Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 308

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giọng nói xa lạ khiến mọi người hoảng sợ, Chu Hạo Khiên thì thở phào nhẹ nhõm, tươi cười trên mặt cho thấy tâm trạng bây giờ của hắn đang rất tốt.

Một người ở cửa sảnh lớn chầm chậm đi tới, thế mà lại là một nha hoàn, áo ngoài màu hồng đào thêu hoa, váy màu hồng nhạt gợn sóng theo bước chân, tóc đen nhánh búi một kiểu đơn giản không biết tên, điểm thoa ngọc châu, cũng khá xinh đẹp.

Dáng người của nữ tử này không cao, đường nét duyên dáng, bước đi yêu kiều thướt tha, mang đậm nét đẹp mong manh của nữ tử Giang Nam.

Khi nàng ta đi vào, mọi người nhìn rõ mặt của nàng ta thì đều kinh hãi, rõ ràng nữ tử này mới chỉ đôi mươi nhưng gương mặt như già hơn mười tuổi, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt tràn ngập thù hận.

Nhìn thấy người nọ, Tần Trắc phi lại càng hoảng sợ, tuy vừa rồi mọi người đã có cái nhìn phản cảm về mình nhưng Vũ Ninh Vương là người niệm tình cũ, chỉ cần mình cố gắng dỗ dành, khóc lóc kể lể bất đắc dĩ của mình thì khả năng cao vẫn có thể thoát thân, nhưng bây giờ… Thanh Oánh lại tới, hoang mang trong lòng càng nhiều hơn.

“Thanh Oánh, ta không cho ngươi ra ngoài, ngươi tới đây làm gì? Còn không mau quay về!” Tần Trắc phi quát, hai tay nắm chặt.

Minh Yên giật thót, hóa ra vị này chính là Thanh Oánh, trước đó mình đã nhiều lần phái Bạch Hinh đi gặp nàng ta, hy vọng có thể mở ra một cánh cửa đột phá từ nàng ta, nhưng lần nào Thanh Oánh cũng từ chối, không chịu gặp mặt, Minh Yên không còn cách nào, cũng không thể đích thân đến viện của Tần Trắc phi để bắt người, đành tạm thời bỏ qua, nhưng không ngờ lúc này Thanh Oánh lại tự đến, thật sự kỳ quái. Nghĩ tới Chu Hạo Khiên lại không khỏi liếc nhìn qua hắn, không ngờ Chu Hạo Khiên cũng đang nhìn mình, Minh Yên nhân lúc mọi người không chú ý bèn hỏi nhỏ: “Chàng mời người đến à?”

“Mời thì đã mời rồi, nhưng nàng ta không đồng ý muốn tới, không ngờ cuối cùng vẫn tới.” Chu Hạo Khiên đắc ý.

Minh Yên nhìn thái độ của Chu Hạo Khiên, có vẻ như Chu Hạo Khiên chưa nói chuyện trước với Thanh Oánh, cũng không biết Thanh Oánh sẽ nói gì. Minh Yên không khỏi đau đầu, nếu Thanh Oánh biết chuyện cũ năm xưa của Tần Trắc phi thật, nếu nói ra nguyên nhân cái chết của tiên Vươn phi… Minh Yên không dám nghĩ Chu Hạo Khiên sẽ có phản ứng gì, chuyện đã rời khỏi quỹ đạo ban đầu, có cố hơn nữa cũng không thể kéo trở lại.

Lén lút quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, thấy Chu Hạo Khiên đang cười tủm tỉm vui vẻ thưởng thức khuôn mặt xanh mét của Tần Trắc phi, Minh Yên thầm than một tiếng trong lòng, nếu Thanh Oánh phản bội Tần Trắc phi, nói ra những chuyện Minh Yên cũng rất muốn biết, e rằng người xanh mặt sẽ chuyển sang Chu Hạo Khiên.

Thanh Oánh bình tĩnh liếc Tần Trắc phi một cái, sau đó chuyển tới Chu Hạo Nam và Đại phu nhân đang nắm tay nhau, hai mắt trợn lên, như đang nhẫn nhịn gì đó, nhưng rất nhanh đã gió êm sóng lặng. Nàng ta quỳ xuống hành lễ với  lão Vương phi, xong rồi mới nói: “Nô tỳ Thanh Oánh tham kiến lão Vương phi, Vương gia và các vị chủ tử.”

“Thanh Oánh? Ngươi là nha hoàn thân cận của Uyển Nghi đúng không?” Lão Vương phi vẫn nhớ nha hoàn này, lúc ấy bên cạnh Tần Trắc phi toàn người vô dụng, chỉ có nha hoàn Thanh Oánh coi như tạm được, giúp Uyển Nghi làm không ít việc, là một đứa lanh lợi.

Có lẽ Thanh Oánh không ngờ lão Vương phi còn nhớ tới mình, cuối cùng trên khuôn mặt lạnh tanh cũng nở ra nụ cười, dập đầu nói: “Không ngờ đã qua nhiều năm rồi mà lão Vương phi vẫn còn nhớ nô tỳ, đúng là vinh hạnh của nô tỳ.”

Lão Vương phi đã lên tiếng thì không ai dám xen mồm vào, nghe Thanh Oánh nói như vậy, lão Vương phi cười nói: “Lúc trước ngươi hầu hạ Uyển Nghi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng tay chân mau lẹ, suy nghĩ chu đáo, biết bảo vệ chủ tử, là một nha hoàn trung nghĩa, chỉ là nghe nói sức khỏe của ngươi không tiện hầu hạ bên Uyển Nghi nên chuyển tới quản lý nhà kho, sao hôm nay lại đột nhiên tới đây?”

Minh Yên nhướng mày, từ lúc tới sảnh lớn, lão Vương phi vẫn luôn kiệm lời, trừ lúc quan trọng thì sẽ không lên tiếng, nhưng lúc này lại trò chuyện với Thanh Oánh rất tự nhiên, chỉ với mấy câu ngắn ngủi đã giúp mọi người hiểu mối quan hệ mật thiết giữa Thanh Oánh và Tần Trắc phi, lão Vương phi sẽ không làm chuyện vô nghĩa, lúc này làm vậy có lẽ đã thật sự nghi ngờ Tần Trắc phi, vậy nên mới cố ý dẫn dắt nói chuyện với Thanh Oánh. Chính vì như vậy, dựa vào quan hệ giữa Thanh Oánh và Tần Trắc phi, chuyện nói ra e rằng cũng có tám, chín phần mười là sự thật, dù không phải sự thật thì mọi người vẫn nghĩ là sự thật, ngay cả lão Vương phi còn bảo vệ Thanh Oánh thì tất nhiên người khác cũng sẽ không nghi ngờ.

Thời khắc này, Minh Yên như được thấy cái gọi là thâm tàng bất lộ, lão Vương phi ít ra tay, nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối khiến người ta khó mà chống đỡ, ai có thể ngờ lão Vương phi chỉ nói chuyện đôi ba câu với Thanh Oánh thì đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, Thanh Oánh biết rất rõ về Tần Trắc phi.

Minh Yên rũ mắt, xem ra lão Vương phi đã bắt đầu nghi ngờ Tần Trắc phi rồi, dù sao cũng là chuyện tốt.

Thanh Oánh không hề thấy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lão Vương phi tươi cười nói: “Thưa lão Vương phi, nô tỳ nghe nói có người tới gây sự trong ngày giỗ của tiên Vương phi, nhớ lại lúc tiên Vương phi còn sống đã làm không biết bao việc tốt mà không khỏi xót xa, muốn sang đây lén thắp nén hương, ai ngờ lại bắt gặp cảnh Đại thiếu gia và Đại phu nhân giãi bày tình cảm, nhất thời không nhịn được mà lỡ miệng, nô tỳ đã sai, xin lão Vương phi trách phạt.”

“Nghe lời này thật kỳ quái, có gì nói rõ đi.” Vũ Ninh Vương nhíu mày, ghét nhất cái kiểu nói chuyện vòng vo này.

Lão Vương phi liếc nhìn nhi tử nhưng không nói gì, ngược lại Thanh Oánh lại cung kính trả lời: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh. Nô tỳ muốn nói, trước kia nô tỳ hầu hạ Đại thiếu gia, Đại thiếu gia cũng từng nói ngài ấy sẽ luôn đối xử tốt với nô tỳ, nhưng qua mấy năm cảnh còn người mất, đã không còn như xưa, trong lòng Đại thiếu gia cũng đã đổi người khác, nô tỳ nhất thời giận quá nên mới lỗ mãng.”

Minh Yên sửng sốt, Thanh Oánh nói vậy e rằng đã không còn muốn sống, không một nô tỳ nào dám nói chuyện với chủ nhân như vậy, thật sự là quá đại nghịch bất đạo!

Quả nhiên mặt Vũ Ninh Vương tối sầm lại, đang định trách mắng thì Tần Trắc phi lại nhảy ra trước: “Đều tại thiếp thân dạy dỗ không cẩn thận để nàng ta ở đây nói linh tinh, thiếp thân lập tức kêu người lôi nàng ta xuống ngay!”

Tần Trắc phi hận không thể khiến Thanh Oánh lập tức biến mất luôn trên thế gian này, lúc trước không nương tay để rồi giữ lại mối họa này!

Nếu Thanh Oánh đã tới, tất nhiên sẽ không thoái lui một cách đơn giản, bởi vì nàng ta biết nếu lui cũng không còn đường sống, dù rằng nàng ta cũng không muốn sống nữa.

“Trắc phi chủ tử sợ cái gì? Nô tỳ còn chưa nói gì mà đã không nhịn được rồi à?” Nghe rõ ý châm chọc trong lời của Thanh Oánh.

Đúng lúc này lão Vương phi lên tiếng: “Thanh Oánh, thế này không giống ngươi, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Thanh Oanh nghe vậy thì thở dài một tiếng, rồi mới đáp: “Tiên Vương phi đã mất được mười mấy năm, những năm gần đây mỗi lần nhớ tới tiên Vương phi là cả đêm không ngủ được, con người ấy à, không thể làm chuyện trái với lương tâm, không thì sớm muộn ông Trời cũng sẽ không tha cho ngươi. Mấy năm gần đây sức khỏe của Thanh Oánh càng ngày càng kém, e rằng không cố gắng được bao lâu, trước khi chết có mấy lời giữ trong lòng không thể không nói ra. Vốn dĩ định mang theo xuống mồ nhưng hôm nay nghe nói có người lại dám quấy rồi ngày giỗ của tiên Vương phi, thế là không nhịn được nữa, nô tỳ nghĩ nô tỳ đã không còn gì để có thể chuộc lại lỗi lầm, nên chỉ đành nói ra chân tướng sự thật mà thôi.”

Thanh Oánh tự đẩy bản thân vào đường chết, cũng thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, lần này Tần Trắc phi phải run sợ thật rồi, chỉ vào Thanh Oánh nói: “Thứ mất dạy nhà ngươi dám ở đây nói hươu nói vượn, còn không mau lui xuống, ngươi không muốn sống, chẳng lẽ lại không nghĩ tới người nhà à?”

Đúng lúc này Chu Hạo Khiên bước nhanh lên phía trước, nhìn Tần Trắc phi với ánh mắt châm chọc, nói: “Đây có phải tội lớn liên lụy tới người nhà đâu mà ảnh hưởng tới người được? Lời này của Tần Trắc phi thật đúng là kỳ lạ!”

Tần Trắc phi bị chặn đứng, mặt đỏ bừng lên.

Vũ Ninh Vương ngốc đến mấy cũng cảm giác được gì đó, nhìn Thanh Oánh nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”

Thanh Oánh ngước mắt nhìn Vũ Ninh Vương, lộ ra vẻ trào phúng nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng lại thì đã quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Thương thay tiểu Vương gia đáng lẽ có mẫu thân chăm sóc nuôi dạy lớn khôn thế mà lại mất mẹ từ nhỏ.”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại kinh động lòng người.

Mục Trắc phi ngơ ngác nhìn Thanh Oáng, đến lúc này mới bất ngờ lên tiếng: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ cái chết của tiên Vương phi có ẩn tình khác?”

Thanh Oánh không nhìn Mục Trắc phi, đáp: “Vâng, quả thật cái chết của tiên Vương phi có ẩn tình, chắc những năm qua Mục Trắc phi cũng có phần nào cảm thấy áy náy nhỉ?”

Mục Trắc phi sửng sốt, kinh sợ hỏi: “Sao ngươi biết?”

Thanh Oánh nói: “Tất nhiên nô tỳ biết, bởi vì để cái chết của tiên Vương phi có liên quan tới người cũng là một phần trong kế hoạch của bọn ta, nếu người không áy náy thì chẳng phải bọn ta đã uổng phí công sức rồi sao?”

Mọi người kinh hãi, lời của Thanh Oánh khiến tất cả mọi người mông lung không lần được phương hướng.

Chu Hạo Thần trầm tư nhìn Thanh Oánh, lại liếc nhìn khuôn mặt của  Trắc mẫu phi đã tái nhợt, bèn lên tiếng thay: “Thanh Oánh, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì? Thật ra chỉ là chuyện xưa của một nam nhân và ba nữ nhân.”Thanh Oánh cúi đầu mỉm cười, chỉ có điều trong tiếng cười xen lẫn thứ gì đó không rõ ràng.

Mặt của Chu Hạo Khiên đã tối đen, Minh Yên lo lắng kéo tay Chu Hạo Khiên, nhắc hắn không được mất bình tĩnh, ngực Chu Hạo Khiên phập phồng lên xuống, đến lúc này sao hắn còn nhịn được chứ?

Minh Yên thấy thế thì cuống lên, thì thầm: “Ta hỏi thay chàng, chàng chỉ cần nghe thôi.”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên hồi lâu, biết Minh Yên lo lắng cho hắn, mãi lâu sau mới gật đầu đồng ý.

Lần này Minh Yên lại chủ động mượn ống tay áo che chắn nắm lấy tay Chu Hạo Khiên, sau đó mới quay đầu nhìn Thanh Oánh hỏi: “Thanh Oánh, nghe ý trong lời ngươi nói hẳn là cái chết của Vương phi không phải do suy kiệt sau sinh đúng không?”

“Tất nhiên không phải rồi, thật ra sức khỏe của Vương phi không yếu như vậy đâu, tuy lúc mang thai ốm nghén nhiều nhưng sau mỗi lần nôn Vương phi đều ăn uống đầy đủ, bà ấy luôn nói không thể để hài tử của mình bị đói. Vậy nên dù mang thai mười tháng Vương phi không mập lên nhiều nhưng cũng không gầy đi, lúc ấy Thái y cũng nói sức khỏe của Vương phi ổn lắm.”

“Nếu đã vậy tại sao sau khi sinh lại yếu như thế?” Minh Yên đã từng sinh con, nàng biết để dẫn đến tình trạng suy kiệt sau sinh, một là do lúc sinh chảy máu quá nhiều khiến cơ thể bị tổn thương, hai là do trong lúc sinh tiêu hao nhiều thể lực, đã có không ít người không chịu được mà mất mạng vì đó.

Thanh Oánh hạ giọng nói: “Để dẫn đến tình trạng suy kiệt sau sinh có rất nhiều biện pháp, trong đó dễ dàng nhất chính là phối một lượng hoa hồng nhất định vào thuốc của sản phụ, khiến sản phụ rong huyết, liều lượng không quá lớn, không khiến người ta chú ý mà vẫn có thể làm tổn hại nguyên thần của sản phụ, có thể khiến sản phụ nhanh chóng suy kiệt. Ngay cả lang trung tới bắt mạch, trong tình huống bình thường cũng sẽ không nghi ngờ, ra máu sau sinh vốn là điều bình thường.”

“Nếu là bình thường thì tại sao lại mất mạng? Ngươi nói như vậy không phải mâu thuẫn sao?” Minh Yên hỏi nhưng trong lòng lại đang run rẩy, thủ đoạn ti tiện nhường này thật khiến người ta kinh hãi.

“Ba năm ngày vốn bình thường, dài hơn cũng chỉ mười ngày nửa tháng, nhưng Vương phi lại kéo dài một tháng, dù sức khỏe tốt đến mấy cũng không chịu được, đúng không?” Thanh Oánh nở mộ nụ cười lạnh lẽo, trong đôi mắt trống rỗng kia khiến người ta bất giác sợ hãi.

Mục Trắc phi đột nhiên nhớ ra gì đó, bước nhanh tới, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Thanh Oánh, túm lấy tay của nàng ta, sắc mặt trở nên thê lương hỏi: “Hóa ra có một lần nàng ta vô tình nói mình bị rong huyết là thật, ta còn tưởng nàng ta muốn được Vương gia thương hại nên mới nói linh tinh, ta còn cố tình châm chọc mấy câu, ta nhớ hôm đó ngươi và Tần Trắc phi cũng ở đấy, Vương phi nói xong câu đó, Tần Trắc phi còn khẽ ho một tiếng, sau đó Vương phi không nhắc lại việc này nữa, không được mấy ngày có tin Vương phi ngã bệnh, ta tưởng do hôm đó ta quá lời khiến nàng ta vui, nhưng không ngờ trong này cón có công lao của chủ tớ các người!”

Thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người như bị ngạt thở, chỉ cảm thấy tim thắt lại, một khi chân tướng hé lộ thường vô cùng thảm khốc.

Tần Trắc phi sa sầm, nhìn Thanh Oánh nói: “Có phải ngươi nhận được lợi lộc gì của người ta rồi cố ý vu oan cho ta không? Năm đó Mục Trắc phi và tiên Vương phi không hợp nhau, ba ngày hai trận khiến tiên Vương phi tức ngực khó thở, lần nào cũng là ta ở giữa giảng hòa, khuyên can hai người, hôm nay ngươi nói thế ngược lại ta thành kẻ tiểu nhân hèn hạ sao?”

Trong lòng Minh Yên bùng lửa giận, nhìn chằm chằm Tần Trắc phi, sau đó nhìn Thanh Oánh nói: “Không phải ngươi muốn chuộc tội sao? Không phải ngươi nói sắp chết rồi sao? Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, đã vậy thì nói hết tất cả chuyện năm đó ra đi, thứ ngươi muốn chẳng qua chỉ là yên lòng, mà thứ bọn ta muốn là chân tướng, đâu thể để người đã chết mà ngay cả công bằng cũng không lấy lại được!”

Chu Hạo Khiên cắn răng, lạnh lùng nói: “Nói đi, ai muốn ngăn cản đừng trách ta không khách sáo!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 308
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...