Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 313

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

(1)

“Quắc quắc[1]…” Phi Ca chạy tới kéo tà áo của người nào đó.

“Ca ca.” Tống Minh Tấn đã sửa lại phát âm không biết bao nhiêu lần, rõ ràng cậu là người, sau qua miệng cô bé lại thành tiếng côn trùng rồi.

[1]

蝈 – [guō]

: tiếng kêu của con dế.

哥 – [gē]

: ca – anh trai

“Quắc quắc!” Nhóc nữ nào đó nghiêm mặt, cứ như vô cùng nghiêm túc sửa lại phát âm cho đúng, nhưng mà hai chữ này vẫn sai như cũ.

“Ca ca!” Thái dương Tống Minh Tấn nổi gân xanh, khóe miệng run run, chỉ có nha đầu này mới có bản lĩnh khiến mình mất bình tĩnh. Cậu nghiến răng sửa lại phát âm cho đúng, sau đó lạnh lùng nhìn tiểu nữ oa ở phía sau…

Phi Ca ngẩng đầu nhìn Tống Minh Tấn trước mặt, bị cậu trừng bằng ánh mặt lạnh băng thì lập tức tủi thân gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lại, xoay vặn tà áo của Tống Minh Tấn, hai mắt rưng rưng, đáng thương gọi: “Quắc quắc, muội đã gọi Quắc quắc, tại sao huynh vẫn còn giận? Huynh mà bắt nạt muội, muội sẽ đi mách Tứ di phụ.”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Phi Ca, ngẫm lại cũng thấy lạ, một hài tử bốn tuổi sao vẫn chưa phân biệt được ca ca và quắc quắc, rõ ràng Phi Ly và Chu Nghiên đều nói sõi rồi…

Dáng vẻ mếu máo của tiểu nha đầu làm Tống Minh Tần mềm lòng, nhìn thứ sền sệt dính trên tà áo của mình, dù cậu là người ưa sạch sẽ cũng không đẩy tiểu nữ oa đang làm bẩn y phục của mình ra.

Cậu đen mặt cúi người bế Phi Ca lên, nghiến răng lẩm bẩm: “Quắc quắc thì quắc quắc…”

Tiểu oa nhi không cho là vậy, nói: “Cái gì mà quắc quắc thì quắc quắc, quắc quắc vốn là quắc quắc mà!”

Tống Minh Tấn đứng hình, đột nhiên thở than, chọc phải ma đầu này, e rằng cuộc sống sau này thảm rồi… Nhưng đâu chỉ là bi thảm, quả thực là không thấy ánh mặt trời, song, cậu nào có thể đoán trước được.

Minh Tấn đang ngẩng đầu thở dài, không nhìn thấy hồ ly nhỏ trong lòng đang nhịn cười sung sướng, đôi mắt to híp lại, hiệp đầu tiên đã thắng hoàn toàn, người khác đều gọi huynh ấy là ca ca, riêng mình không muốn gọi giống người khác, vậy mới là Chu Phi Ca độc nhất vô nhị!

(2)

Nhờ có Úc Dương giật dây, cuối cùng đại nho Đỗ Thanh Hàn đương thời cũng đồng ý tới dạy lớp vỡ lòng cho mấy hài tử. Đỗ đại nho dạy rất kỹ, quy tắc nghiêm ngặt, tay lăm lăm cái thước, đám hài tử đều không dám nghịch ngợm, trong lớp của Đỗ đại nho không đứa nào dám lơ là.

Ngay cả Chu Nghiên nhỏ nhất cũng ngồi ngay ngắn, dáng vẻ gật gù rất giống con mọt sách.

Nhân lúc Đỗ đại nho quay người đi, Phi Ca khẽ gọi: “Quắc quắc, quắc quắc.”

Minh Tấn giật mình, giả vờ không nghe thấy, nhưng Phi Ca lại phát huy toàn bộ tinh thần Hồng quân quyết chiến hai vạn năm, tiếp tục gọi: “Quắc quắc… Quắc quắc…”

Tiếng gọi càng lúc càng to, Đỗ đại nho nhíu mày quay người lại, mắt tinh liếc một vòng thì thấy Chu Phi Ca đang nắm chặt lấy cổ áo của Tống Minh Tấn, mặt lập tức đen kịt, quát: “Chu Phi Ca, trò đang làm gì thế?”

Phi Ca bị bắt tại trận tủi thân nhìn Đỗ đại nho, lau nước mắt nói: “Phu tử, trò có điều không hiểu muốn hỏi Minh Tấn quắc quắc, nhưng huynh ấy không để ý tới trò, phu tử, có phải huynh ấy rất xấu không?”

Nghe mấy chữ Minh Tấn quắc quắc, mấy bạn nhỏ khác trong phòng cười khe khẽ, ngay cả khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ đại nho cũng dịu lại, ánh mắt nhìn Minh Tấn cũng không giống bình thường, quả thật hài tử này có tài học khiến người ta tán tương, hành xử lời nói cũng ưng ý ông ấy, duy chỉ có một chuyện là bất lực trước Chu Phi Ca, bây giờ không ai không biết hai chữ quắc quắc là đại danh của Tống Minh Tấn.

Nhưng đối mặt với Chu Phi Ca, Đỗ đại nho cũng thấy rất đau đầu, rõ ràng là nhóc làm mất trật tự trong lớp nhưng lúc này nhìn dáng vẻ tủi thân còn trách người khác không quậy theo mình, còn bắt nạt mình, điều đáng sợ là nha đầu này còn nhỏ mà đã biết ngụy biện, khiến người ta á khẩu không trả lời được. Có một lần Phi Ca hỏi gà có trước hay trứng có trước làm Đỗ đại nhỏ suýt ngất, ông rất muốn bổ cái đầu nhỏ này ra xem bên trong đựng cái gì.

Bây giờ nghe Phi Ca lại hỏi, Đỗ đại nho lập tức nhăn nhó, im lặng hồi lâu mới nói: “Có vấn đề gì đợi học xong rồi hỏi, nếu mất trật tự trong lớp, phạt trò ra ngoài đứng.”

Phi Ca nghe vậy bĩu môi, không cam lòng nói: “Phu tử đáng ghét lắm, rõ ràng là sợ không trả lời được câu hỏi của Phi Ca, còn lấy quyền ép người ta, thật sự đáng ghét mà…”

Giọng nói trẻ con kéo dài thật dài, cả phòng toàn trẻ ngoan nên càng khiến mặt Đỗ đại phu đen đi, cái đứa này càng ngày càng nhiễu sự rồi! Mà quan trọng là hoả lực của Phi Ca đã chuyển hướng…

Minh Tấn quay đầu lại nhìn Chu Phi Ca, nghiêm giọng: “Đi học thì phải ngoan, muội còn mất trật tự nữa thì ngày mai đừng ngồi sau ta, chơi với Minh Trình ấy.”

Mình Trình khó hiểu kêu lên: “Liên quan gì tới đệ, chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết, đệ có chết cũng không ngồi gần Phi Ca, nha đầu này thích gây chuyện, đừng đổ tai họa cho đệ, huynh tự mà gánh tai họa đi.”

Mặt Minh Tấn tối sầm, lườm đệ đệ của mình một cái, nhưng không đợi cậu nói, Phi Ca đã nhảy khỏi chỗ ngồi, nhìn Minh Trình cười nói: “Đồ ngốc, đồ ngốc, ta không ngồi cùng huynh đâu, lần nào hỏi huynh cũng không trả lời được, đồ ngốc, đồ ngốc, không thèm ngồi cùng huynh.”

Minh Trình như gà trống bị nhổ lông, quát: “Chu Phi Ca, muội nói lại lần nữa xem, xem ta có tét mông muội không!”

Phi Ca cười khúc khích, nhanh chóng trốn sau lưng Minh Tấn, ló đầu ra làm mặt quỷ, nói: “Huynh tới đây, tới đây, Minh Tấn quắc quắc sẽ đánh đòn huynh, Minh Trình ngu ngốc, Minh Trình ngu ngốc…”

Tống Minh Trình bực lắm nhưng quả thật không dám, có một lần nha đầu này chọc giận cậu, cậu mới tét mông trả thù một cái mà đã bị ca ca đánh ba ngày không xuống được giường, đương nhiên là cậu giả vờ ba ngày không xuống được giường, sau đó phụ thân đã cấm túc Đại ca. Nhưng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhìn Phi Ca phách lối kiêu ngạo, cậu hận nghiến răng nghiến lợi  nhưng lại không thể ra tay dạy dỗ, không thể nói đúng sai với loại miệng lưỡi lươn lẹo này được, khóe miệng giật giật hận không thể lập tức khâu miệng Phi Ca lại.

Thật sự hết cách, Minh Trình quay đầu nhìn Phi Ly, đáng thương nói: “Đại muội muội, dù gì muội cũng là tỷ tỷ của Phi Ca, nam nhân không đánh nữ nhân, ta không chấp nhặt với muội ấy, nhưng muội cũng không thể để mặc muội ấy vô pháp vô thiên như vậy chứ.”

Phi Ly im lặng nãy giờ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc Phi Ca một cái, lạnh lùng nói: “Chu Phi Ca, ngồi yên đi! Không thì… Hử?”

Phi Ca lập tức như gà trống bại trận, nắm tay cụp đuôi, ủ rũ trở về chỗ ngồi của mình, trông đáng thương vô cùng. Mọi người đều sửng sốt sùng bái nhìn Phi Ly, chỉ với một câu đã trấn áp được Phi Ca rồi sao? Quả nhiên có phong thái của Đại quận chúa!

Chu Nghiên cười hì hì liếc Phi Ca, nói: “Nhi tỷ tỷ thật vô dụng, Nhị tỷ tỷ thật vô dụng…”

Phi Ca lập tức nổi đóa, nhìn Chu Nghiên nói: “Ta thấy đệ ngứa da rồi đúng không?”

Chu Nghiên làm mặt quỷ, cười nói: “Sao tỷ biết? Mùa hè lắm muỗi quá, tỷ gãi giúp ta à?”

Phi Ca rơi lệ ướt mặt, đồ Chu Nghiên đáng ghét kể chuyện cười mà chẳng buồn cười tí gì!

Mẫn Nhu không hiểu, thắc mắc hỏi Chu Nghiên: “Đệ bị muỗi đốt à? Nha hoàn bà tử hầu hạ kiểu gì thế? Đợi ta mách Thất di mẫu dạy dỗ lại bọn họ, đệ đừng bảo vệ bọn họ, biết đệ là người dễ tính nhưng cũng không thể mặc bọn họ lười biếng được.”

(Nha hoàn bà tử vô cớ ăn đạn nằm lăn lộn đầy đất, người ta chăm chỉ lắm mà!)

Phi Ly lại gục đầu xuống, có điều một ý cười thoáng qua trong ánh mắt.

Phi Ca phì cười xoài ra bàn, tay nhỏ đập vào mặt bàn vang ra tiếng.

Thái độ của Minh Trình cũng không khác Phi Ca là bao, mặt Chu Nghiên đỏ bừng nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào. Lúc này Minh Tấn dịu dàng lên tiếng: “Mẫn Nhu ngoan, chuyện này không liên quan tới nha hoàn bà tử, tại đệ đệ Chu Nghiên của muội quá nghịch, thích chạy tới chỗ có muỗi, hiểu không?”

Mẫn Nhu vỡ lẽ, nói với Chu Nghiên: “Nghiên đệ đệ, sau này không được chạy lung tung nữa, muỗi dữ lắm đấy, có biết không? Thất di mẫu mà biết sẽ buồn lắm, nếu đệ không nghe lời, ta sẽ bảo Thất di mẫu cấm túc đệ.”

Chu Nghiên rớt nước mắt, đắc tội với ai cũng không được đắc tội với tên xấu tính Tống Minh Tấn này, mình chỉ trêu Phi Ca có một câu mà cậu đã trả thù mình như vậy… Hu hu…

Khóe miệng Minh Trình giật giật, sợ người gặp xui xẻo kế tiếp là mình nên không dám nhìn ca ca, vội vàng ngồi vào chỗ rồi nhìn Đỗ đại nho còn đang ngẩn người, nói: “Phu tử, học thôi ạ.”

Ánh mắt lạnh lùng của Minh Tấn lướt qua Minh Trình, ngoài mặt Minh Trình vẫn bình thường nhưng trong lòng đã run cầm cập, yếu ớt kêu lên: “Đại ca, huynh tha cho đệ đi, sau này đệ sẽ không chọc Chu Phi Ca nữa, huynh đừng lôi đệ đi học võ với huynh nữa, đệ không muốn đêm nay bị đánh không xuống được giường… Đệ là đệ đệ ruột thịt của huynh mà, Chu Phi Ca chỉ là họ hàng… Huynh xa gần không phân…”

Phi Ca cười hì hì làm mặt quỷ với Chu Nghiên và Minh Trình, không muốn bị Đỗ đại nho bắt được đuôi, Đỗ đại nho đã hơi đau đầu, đang giảng bài thì lại bị Chu Phi Ca quấy rối, giận không có chỗ phát tiết, xụ mặt nói: “Chu Phi Ca, trò nói cho ta biết như nào là huynh đệ bạn hữu, mong tình sâu đậm, thổi còi sáo vang, đồng nhịp chung điệu. Huynh đệ trong ấm ngoài êm, hoa liền cành lá, huynh đệ cùng chung chí hướng, cảnh đẹp bên nhau. Gian khổ có người, chìa vôi ngoài đồng, thủ túc chia xa, nhạn bay cánh gãy.”

Phi Cả ngẩn người, hồi lâu sau mới hoàn hồn, đôi mắt nhỏ nhìn Đỗ đại nho từ từ sáng lên: “Phu tử bắt nạt người ta, trò làm sao hiểu được thứ cao siêu này, đây không nằm trong Tam Tự Kinh, không phải Thiên Tự Văn, cũng không thuộc Đệ Tử Quy, càng không có trong Ấu Học Quỳnh Lâm, sao trò giải thích được, phu tử bắt nạt người ta!”

Mọi người đều im lặng, ngươi không giải thích được thế sao còn biết Ấu Học Quỳnh Lâm, ngươi chưa đọc qua thì sao mà biết được?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 313
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...