Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 157

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Năm xưa, khi Thập đệ đến Liễu Thành đã âm thầm thương lượng với Mộ Dung gia.

Sau khi nàng bỏ đi, ta đã dặn Thập tam đệ ngừng hợp tác với nhà Mộ Dung một thời gian, quả nhiên Mộ Dung Phục đã sai Mộ Dung Thiên Tình ngầm chuyển đi một phần giao dịch giữa đôi bên.”

Tư Đồ Hiên đang nói chợt ngừng lại, hắn vốn không định nhắc đến chuyện này, nhưng đột nhiên lại thấy cần phải nói cho rõ, bằng không cô gái nhỏ kia lại nghĩ ngợi lung tung.

Đúng như Tư Đồ Hiên dự đoán, quả thật Kiều Linh Nhi có phần tự trách mình, nói sao thì cũng do nàng bỏ đi nên Tư Đồ Hiên mới đánh mất khá nhiều mối làm ăn với Mộ Dung gia.

“Hiên, thật xin lỗi, lẽ ra ta không nên bỏ đi không một lời giải thích như thế.

Nhưng chàng yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Kiều Linh Nhi hứa hẹn làm bằng chứng.

Câu này hẳn là nói trúng tiếng lòng ai kia rồi.

Xem kìa, con hồ ly kia cười đến là xảo trá.

Đương nhiên Kiều Linh Nhi đang vùi trong ngực người ta, dù có ngửa cổ nhìn cũng chỉ thấy cái cằm hoàn mỹ, chứ nào phát hiện được ánh mắt giảo hoạt, lại càng không biết rằng mình đã rơi vào tròng người ta giăng sẵn.

“Ta tin nàng.” Nếu nàng đã đảm bảo, Tư Đồ Hiên đâu nỡ làm nàng tổn thương.

Kiều Linh Nhi thở dài một cái, sau cùng nàng cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nỗi áy náy trong lòng cũng vơi đi không ít.

“Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường đến Lưu Vân sao?” Kiều Linh nhi ngước đôi mắt đen lóe sáng đầy chờ mong nhìn Tư Đồ Hiên.

Bảy năm trước, họ cũng chuẩn bị đến Lưu Vân, lần ấy là vì đại thọ của Lưu Vân hoàng đế.

Thế nhưng lần ấy, cũng vì âm mưu thâm độc của kẻ khác mà không thành.

Lần này lại là vì đại hôn của thái tử Lưu Vân, nàng muốn đi cùng hắn lần nữa, hẳn nhiên trong lòng không tránh khỏi chờ mong.

Giọng nói háo hức kia khiến Tư Đồ Hiên cảm nhận được niềm vui nơi nàng lúc này, trên gương mặt tuấn tú nở rộ nụ cười chói lòa, “Ừm, sáng sớm mai chúng ta khởi hành, ngày mai Linh Nhi đừng ngủ nướng nhé.”

Ai ngủ nướng chứ? Hừ, chỉ tại nàng thấy không có chuyện gì làm nên mới ngủ nhiều một chút thôi.

Kiều Linh Nhi cũng định đến Mộ Dung phủ thăm hỏi, nhưng Tư Đồ Hiên không muốn để nàng nghe những lời không hay từ bọn họ nên đã cự tuyệt.

Sau cùng bèn gọi Tư Đồ Dật vào, cử đi đại diện.

Lão đại đã quyết, Kiều Linh nhi cũng không tiện nhiều lời.

Nàng cũng không muốn mấy kẻ làm bộ làm tịch kia, ở lại Thất vương phủ vẫn tốt hơn.

Sáng hôm sau, Kiều Linh Nhi dậy sớm hơn thường lệ.

“Tiểu thư, người thật sự không cần nô tỳ theo người sao?” Viền mắt Vân Lam đỏ hoe, bao năm rồi, nàng ta chưa từng rời tiểu thư nửa bước, bây giờ tiểu thư lại đột ngột đi xa, còn không đưa nàng ta theo, khiến trong lòng nàng ta không mấy dễ chịu.

Kiều Linh Nhi vốn định đạp cửa mà đi, nhưng khi nghe thấy giọng nói uất ức của nha đầu kia thì khựng lại, suy nghĩ một lát rồi mới quay đầu chớp mắt bảo, “Vân Lam, đây là tiểu thư đang tạo cơ hội cho ngươi đó.”

Tạo cơ hội? Vân Lam đang sầu khổ, nghe câu này khiến nàng ta không khỏi giật mình, tâm đầy nghi hoặc, “Tiểu thư, thế nào gọi là tạo cơ hội?”

Thời Thiến cũng không hiểu, cũng đợi chờ đáp án từ tiểu thư.

Kiều Linh Nhi cười híp mắt, “Thực ra trong Thất vương phủ có tình lang của ngươi, chuyện này tự thân ngươi phải theo đuổi, để ngươi lại cũng là vì muốn ngươi nắm bắt hạnh phúc của mình.”

Có tình lang?

Nắm bắt hạnh phúc của bản thân?

Chuyện này…

Vân Lam bị dọa sợ, nàng ta vội vàng bịt miệng tiểu thư, “Tiểu thư, người đừng nói lung tung.

Người còn chưa xuất giá kia mà, sao có thể nói ra những lời này chứ.”

Mấy câu này, quá… quá phóng đãng.

Kiều Linh Nhi tỏ ý không vui, gạt tay Vân Lam xuống, “Chưa xuất giá thì làm sao? Cũng vì ta chưa xuất giá nên mới phải đi tìm hạnh phúc của mình, người bên cạnh ta cũng vậy.

Ngươi nhớ cho kỹ, trong vòng nửa tháng, nếu ngươi không tìm được hạnh phúc của mình thì tiểu thư sẽ tìm thay ngươi, gả ngươi ra ngoài.”

Nói đoạn, Kiều Linh Nhi xoay người bước ra ngoài.

Một lúc sau, Thời Thiến mới bình tĩnh lại, quay sang nhìn Vân Lam với vẻ đồng cảm, “Vân Lam, cô hãy tự giải quyết cho tốt.”

Vân Lam bị hối thúc, nhất thời không chấp nhận được mà khóc nấc lên.

Lát sau, nàng ta mới bước đến phòng khách, dù có khó chịu cũng phải tiễn tiểu thư đi.

Tư Đồ Dật thấy vành mắt Vân Lam đỏ hoe, trong lòng hắn thoáng không vui, chau mày bước đến bên cạnh nàng ta, nhỏ nhẹ hỏi, “Vân Lam, làm sao thế? Ai bắt nạt cô?”

Vân Lam không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng ửng hồng.

“Cô mau nói cho ta biết, ta sẽ đi dạy dỗ kẻ đó, ngay cả người bên cạnh Linh Nhi cũng dám bắt nạt sao.” Tư Đồ Dật sốt ruột nói.

Kiều Linh Nhi nghe vậy thì vui vẻ không thôi, nàng cười híp mắt bảo, “Thập tam gia, ta để Vân Lam ở lại phủ, Vân Lam không nỡ xa ta nên mới khóc đỏ cả mắt như thế.”

Tư Đồ Dật sững sờ, Kiều Linh Nhi lại tiếp, “Nha đầu Vân Lam còn khờ lắm, mong Thập tam gia thay ta chiếu cố nàng ấy, chớ để kẻ khác lừa gạt.

Bằng không khi quay về kinh tìm phu quân cho Vân Lam mà người lại biến mất thì phiền phức lắm.”

Miệng Tư Đồ Dật méo xệch, nha đầu kia, nói vậy há chẳng phải ám chỉ rằng nàng ta lo lắng Vân Lam sẽ bị hắn bắt nạt sao? Nói thẳng không nói lại còn lòng vòng quanh co.

Thế nhưng với địa vị hiện tại của Kiều Linh Nhi, Tư Đồ Dật đành đầu hàng chịu trận, “Linh Nhi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Vân Lam thật tốt, đảm bảo đến khi cô trở về sẽ nhận lại một Vân Lam nguyên vẹn.”

Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới hài lòng, nàng nghiêng đầu nhìn vị vương gia nọ cười thật tươi, nàng cất tiếng, “Hiên, chúng ta đi được rồi.”

Và thế là đoàn người bí mật lên đường.

Vốn dĩ lần này nhận lời đến Lưu Vân có thể thong thả xuất phát, thế nhưng vì chuyện xảy ra hôm qua, vì sự oan toàn, Kiều Linh Nhi đã đề nghị kế ngụy trang.

Đối với Tư Đồ Hiên, hắn không ngại đường hoàng xuất phát, những kẻ đó đâu đáng để bận tâm.

Song cô gái nhỏ kia đã lo lắng, thôi thì chiều theo ý nàng cũng chẳng hề gì.

Bên trong xe ngựa thô sơ, Kiều Linh Nhi nhíu mi ra chiều như đang suy nghĩ điều gì.

Tư Đồ Hiên ngắm khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn của nàng, ngắm đôi mi chớp liên tục chẳng khác gì cây quạt khua vội, đột nhiên khóe môi hắn nở một nụ cười tà mị, đáy mắt cũng dấy lên mùi nguy hiểm.

Có vẻ như hắn lại bắt đầu hi vọng gì rồi.

Mặc dù Kiều Linh Nhi đang chìm trong suy tưởng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tư Đồ Hiên, đôi mắt kia nóng đến độ như muốn thiêu đốt nàng, khiến nàng phải tan chảy.

Nàng ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu kia, con ngươi nóng bỏng lóe sáng, càng nhìn càng thấy sâu sắc, bén nhọn.

Trái tim nàng lại loạn nhịp, niềm vui này không gì sánh bằng.

Kiều Linh Nhi bất giác liếm đôi môi khô ráp, ngoan ngoãn hỏi, “Hiên, trên mặt ta có dính gì sao?”

Tư Đồ Hiên nghiêm túc gật đầu, “Để ta lau giúp nàng.”

Chẳng đợi ai kia trấn tĩnh lại, người nọ đã vươn tay kéo ai kia vào lòng mình.

Kiều Linh Nhi giật nảy mình, suýt chút nữa hét lên, nhưng sau cùng cũng ghìm lại được, nàng mấy máy cái miệng nhỏ, dù để mặc người nào đó ôm ấp cũng không quên dặn dò, “Không được bắt nạt ta.”

Tư Đồ Hiên rối bời, rồi khẽ gật đầu, “Được.”

Nhưng chỉ một lúc sau, Kiều Linh Nhi đã biến thành con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, lồm cồm bò ra khỏi lòng hắn, chui đến góc xe ngựa ngồi bệt xuống, hoảng sợ nhìn hắn mắng mỏ, “Chàng, chàng, chàng chưa được ta cho phép thì không được hôn ta, chàng đúng là đại sắc lang!”

Bên ngoài xe ngựa, Thời Thiến và Thời Bố nghe thấy vậy đã suýt ngã nhào khỏi xe, sợ hãi không biết phải nói gì.

Có lẽ chỉ riêng tiểu thư mới dám nói năng, xưng hô như thế với Thất gia.

Tư Đồ Hiên lắc đầu làm như vô tội, khóe môi nở nụ cười kỳ quái, “Linh Nhi, nàng chỉ dặn ta không được hôn nàng, ban nãy thì lả thơm nhẹ thôi, chưa tính là hôn, cho nên ta vẫn giữ lời hứa.”

Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, dường như nàng muốn xác nhận lại một lần nữa xem nam nhân vô lại trước mặt nàng có thật là Thất vương gia trong truyền thuyết hay không, vì sao những lời đổi trắng thay đen này cũng có thể thốt ra khỏi miệng?

Thơm nhẹ không phải là hôn, cho nên hắn chỉ thơm nàng, chứ không hôn nàng?

Ông trời ơi, nhìn xuống mà xem, mau giáng một tia sét xuống đánh nát khuôn mặt dày này đi! ! !

“Chàng, chàng, chàng đúng là xấu xa.” Bao tức giận trong lòng đều kết tinh trong câu nói này.

Hờn dỗi nơi nàng, lọt đến tai Tư Đồ Hiên đã biến thành một loại cảm giác hưởng thụ.

Nhưng bản thân đã đắc tội người ta, lúc này cũng phải biết kiềm chế, dù rằng trong lòng đắc ý vạn phần cũng không dám tùy tiện biểu hiện ra mặt.

“Linh Nhi, lẽ nào ta nói sai sao?” Tư Đồ Hiên vẫn là một người cầu tiến, không ngại học hỏi kẻ dưới.

Kiều Linh Nhi nàng có thể nói nhân gia sai sao? Không thể, cho nên tất cả uất ức đành nuốt vào lòng.

Ôi chao, công lực của nàng quá kém cỏi nên mới bị người ta chiếm tiện nghi, lại còn phải tự nhận mình sai, các vị nói xem sống mà phải khổ sở, nhún nhường như thế sao?

Kiều Linh Nhi lắc đầu, lí nhí đáp, “Chàng không sai.”

Tư Đồ Hiên càng đắc ý, song nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, hắn nói với vẻ lo lắng, “Linh Nhi, xe ngựa thô sơ, đường lại xóc nảy, mau lại đây ngồi vào lòng ta, nếu không sẽ ê người đấy.”

Tiện nghi cũng đã bị chiếm, Kiều Linh Nhi nàng còn rầu rĩ nỗi gì? Hơn nữa đường xá xa xôi, gập ghềnh hiểm trở, nàng sao đành ủy khuất cái mông nhỏ của mình chứ.

Vì vậy, nàng lết mông chui lại vào lòng ai kia.

Cảm giác khi ôm giai nhân thật sảng khoái, trong lòng Tư Đồ Hiên thỏa mãn vô cùng.

Bên trong xe ngựa đã yên tĩnh, hai người ngồi ngoài cũng thở phào một hơi, tốt quá rồi, không còn những lời bất kính của tiểu thư nữa, rốt cuộc cũng có thể yên lòng.

Bỗng dưng, Thời Thiến nín thở, ánh mắt phóng thẳng về phía trước, “Có người.”

Thời Bố nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ nghiêng đầu nhìn Thời Thiến rồi dõi theo tầm mắt nàng ta, trong lòng chợt thấy nặng nề khó thốt thành lời.

Chỉ một lát sau, một đám người xông ra từ phía trước, chân ngựa bị trúng tên, bụi mù bay tứ phía.

Thời Bố sững sờ, nhưng cũng không quên nhắc nhở vương gia ngồi trong xe, “Gia, phía trước có người.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 157
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...