Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 323

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Bệ hạ……bệ hạ……” Thời điểm Thiên Nguyệt Thần tỉnh lại lỗ tai ong ong tiếng Nặc Kiệt kêu khóc ở bên.

“Ồn muốn chết.” Âm thanh phát ra khàn khàn, Thiên Nguyệt Thần mở mắt, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều vây quanh y, nhìn một lượt khắp bốn phía, y đã ra ngoài rồi sao?

“Bệ hạ, người hù chết nô tài.” Nặc Kiệt ấm ách khóc.

“Ta……” Đầu có chút nặng nề, hồi phục tinh thần Thiên Nguyệt Triệt mới phát hiện vẫn còn ôm người nọ trong tay.

“Bệ hạ, ngài vừa rồi ngất xỉu.” Nếu không phải bọn họ nhanh mắt nhanh tay phỏng chừng lúc này bệ hạ cùng tiểu điện hạ đã lăn tròn dưới đất.

“Ừ.” Gật gật đầu, Thiên Nguyệt Thần lại nặng nề ngủ tiếp.

Mấy ngày sau,

Một bóng dáng nhỏ xinh bưng đồ ăn tiến vào phòng ngủ của Thiên Nguyệt Thần, trên giường, người nọ vẫn nhắm mắt trầm ngủ.

Thiên Nguyệt Triệt có điểm rầu rĩ không vui, rõ ràng người chịu khổ nhất chính là hắn cũng chỉ hôn mê tới ngày thứ hai liền tỉnh, còn phụ hoàng y lại ngủ trọn ba ngày.

Đặt điểm tâm lên bàn, Thiên Nguyệt Triệt vừa gặm bánh bao vừa nhìn người trên giường, càng nhìn càng thấy phiền muộn, Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát đem khay thức ăn bưng tới cửa sổ gần giường, rồi đi qua, một tay cầm tóc Thiên Nguyệt Thần khẽ giựt giựt, một tay chạm lên vuốt ve gương mặt của y, đồ ăn cứ thế mà bị lãng quên không thương tiếc, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt dồn hết vào mỗi một người.

Nhẹ tay vuốt qua mi mắt người nọ, rồi sống mũi và dừng lại ở bờ môi.

Thiên Nguyệt Triệt từ từ hạ thấp đầu xuống, chớp mắt vài cái rồi hôn lên, chính là … càng hôn càng khó dứt, thẳng đến khi một đầu lưỡi ướt át tiến vào trong miệng mình Thiên Nguyệt Triệt mới bừng tỉnh, “Phụ hoàng.” Hắn kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, vui sướng hô lên.

“Vừa tỉnh lại ta đã nhận được một món quà lớn từ Triệt nhi rồi.” Trong mắt Thiên Nguyệt Thần còn vương lại một chút mệt mỏi, thanh âm khàn khàn sau bao ngày chưa nhấp một ngụm nước.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt nhào qua ôm lấy y, “Phụ hoàng.” Mang theo một phần non nớt lặp gọi, dường như vẫn không dám tin.

Thiên Nguyệt Thần thuận tay ôm lấy bé con ấp vào lồng ngực, y cũng muốn tự mình xác minh: thực là Triệt nhi rồi……

Sau khi xác định ám lực trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đã được hoàn toàn lọc ra, Thiên Nguyệt Thần mới quyết định quay về Mạn La đế quốc.

“Ám Dạ tộc ổn chứ?” Thiên Nguyệt Triệt cũng rất thận trọng.

“Vẫn ổn.” Thiên Nguyệt Thần nói như vậy để người nọ yên tâm, kỳ thực y cũng có một điểm lo lắng, chính là về tên Mông Sa kia. Tộc nhân trong tộc trước đã đi tìm quanh nơi Mông Sa rơi xuống mà y cũng đã dùng Ám Dạ châu để truy nhưng dường như thực sự không hề tồn tại hơi thở của hắn, nếu có Ám Dạ châu chắc chắn sẽ cảm ứng được.

“Phụ hoàng có tâm sự?” Thấy Thiên Nguyệt Thần lâm vào trầm tư, Thiên Nguyệt Triệt nhìn ra được vấn đề, hắn cho tới bây giờ cũng không hy vọng người nọ đem tâm sự một mình giấu kín.

Thiên Nguyệt Thần đương nhiên hiểu tâm ý của Thiên Nguyệt Triệt, nên quyết định nói ra chuyện của Mông Sa.

“Phụ hoàng, ta có một suy nghĩ thế này, có lẽ người sẽ cảm thấy không thể đâu.” Thiên Nguyệt Triệt ngập ngừng, “Phụ hoàng, Mông Sa kia có lẽ nào, chính là phụ thân của Đàn Thành hay không?”

“Ý của Triệt nhi là?” Trong đầu Thiên Nguyệt Thần có một cái gì đấy lóe lên trong tích tắc.

“Phụ hoàng, còn cả chuyện tổ tiên của Thánh Linh quốc biết đất nước Nhật Bản lẫn chuyện của Triệt nhi, điều này thực kỳ quái, nếu như hắn thực đến từ địa cầu vậy thì ở nơi đó ai đã kể mọi chuyện cho hắn nghe?”

“Tức là?” Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt chừng như đã sáng tỏ.

“Phụ hoàng, dù thế nào ta cũng muốn trở lại địa cầu một chuyến, bất luận là sự tình Thánh Linh quốc hay là chuyện của phó hồn, đều khiến cho lòng ta vô cùng bất an.”

Loại tâm tình bứt rứt này ngày càng trở nên dữ dội vậy mà hắn vẫn mông lung không cách nào nắm bắt được một điểm đầu mối.

“Triệt nhi muốn mở cánh cửa thời không? Kể cả nếu có lỡ như mở không đúng cách sẽ phá hủy nó?” Chuyện này không hề đơn giản, điều kiện tiên quyết là nhất định phải nắm được thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa.

“Phụ hoàng, hiện tại ta không quản được nhiều như thế.”

Mở ra cánh cửa thời không là chuyện Thiên Nguyệt Triệt nhất định phải làm, nếu vậy ngũ hành cần phải giao hòa thêm một lần nữa.

Trên bầu trời Mạn La đế quốc, năm thần tố Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ lại nhất loạt tụ hợp.

“Ta không đồng ý.” Người đầu tiên phản đối chính là Dụ Phi, ca ca của Thiên Nguyệt Triệt ở địa cầu, chủ nhân của linh châu hệ Hỏa, “Đi rồi, vạn nhất không thể trở về thì sao?” Thiên Nguyệt Triệt là ruột thịt duy nhất của y, trừ bỏ nam nhân bên cạnh thì y chỉ có Triệt nhi là người nhà, làm một chuyện nguy hiểm như vậy, y tuyệt không đồng ý.

“Ca, một linh hồn sao có thể bị phân tách thành như vậy được, huynh thử nghĩ xem đệ thực có thể bình thản mà sống với sự khiếm khuyết đó ư?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ đơn giản hỏi ngược lại một câu cũng đủ để chặn lời người nọ muốn nói, đúng vậy, kiếp trước Du Phi chính là Hỏa thần trong ngũ tướng, hắn đương nhiên hiểu một linh hồn phân tán có cảm giác ra sao.

“Nhưng, đệ ………”

“Ca, bởi vậy đệ mới quy tụ mọi người ở chốn này.” Thiên Nguyệt Triệt nói ra ý định của mình, “ Một năm, thời hạn là một năm, nếu như đến lúc đó ta còn chưa trở về, mọi người có thể dùng linh lực ngũ hành mở lại thông đạo thời không đưa ta trở về.”

“Điện hạ đã quyết rồi ư?” Thổ thần tướng cất lời, từ trước đến nay thần tử luôn quyết rồi mới nói với họ, tính cách của người cả năm đều hiểu rõ.

“Ừ.”

“Thuộc hạ đi cùng chủ tử.” Liệt La Đặc lên tiếng, với cái dạ dày khó chiều như thế, sao hắn có thể yên tâm đây.

Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đầu, “Nếu ngươi cùng đi thì thời điểm mở thông đạo sẽ khuyết thiếu một thần lực cân bằng, ai cũng không thể thay thế được, cho nên tất cả đều phải lưu lại, chỉ có ta, phụ hoàng cùng Nặc Kiệt bước vào mà thôi.”

Nặc Kiệt vừa nghe thấy mình cũng có suất liền đắc ý tới vênh váo.

Kỳ thật Nặc Kiệt không hề biết, sở dĩ Thiên Nguyệt Triệt mang cả hắn theo là bởi vì người nọ cần một bảo mẫu theo giúp chăm lo sinh hoạt thôi mà.

Màn đêm rất đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là trên bầu trời đen tuyền một dải ấy đột nhiên xuất hiện năm ánh sao sáng rực đồng loạt điểm lên. Trong khi toàn bộ dân chúng còn đang chìm đắm trong cảnh sắc thần kỳ đó thì chuyền đi của Thiên Nguyệt Triệt đã bắt đầu.

Dị thế.

Đúng vậy, đối với Thiên Nguyệt Thần cùng Nắc Kiệt, trái đất chính là dị thế không sai.

Cũng may, trước khi tới nơi này, Thiên Nguyệt Triệt đã tự tạo linh cầu ma pháp đem hết thảy những gì cần biết về địa cầu nhét vào bộ nhớ của cả hai người kia, chứ bằng không, với tính cách của Nặc Kiệt, đảm bảo khi hắn nhìn thấy một chiếc ô tô vun vút phóng vụt qua chắc chắn sẽ la hét một hồi.

Trên người bọn họ lúc này đang mặc trang phục của người Trái Đất, đồ là lúc trước dựa theo bản vẽ của Thiên Nguyệt Triệt mà được may ra. Mới đầu mặc vào, cả Thiên Nguyệt Thần lẫn Nặc Kiệt đều cảm thấy có chút không quen, nhưng tập dần rồi cũng không còn cảm giác cứng nhắc nữa.

Khi cả ba người đáp tới, thì lúc này trời đã về chiều, trời mây ánh tím ánh hồng vô cùng xinh đẹp.

“Trời ạ, nô tài thật sự không thể tưởng tượng ra đây là nơi mà tiểu điện hạ từ nhỏ lớn lên.” Nặc Kiệt hưng phấn, bấn loạn hoa chân múa tay.

Thiên Nguyệt Thần hạ tầm mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y phát hiện, trong đôi mắt người nọ có thứ ánh sáng trước giờ chưa từng hiện hữu lúc còn ở Mạn La.

“Rất vui sao?” Thiên Nguyệt Thần nhẹ giọng hỏ, kỳ thực y đã sớm biết.

Thiên Nguyệt Triệt gật gật đầu, hắn cũng chẳng nghĩ sẽ dối Thiên Nguyệt Thần, “Ta đã từng muốn đem nơi này dứt bỏ, bởi vì bên kia có phụ hoàng, ta cũng đã cho rằng bản thân sẽ chẳng còn cảm giác gì, nhưng không ngờ ……… trở lại nơi đây, lòng, vẫn có chút kích động. Có điều ……… trước tiên chúng ta cần tìm một nơi để ở cái đã.”

Trên người cả ba không ai có tiền mặt, cũng may là trước khi đi còn nhớ mang nhiều châu báu theo.

Tới một cửa hiệu cầm đồ, Thiên Nguyệt Triệt đem viên Rubi đặt lên bàn, dõng dạc hỏi, “Tôi cần bán nó, được bao nhiêu tiền đây?”

Hiệu cầm đồ mở thông đêm, tất nhiên là vẫn có.

Người trông cửa hàng đầu tiên là khinh khỉnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt mấy lượt rồi sau đó mới cầm viên rubi lên, kết quả là thấy rồi bắt đầu kích động,

Viên rubi này …… hóa ra là hàng thật, còn được gọt dũa tinh xảo, trước giờ chưa từng thấy qua.

“Ngài là?” Thái độ người trông cửa hàng biến hóa thực nhanh.

Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh nhìn đối phương, rồi chĩa ngón trỏ về phía Thiên Nguyệt Thần, chính là người đàn ông tóc bạc ngồi vắt chân nghiêm nghị trên ghế.

Ánh mắt người nọ sáng bừng lên, mới rồi còn ngái ngủ gà gật, không phát hiện phía sau thiếu niên này còn có một người đàn ông nữa, lúc này, ……

Trời ạ, một người đàn ông thực quý phái, lại còn …. có tóc màu bạc. Chẳng phải hoàng tử chỉ tồn tại trong truyện cổ tích thôi sao?

Cộc cộc cộc ……

Thiên Nguyệt Triệt không khách khí gõ gõ lên mặt bàn, “Người kia đã có một đứa con lớn là tôi rồi, hiện tại chú ý vào khối đá giùm đi.” Giọng điệu tức giận, lộ rõ vẻ ghen tuông.

Lưu luyến thu hồi tầm mắt, nhịn không được lại quét mắt về phía Thiên Nguyệt Thần thêm vài lần, “Ngài chờ một chút.” Kế đó cô nàng mới xoay người đi vào bên trong, một vài phút sau, có một người đàn ông bộ dáng mập mạp thay vào đi tới.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 17: Huyết ngọc
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326
Chương 327
Chương 328
Chương 329
Chương 330
Chương 331
Chương 332
Chương 333
Chương 334
Chương 335
Chương 336
Chương 337
Chương 338

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 323
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...