Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 9

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc này, Tiểu Tống thị bị Lão vương phi làm cho uỷ khuất, liền viện cớ rồi về Tàng Trân viện nghỉ ngơi chốc lát.

Tuyên Vương nghe được tin tức, liền đến nhìn người.

Hôm nay lão vương phi đại thọ, Tuyên Vương ăn mặc một thân xanh ngọc thêu

mây ngũ sắc, đầu đội kim quan, thêm vào thân hình hắn vạm vỡ, tuy lớn

tuổi chút nhưng rất có mùi nam nhân thành thục.

Tiểu Tống thị nghe được âm thanh, vẫn không dậy hành lễ mà chỉ oan ức nằm trên giường tinh xảo mềm mại trầm thấp nức nở.

Vì là nằm nghiêng, nên càng lộ rõ đường cong lồi lõm mượt mà, eo nhỏ lộ ra chưa đầy một nắm.

Tuyên Vương thấy một màn này, hai con mắt muốn phun lửa. Tướng mạo tuấn tú

liền lộ ra mấy phần hèn mọn xấu xa cùng dâm dục. Hắn liền tiến lên, ôm

lấy hình dáng kiều diễm thơm phức mềm nhũn vào lòng.

Nha hoàn trong phòng dường như đã quen với cử chỉ như vậy, liền yên tĩnh lui ra ngoài.

Tiểu Tống thị tức giận viền mắt ửng hồng, hiện nay được Tuyên Vương ôm trong lòng như vậy, càng thấy oan ức, giận dỗi nói: “Vương gia ngài sao lại

đến đây? Không sợ mẫu thân tức giận sao?”

Tuyên Vương xoa chút nước mắt trên mặt nàng ta, nói: “Mẫu thân xưa nay tính khí như vậy, nàng còn không rõ ràng sao?”

Hắn nói xong, bàn tay đang ôm mỹ nhân liền di chuyển, dừng lại trên hai nắm tròn tròn mềm mại, xoa nắn một phen, thấy người trong lòng mềm nhũn vô

lực, Tuyên Vương cắn cắn vành tai của Tiểu Tống thị, nói: “Còn oán bản

vương sao?”

Trước đó vài ngày, Tuyên Vương chính là quây quần bên mấy thiếp thất nóng bỏng, mấy ngày nay đều không qua chỗ Tiểu Tống thị.

Nàng ta tuy rằng không vui, nhưng rõ ràng rằng Tuyên Vương không thích

thê tử quá mức ghen tị. Nghĩ đến mấy tiểu yêu tinh kia, tiểu Tống thị

liền giận không có chỗ phát tiết, xoay người liền nằm trên người Tuyên

Vương, ôm cổ hắn nũng nịu nói: “Thiếp thân muốn Vương giaaaaa...!!!!”

Tuyên Vương sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng tiểu Tống thị? Chỉ là nữ

nhân này thông minh, hiểu lòng người, hắn liền cho nàng mấy phần mặt

mũi. Tuyên Vương nói: “Là bản vương không tốt, nếu bụng nàng vì bản

vương sinh một hài tử mập mạp thì mẫu thân cũng sẽ không làm khó dễ

nàng.”

Lời này, nhưng là chân thật nhất.

Tuyên Vương chỉ có ba nhi tử, trong đó hai người là con thứ, đều là trắc phi Vưu thị sinh ra, chỉ có duy nhất con trai trưởng Lục Lưu, nhưng là Tuyên Vương phi đã

qua đời - Tống thị sinh ra.

Nghĩ đến người trưởng tỷ này, tiểu Tống thị không nhịn được sinh lòng đố kị..

Từ khi nàng hiểu chuyện tới nay, cha liền đem trưởng tỷ làm chuẩn để dạy

dỗ nàng, nào là trưởng tỷ hiền lương thục đức, nào là quý nữ tiêu chuẩn

trong kinh thành, mặc cho nàng nỗ lực như thế nào, cũng không thể nào

sánh với trưởng tỷ. Nàng đố kị trưởng tỷ, mặc dù trưởng tỷ thật tâm yêu thương nàng, nhưng nàng lại mặc cảm tự ti không ngớt. Mãi đến khi nàng

nhìn thấy tình cảnh của trưởng tỷ ở Tuyên Vương phủ, nàng mới phát hiện

—— Thì ra không phải ai cũng coi trưởng tỷ như trân bảo.

Tuyên Vương có mới nới cũ. Nàng nhìn tỷ phu thân phận cao quý, tuấn mỹ vô song liền tự nhiên nảy ý đồ xấu. Sau nàng cùng Tuyên Vương ba lần bốn lượt qua

lại, cũng không dám thật sự đem thân thể chính mình giao cho hắn, phải

đến khi trưởng tỷ vì khó sinh mà chết, nàng mới biết cơ hội của mình đã

đến. Đêm đó trong linh đường, Tuyên Vương liền muốn nàng ngay trước mặt

linh cữu của trưởng tỷ. Nàng ỡm ờ cũng là thuận theo hắn, chí ít nàng

muốn chứng minh cho trưởng tỷ xem, có một thứ nàng đã thắng được trên

người trưởng tỷ.

Sau đó, nàng toại nguyện thay thế được vị trí trưởng tỷ, gả cho Tuyên Vương, chỉ là không hiêu tại sao, nhiều năm như vậy,

nàng vẫn chưa hề mang thai.

Mà Tuyên Vương nâng mặt nàng lên hôn chốc lát, ôn nhu động viên.

Lúc này tại tiền viện.

Ba huynh đệ họ Giang chính là vô cùng lo lắng tìm tiểu muội muội.

Hoắc Tuyền cầm trong tay hoa thược dược đỏ được cắt bằng giấy, trên khuôn

mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự trách, nhíu mày nói: “Vừa nãy Diệu Diệu mới ở

cùng muội, mới một lúc, liền...”

Nàng nhấc mi, nhìn ba thiếu niên dung mạo anh tuấn giống hệt nhau trước mặt, nói: “Xin lỗi, muội...”

La An quận chúa nhìn ba huynh đệ sốt ruột, trong lòng vui mừng, cũng không hề có ý nói Giang Diệu đã gặp phải Lục Lưu cho họ biết. Nghĩ đến ngày

đó, ba huynh đệ kia treo nàng ở trên cây, lòng nàng vẫn còn thấy sợ hãi. Hừ, không tìm được, mới càng tốt.

Giang Thừa Ngạn tính khí nóng

nảy, muội muội không thấy, cũng không kịp nhớ cái gì quân tử phong độ,

giận giữ nói: “Nếu như Diệu Diệu có cái gì sơ xuất, ta nhất định sẽ

không bỏ qua cho ngươi.”

Hoắc tuyền đáy lòng thiện lương, vốn là tự

trách, hiện nay nghe Giang Thừa Ngạn trách cứ, càng oan ức cắn môi, nhất thời trong con ngươi chứa đầy nước mắt.

Đứng bên cạnh Hoắc Tuyền là tiểu nữ nhi thân hình mềm mại, nhìn tình cảnh này không nhịn được liền

dũng cảm đứng ra nói: “ A Tuyền cũng không phải cố ý, các người sao lại

trách nàng đây? Diệu Diệu chính là tự có chân, chúng ta còn có thể ngăn

cản nàng sao?”

Giang Thừa Ngạn hơi nhướng mày, quay về hai vị ca ca nói: “Đi, chúng ta đi tìm Diệu Diệu.”

Nhưng tiểu nữ nhi kia quyết không tha, ngăn ở trước người Giang Thừa Ngạn muốn hắn nói xin lỗi.

Giang Thừa Ngạn tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng cho tới bây giờ không bắt

nạt nữ hài tử. Đi được vài bước, thấy nàng còn ngăn cản, Giang Thừa Ngạn vung tay lên đưa nàng đẩy ra: “Đi ra.”

Sau đó bước nhanh chân đuổi tới hai vị ca ca đứng đằng trước.

Phía sau là âm thanh tiểu nữ nhi “Oa oa” khóc lớn, bước chân Giang Thừa Ngạn chỉ hơi chậm lại, có chút chột dạ cau mày, nhưng nhớ tới muội muội,

liền không quay đầu lại.

Ba huynh đệ một phen hỏi thăm, mới biết muội muội bị tuyên Thế tử Lục Lưu mang đi, chợt xoải bước đi tới Ngọc Bàn viện.

Ba người tiến vào viện, bọn nha hoàn đang muốn bẩm báo, nhưng tam huynh đệ trực tiếp liền đi vào.

Giang Thừa Ngạn là người nóng tính, liền nhấc chân đạp cửa, đáng tiếc cánh

cửa quá vững chắc, Giang Thừa Ngạn khí lực có hạn, sau một khắc liền ôm

chân kêu đau.

Đại ca cùng Nhị ca liếc mắt nhìn nhau: đúng là không có tiền đồ.

Sau đó ba huynh đệ đồng thời giơ chân đạp “Oành” một tiếng, thanh chốt cửa theo tiếng rơi liền xuống đất.

Ba huynh đệ vào nhà, trông thấy muội muội nhà mình đang vùi đầu ăn sủi cảo.

Nghe được âm thanh, khuôn mặt trắng nõn nà liền ngẩng lên. Giang Diệu có

chút bất ngờ, đem sủi cảo trong miệng nuốt xuống, âm thanh vui vẻ gọi:

”Đại ca, Nhị ca, Tam ca...”

Lục Lưu không nhanh không chậm, khép tập thơ trong tay lại, nheo nheo mắt nhìn về phía cửa gỗ bị đổ kia.

Giang Diệu thấy tình thế không đúng lắm, động tác lập tức linh hoạt trượt từ trên ghế xuống, chạy về hướng ba vị ca ca.

Đại ca Giang Thừa Nhượng lập tức cúi người đem muội muội ôm lên.

Nhị ca Giang Thừa Hứa mặt lạnh rút chiếc khăn tay màu xanh ngọc từ trong

ngực, cẩn thận từng li từng tí lau mỡ dính trên khoé miệng muội muội.

Xong xuôi, Tam ca Giang Thừa Ngạn lại tỉ mỉ kiểm tra một lần, thân thiết hỏi: “Diệu Diệu không có sao chứ?”

Nhìn ba vị ca ca căng thẳng, Giang Diệu lắc đầu một cái bật cười, âm thanh

ngọt ngào nói: “Diệu Diệu không có chuyện gì đâu, vì Diệu Diệu đói bụng

nên Lục ca ca mới dẫn Diệu Diệu đi ăn.”

Nói xong, một đôi mắt đen láy nhìn Lục Lưu, dường như là chờ hắn phụ hoạ theo.. Dù sao nàng cũng

không muốn các ca ca đắc tội Lục Lưu.

Đừng xem Lục Lưu lạnh nhạt mà

nghĩ hắn biết điều, sau này Cảnh Huệ đế đăng cơ, thủ đoạn của Lục Lưu

mới biểu lộ. Hắn làm việc sấm rền gió cuốn, nhổ cỏ tận gốc, tuy phò trợ

Cảnh Huệ đế địa vị vững chắc, nhưng cũng rơi xuống cái danh tiếng “Lòng

dạ độc ác”, người ta nói cũng là bởi vì cái này mà hắn vẫn chưa có thê

tử.

Lục Lưu một thân cẩm bào màu xanh sẫm, tuổi so với ba huynh đệ

lớn hơn ba tuổi, chiều cao đương nhiên cũng hơn ba bọn họ, tuy rằng đối

phương đông người, nhưng hắn cũng không có chút nào yếu thế.

Ba huynh đệ họ Giang dĩ nhiên là rồng trong loài người, dung mạo bất phàm, nhưng so với Lục Lưu tuấn mỹ, ba người vẫn là kém hơn một bậc.

Lục Lưu nhìn tiểu nữ nhi trong lồng ngực Giang Thừa Nhượng, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Giang Thừa Ngạn tức không nhịn nổi, nhìn chính mình muội muội nói: “Vậy thì

tốt, có điều —— nếu như có lần sau, xem Tam ca ta đánh mông muội như thế nào”

Giang Diệu hiểu được ba ca ca lo lắng cho nàng, liền chớp chớp mắt to, phối hợp lấy tay che đi cái mông nhỏ.

Cử chỉ đáng yêu như vậy khiến ba huynh đệ nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ, thân mật nắn nắn khuôn mặt nhỏ của muội muội.

Đại ca Giang Thừa Nhượng tính tình trầm ổn, bây giờ tìm được muội muội,

liền hướng về phía Lục Lưu nói: “Đa tạ Tuyên Thế tử chiếu cố tiểu muội,

chúng ta xin cáo từ trước.”

Lục Lưu khẽ vuốt cằm, mặt không hề cảm xúc.

Giang Thừa Ngạn rất không ưa vẻ mặt này, cùng với Nhị ca hắn một dạng giống

nhau, bên trong liền âm thầm mắng một câu, lúc này mới che chở muội muội đi ra ngoài.

Đi trên đường, Giang Diệu ôm cổ Giang Thừa Nhượng, nghiêng nghiêng đầu nhỏ nói chuyện cùng tam ca Giang Thừa Ngạn.

Giang Thừa Ngạn động tác ôn nhu xoa xoa một hồi bụng dưới của nàng, lẩm bẩm

nói: “No rồi còn cố ăn, muội nhìn xem, hiện tại bụng đều khó chịu?” Tuy

là giọng điệu trách cứ nhưng đau lòng chiếm đa số.

Giang Diệu không dám nói là Lục Lưu bắt nàng ăn, chỉ nhỏ giọng nói: “Cái sủi cảo kia ăn thật ngon!”

Giang Thừa Ngạn giơ tay nhéo nhéo chóp mũi muội muội, giọng điệu cưng chiều

nói: “Diệu Diệu nhà chúng ta sao lại thích đồ ăn vặt rồi.” Hắn lại nói

tiếp “Có điều cũng được, ăn nhiều một chút mới tốt, Diệu Diệu nếu là

thích ăn, hôm nay liền để đầu bếp trong phủ làm, bảo đảm so với Tuyên

Vương phủ ngon hơn.”

Giang Diệu cười cười, mới vừa rồi nàng ăn tổng cộng ba cái sủi cảo nhân cá ngừ, hiện vẫn còn no đây.

Ba huynh đệ ôm muội muội, dọc đường đi vừa nói vừa cười, một lần nữa trở về tiền viện.

Nhưng Kiều Thị lúc này lại không ở đó xem kịch, mà ngồi ở trong phòng, dường như Giang Chính Mậu đang động viên cái gì.

Giang Thừa Ngạn cho rằng mẫu thân lo lắng cho muội muội, liền vội vàng mỉm cười đi vào: “Phụ thân, nương.”

Vừa nghe được âm thanh nhi tử nhà mình, Kiều Thị liền ngẩng mặt lên.

Mà Giang Chíng mậu bên cạnh chính là một gương mặt tuấn tú nén giận, quay về phía Giang Thừa Ngạn nói:

”Nghịch tử, ngươi còn biết trở về!”

Giang Thừa Ngạn sợ nhất Giang Chính Mậu, cái cổ vội vàng co rụt lại, oan ức

hướng đến Kiều Thị, đưa ra bộ mặt vô tội làm nũng nói: “Nươngggg, người

xem phụ thân...”

Vậy mà lúc này, Kiều Thị không có bênh hắn, mà thái

độ thay đổi đưa tay lên nhéo lỗ tai Giang Thừa Ngạn, mày liễu nén giận

nói: “Ngươi nói một chút, ngươi làm sao lại đi bắt nạt Trần cửu tiểu

thư?”

Kiều Thị càng nghĩ càng giận, nhìn bộ dáng nhi tử tỏ vẻ vô tội, âm thanh cũng lớn hơn: “Nương thường ngày dạy ngươi thế nào? Bắt nạt ai cũng không cho phép bắt nạt nữ hài tử, ngươi ngược lại thật tốt, đem

tiểu nữ nhi nhà người ta đẩy ngã, hại người ta rơi một cái răng cửa, đầu bị chảy máu một mảng lớn. Giang Thừa Ngạn, lá gan ngươi thật lớn!”

Giang Diệu sững sờ, vội vàng nhìn Giang Thừa Nhượng, tay nhỏ ôm cổ hắn cũng

nắm chặt lại, chớp chớp mắt nói: “Đại ca?” Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Sao Nhị ca lại bắt nạt Trần cửu tiểu thư?

Giang Thừa Nhượng nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng muội muội, ôn nhu nói: “Diệu Diệu không sợ.”

Luôn luôn hờ hững như Giang Thừa Hứa, cũng yên lặng đưa tay ra, vuốt ve sống lưng muội muội.

Đối với Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa thì Tam đệ bị đánh một trận tơi bời không quan trọng, nếu để cho muội muội bảo bối bị doạ kinh sợ, vậy

thì không tốt.

--- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Tam ca: Muội muội bảo là đệ đều tốt, khóc /(ㄒoㄒ)/~~

Diệu Diệu: (xoa đầu) Tam ca đừng khóc ~

Tam ca: Được, ca không khóc ~(≧▽≦)/~

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...