Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thời Hạn Săn Thú

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khương Liễm xách túi giấy tiến vào văn phòng, trong văn phòng có Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên.

Hắn chào hỏi Yến Quân Tầm và nhìn thấy Thời Sơn Duyên đang thưởng thức bông hồng ảo mà hắn nuôi trong tường kính.

“Nghe nói là giống mới ở Khu Quang Đồng,” Khương Liễm xoay ghế, ngồi xuống, “Nếu cậu thích, tôi có thể yêu cầu họ cho một chậu nữa.”

Thời Sơn Duyên chán nãn mà gõ tường kính, nói: “Tôi nuôi trong bồn cầu sao?”

“Nói cũng…… đúng.” Khương Liễm ho khan hai tiếng, chủ động bỏ qua đề tài này.

Hắn nhìn về phía Yến Quân Tầm: “Tin tốt và tin xấu đều có.”

Yến Quân Tầm cắn que kẹo, nói: “Anh không tìm được người.”

“Đúng vậy,” Khương Liễm đem bức ảnh gia đình đặt trong túi để ngăn chạm vào đặt lên mặt bàn, “Bức ảnh này quả thật có dấu vân tay khác không phải chính Hoắc Khánh Quân, nhưng sau khi tìm kiếm cơ sở dữ liệu khu vực, không tìm được đối tượng tương ứng.

Sau đó, chúng tôi so sánh hồ sơ xuất nhập của Tiểu Khu Phổ Lợi, cũng như dữ liệu nhân viên của các doanh nghiệp có liên quan, không ai phù hợp với nó.

Trên thực tế, trước mắt không có chứng cứ có thể chứng minh đây là vân tay của hung thủ.”

Cơ sở dữ liệu cư trú của Khu Đình Bạc trong những năm gần đây dưới sự ủng hộ của cục Thanh tra mới bắt đầu thành lập, trước đây trong khu vực có rất nhiều nhà máy chế biến thép nhỏ, để không bị phát hiện sẽ né tránh nhập thông tin, vì vậy việc thu thập thông tin không được đầy đủ.

“Nhưng nếu cô ta có xe, cô ta chắc chắn sẽ để lại dấu vết ở một số nơi nhất định.” Khương Liễm đẩy kính xuống, “Cậu cảm thấy cô ta sẽ phân xác ở đâu?”

“Gần nhà,” Yến Quân Tầm đem que kẹo ném vào thùng rác, “Hoặc là ở nhà.”

“Vậy cô ta phải có một căn nhà,” Khương Liễm nghĩ nghĩ, “Còn là phải sống một mình.”

“Như thế nào để xem như sống một mình?” Thời Sơn Duyên đang quan sát bông hồng ảo, không quay đầu lại nhìn bọn họ, vươn hai ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của mình, “Nơi này có người tính là sống chung không?”

“Sống một mình.” Khương Liễm muốn lấy Yến Quân Tầm làm ví dụ, lại nghĩ tới Gấu Trúc, lập tức đem lời nói nuốt trở về.

Hắn tiếp tục nói: “Cậu ở trong nhà Hoắc Khánh Quân thu hoạch được gì?”

“Một giáo viên toán chuẩn bị tự học luật.” Hắn không muốn nhớ lại căn nhà kia, nhưng lại nhìn thấy bức ảnh trên mặt bàn.

Bức ảnh rất cũ, bốn góc ố vàng.

Trên bức ảnh Hoắc Khánh Quân không gầy như trong tư liệu, hắn ôm đứa con trai mấy tuổi, khoác vai vợ, ngồi trên bãi cỏ, cười rất thỏa mãn với ống kính.

Bọn họ lúc ấy đang đi dã ngoại, có lẽ là ngày kỷ niệm gì đó, Hoắc Khánh Quân đặc biệt mời nhiếp ảnh gia chụp ảnh.

Nhiếp ảnh gia chụp không tồi, bọn họ họ trông rất vui vẻ và hạnh phúc, quả thực có thể làm ảnh quảng cáo cho một gia đình hạnh phúc.

“Các anh thông báo cho vợ hắn chưa?”

“Hoắc Khánh Quân sao?” Khương Liễm dời ánh mắt về phía ảnh gia đình, “…… Không thể liên lạc được với ai.”

Yến Quân Tầm nhìn ảnh gia đình như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, hắn không muốn để cho mình quá mức chú ý đến bức ảnh này, nhưng hắn lại không thể không bắt đầu liên tưởng từ bức ảnh này.

Hung thủ cùng Hoắc Khánh Quân khi nói chuyện đã xem bức ảnh, cô tháo găng tay ra, nâng bức ảnh lên trước mắt để nhìn.

Hoắc Khánh Quân hẳn là rất vui, rốt cuộc có người có thể cùng hắn nói chuyện phiếm, cho dù là người xa lạ.

Cô ta cảm nhận được một người đàn ông tội nghiệp đang khiếu nại? Hoắc Khánh Quân thoạt nhìn nghèo túng như vậy, mặc dù đang nỗ lực sắp xếp cuộc sống, nhưng từ bên trong toát ra mùi ẩm mốc, đó là sự thăng trầm của cuộc đời không thể che giấu.

Hung thủ trả lại bức ảnh cho Hoắc Khánh Quân, cô ta một lần nữa đánh giá, dùng ánh mắt tìm kiếm.

Cô không nhìn thấy hạnh phúc từ bức ảnh, cô chỉ nhận biết Hoắc Khánh Quân được mô tả trong bản tin của Lưu Thần.

Cô ta tận hưởng quá trình này, làm cho cô ta cảm thấy như đang cai trị một vương quốc bí ẩn và hẹp hòi.

Cô được tự do lựa chọn các đối tượng hành quyết và thi hành án đối với họ và bản tin của Lưu Thần là danh sách rút gọn của cô.

“…… Cậu có đang nghe tôi nói chuyện không?” Khương Liễm quan sát biểu tình của Yến Quân Tầm, hắn liếc mắt nhìn Thời Sơn Duyên, Thời Sơn Duyên cũng đang nhìn chăm chú vào Yến Quân Tầm.

Khương Liễm nhẹ giọng, cố gắng làm cho giọng mình không hung hăng: “Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Cô ta có kế hoạch, từ nhắm mục tiêu đến tiếp cận mục tiêu, cô ta đều có kế hoạch.

Thi thể còn lại của nạn nhân rất khó xử lý, đặc biệt là hiện tại, nếu cô ta mặc kệ, sau 24 giờ giòi ruồi sẽ nở ra.

Bình thường cô còn phải làm việc, đó là lý do mỗi lần cô đều động thủ vào thứ Sáu, như vậy cô mới có thời gian giải quyết vấn đề thi thể.

Tôi nghi ngờ Lưu Hâm Trình không phải là người đầu tiên cô ta giết.”

Yến Quân Tầm tới gần cái bàn, đôi mắt rất sáng.

“Cô ta xử lý Lưu Hâm Trình rất sạch sẽ, phải không? Cho đến bây giờ không thể tìm thấy phần còn lại của thi thể, anh có thể thấy rằng cô ta có kinh nghiệm.

Cô bướng bỉnh và khăng khăng hành quyết các nạn nhân theo cùng một cách.

Cô cảm thấy bản tin của Lưu Thần đưa chính là chân tướng, đó là những gì cô nhận định.

Lưu Thần mấy ngày nay ở bản tin của mình nói cái gì? Hắn nói đây là báo thù, là báo ứng.

Lời nói của hắn là câu trả lời của hung thủ, hung thủ chờ mong chính là cái này.

Anh có hiểu không? Bản tin của Lưu Thần đưa về các nạn nhân này khiến cô không hài lòng.

Cô trải qua bạo lực tình dục, cô không muốn để cho những người này còn sống, cô muốn bọn họ chết, đây mới là kết cục cô tán thành.

Nếu chúng ta không thể tìm thấy cô ta trong tháng này, cô ta sẽ tiếp tục vào tháng tới.”

“Nếu cô ta đã giết người bạo hành mình,” Khương Liễm hỏi, “Thì vì sao còn muốn tiếp tục?”

“Bởi vì thống khổ không dừng lại,” Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm Khương Liễm, “Cô ta không thoát khỏi nó.

Anh không thấy sao? Cô ta chỉ dám nhấn mạnh sự tồn tại của mình trong nhà người khác.”

Thời Sơn Duyên nhẹ nhàng gõ kính, như thể đang tán thưởng.

Khứu giác nhạy bén cho phép anh ấy đi trước một bước trong mọi việc, nhưng Yến Quân Tầm cũng thực nhanh không phải sao? Artemis là một giáo viên hệ thống tuyệt vời, người đã dạy ra những học sinh thú vị nhất.

Yến Quân Tầm một đứa trẻ xinh đẹp, từ trong ra ngoài.

Nhưng mà Thời Sơn Duyên không thích hệ thống, tựa như anh không thích chậu hoa hồng bị cắt bên trong bức tường kính của Khương Liễm.

Anh ấy rất muốn tự rèn luyện bản thân ngay cả khi ngón tay bị phá vỡ.

Phó Thừa Huy đã lựa chọn cho Thời Sơn Duyên một cộng sự tốt, so với vụ án Thời Sơn Duyên càng cảm thấy hứng thú đối với Yến Quân Tầm hơn.

Chỉ cần Thời Sơn Duyên cảm thấy hứng thú, anh sẽ không vì kích thích đi tìm những người khác gây phiền toái.

Thật tuyệt.

Thời Sơn Duyên nghĩ.

Tôi thật ngoan ngoãn.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: – Câu thoại của Yến Quân Tầm là “Phó Thừa Huy chính là bán chip”
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: – Khương Liễm nói rằng suy nghĩ của Yến Quân Tầm chạy quá nhanh.
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: – Tô Hạc Đình nói rằng hệ thống của Yến Quân Tầm tự mình chữa trị.
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: – Chú Hề bán pháo là một con người, được xác nhận bởi Thanh tra.
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: – Giấc mơ Yến Quân Tầm ám chỉ rằng là một đứa trẻ trong kính.
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: – Một lần nữa nhắc lại “bị theo dõi”, tương ứng với việc lặp đi lặp lại “hắn ta không thích bị theo dõi” / 7-020 chính là Ngọc Lan, chi tiết tự tra /  “Chú Hề” tuyệt đối tồn tại.
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: –  dùng từ là “Quyền hạn” cùng “Số liệu” / Lời nói của Phác Lận trong tập 02 là con người không thể sống lại.
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...