Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thời Hạn Săn Thú

Chương 84

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiếng cảnh báo của hệ thống phát hiện đi kèm gây ra sự náo động, thành viên cầm súng cục thanh tra nhanh chóng tới gần, Yến Quân Tầm cũng không có tâm tình tiếp tục hút.

Hắn véo véo tắt điếu thuốc, nhưng bên cạnh xe áp tải không có thùng rác, hắn chỉ có thể đặt nó trở lại trong túi của mình và hỏi: “Số 01AE86 có hoạt động bình thường trong nhiệm vụ bàn giao không?”

Sườn viết sư rất ít khi cùng thành viên cục thanh tra nói chuyện với nhau, cái này làm cho thành viên bị hỏi cảm thấy hài lòng.

Hắn ôm súng, trước cùng sườn viết sư gật đầu chào hỏi, sau đó trả lời: “Còn bình thường, không có phát sinh xung đột cùng chúng tôi.

Nhưng là đặc phái viên ở Quang Đồng nói anh ta am hiểu ngụy trang, trước khi đưa tới khu phân cách tốt nhất là trông coi nghiêm ngặt, không thể thiếu cảnh giác.”

Yến Quân Tầm gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Khuôn mặt nghiêng của hắn nhìn không ra cảm xúc, giống như một vị thần lang thang.

Truyền thuyết kể rằng lực chú ý của vị sườn viết sư này luôn là ở trong vụ án, đối với xã giao, lời mời sẽ bị từ chối thẳng thừng, cho nên ở cục thanh tra không có bằng hữu, thường xuyên có thể nhìn thấy hắn đơn độc ngồi trên ghế dài ở cục thanh tra suy nghĩ.

Thành viên cục thanh tra chờ Yến Quân Tầm trả lời, nhưng Yến Quân Tầm đã lâm vào suy nghĩ của mình, không có ý đồ lại mở miệng.

Hắn như không biết nhiều về việc quan sát bầu không khí, cũng không nhạy cảm với bầu không khí lúng túng.

Thành viên cục thanh tra chuẩn bị nói cái gì liền rời đi, Khương Liễm bên kia vừa lúc nghe thấy tiếng chạy tới.

Hắn nhìn thành viên cục thanh tra gật đầu ý bảo, thành viên cục thanh tra lui về sau và nói: “Phác Lận nói xe cậu bị đụng phải ở trên đường, chuyện gì đã xảy ra?”

Yến Quân Tầm móc máy phát ID ra, click mở quang bình, điều chỉnh tư liệu Ve Trùng Phác Lận cấp, chỉ vào một trong những tấm ảnh nói: “Tôi gặp người này ở nửa đường.”

Khương Liễm nhìn vào bức ảnh trên quang bình, nói: “Đây là Dao Phẫu Thuật, bác sĩ  của Ve Trùng.

Chuyện gì đã xảy ra với gã này?”

Yến Quân Tầm có thể gặp qua Dao Phẫu Thuật của Ve Trùng trong phòng điều tra hành động, cho nên có ấn tượng với Dao Phẫu Thuật.

Hắn nói: “Ông ta cưỡi xe máy bỏ chạy.”

Yến Quân Tầm không rõ, hắn không biết vì sao mình vì sao lại đuổi theo.

Khương Liễm cho rằng Yến Quân Tầm đang lo lắng Dao Phẫu Thuật chạy trốn, liền giải thích: “Ông ta trong hành động có công báo cáo, giải quyết phiền toái mấu chốt cho chúng ta, cho nên sau khi hành động kết thúc đã được thả ra.

Cậu bảo Phác Lận  gửi tư liệu cho, có khi hắn cũng không dễ dàng giải thích chi tiết cho cậu qua điện thoại.

Tóm lại không cần lo lắng, người này không thành vấn đề.

Ngược lại, trời mưa mà cậu lái xe nhanh như vậy, quá nguy hiểm.”

Khương Liễm đang nói chuyện, hệ thống phát hiện đi kèm vừa vặn mang khăn lông cùng nước ấm đưa đến cho Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm tiếp nhận, nói: “Cảm ơn.” Hắn uống một ngụm nước ấm, xóa bỏ vị đắng trong miệng, “Nghe nói nhiệm vụ bàn giao tiến hành rất thuận lợi.”

“Có thể nói như vậy,” Khương Liễm cầm lòng không đậu mà sờ cằm, nhìn về phía Phó Vận ở xa xa, “Lần này đặc phái viên Quang Đồng đến tiến hành nhiệm vụ bàn giao tên là Phó Vận, là cháu trai của Phó Thừa Huy đảm nhiệm chức quản lý tại phòng giam Quang Đồng.

Hắn mang cho chúng ta kết quả đánh giá số 01AE86 trong phòng giam Quang Đồng, tôi nhìn một chút, đánh giá toàn diện đều là ‘bình thường’, nhưng nói như thế nào…” Vẻ mặt Khương Liễm khó có thể hình dung, “Quân Tầm, số 01AE86 ‘bình thường’ là chứng minh anh ta không bình thường.

Tôi nghi ngờ người đàn ông này là một quả bom hẹn giờ và rất nguy hiểm.”

Một phần tử nguy hiểm thiếu khả năng tự kiểm soát, không có khả năng bị nhốt trong bốn năm liền thay đổi triệt để.

“Bảng điểm” của anh ta càng bình thường, càng chứng minh trong đó có gian trá.

Yến Quân Tầm một lần nữa đem ánh mắt dời về thùng xe áp tải, trực giác nói cho hắn số 01AE86 đang nhìn chằm chằm bên này.

Hắn im lặng giây lát, dùng khăn lông xoa xoa lung tung tóc, nói: “Tôi muốn gặp anh ta.”

“Thật là hiếm thấy a,” Khương Liễm hơi ngoài ý muốn, “Cậu vậy mà chủ động công tác như vậy.”

* * *

Không có người được bố trí trông coi bên trong xe áp tải, nơi này được giám sát bởi hệ thống.

Cửa của nó không thể được mở từ bên ngoài trong điều kiện bình thường, phải được hệ thống phát hiện kiểm tra và xác nhận trước khi mở.

Yến Quân Tầm đỉnh đầu che khăn lông, hệ thống phát hiện ở trong xoay một vòng.

“Yến tiên sinh,” hệ thống nhẹ giọng nói, “Xin vui lòng đưa cho chúng tôi gai tay và bật lửa để giữ an toàn.”

Yến Quân Tầm lấy bật lửa ra, khi giao cho cánh tay robot của hệ thống hỏi ngược lại: “Các ngươi cũng kiểm tra số 01AE86 sao?”

“Đương nhiên, đây là trình tự cần thiết,” hệ thống nói, “chúng tôi sẽ không cung cấp cho số 01AE86 cơ hội để làm tổn thương người khác.”

Yến Quân Tầm đem kẹo que trong túi cũng lấy ra, nghiêm túc hỏi: “Cái này cũng phải giao sao?”

“Cái này không cần,” camera hệ thống hơi nghiêng một chút, như là bị Yến Quân Tầm chọc cười, “Chúc ngài trao đổi vui vẻ.”

Yến Quân Tầm hơi khom lưng, chui vào thùng xe áp tải.

Bên trong thùng xe kỳ thật không lớn, nhưng có vách ngăn lưới thép nên tốc độ mở cửa rất chậm.

Yến Quân Tầm nhìn sang cả hai phía, phát hiện bố trí nơi này đối với bên ngoài nhìn thấy không sót gì.

Xe áp tải thế nhưng không có ngăn trở tầm nhìn số 01AE86.

Yến Quân Tầm trong suy nghĩ nghe được tiếng điện lưu nhẹ nhàng của khóa khống chế, hắn đột nhiên nhìn qua.

Bên trong vách ngăn bằng thép là ghế lõm có tựa lưng, camera giám sát của hệ thống được sắp xếp gọn gàng ở cả hai bên, chúng nó chịu trách nhiệm ghi lại tất cả các biểu hiện của số 01AE86.

Phía sau ghế tựa lưng là vô số màn hình hiển thị, tất cả đều là chi tiết giám sát ở mọi góc độ của số 01AE86.

Bên trong xe có một bộ đếm thời gian điện tử vang, tốc độ phù hợp với nhịp tim của số 01AE86.

Số 01AE86 tựa hồ đang ngủ, anh cúi đầu đem mặt ẩn trong bóng tối, không để cho Yến Quân Tầm nhìn thấy toàn cảnh.

Trong xe không đủ sáng, điều này làm cho bóng dáng Yến Quân Tầm chạy tới dưới chân số 01AE86.

Bộ đếm thời gian điện tử “Tích —” mà đếm, mưa bên ngoài xe trong nháy mắt lớn hơn.

Mí mắt Yến Quân Tầm nhảy lên, một khắc sau, liền cùng tầm mắt số 01AE86 va chạm.

Hắn nắm chặt khăn lông trên đầu, để tóc che đi một chút đôi mắt, có cảm giác hơi lạnh.

Yến Quân Tầm trực giác muốn lui về phía sau.

Hắn cảm thấy như chính mình bị cắn, và hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn.

“Không cần lui về phía sau.” Thời Sơn Duyên hơi nheo mắt lại, giống như sư tử đang ngủ gật, mang theo nguy hiểm sau khi tỉnh lại.

Hai cổ tay anh đeo khóa khống chế, cánh tay lại bị ghế tựa lưng tách ra, khiến điện lưu của khóa khống chế vẫn luôn kêu.

Anh nói: “Xin chào a…… Tiểu Thiên Tài.”

Giọng nói của anh rất là thấp, và dường như anh đã không nói chuyện trong một thời gian dài.

Yến Quân Tầm trong đầu bởi vì những lời này mà vang lên báo động, nhưng hắn không có biểu tình, cứng ngắc trả lời: “Xin chào, số 01AE86.”

“A……” Khóe môi Thời Sơn Duyên bởi vì Yến Quân Tầm nhìn chăm chú mà nhếch lên, có chút muốn dừng lại không được, “Xin hãy nói ‘Xin chào’ với tôi một lần nữa.

Chúng ta phải chào hỏi tốt để chứng minh rằng em và tôi là những đứa trẻ ngoan.”

“Đứa trẻ ngoan,” ánh mắt Yến Quân Tầm dừng trên ngón tay Thời Sơn Duyên, “Anh là tay súng bắn tỉa của Hắc Báo.”

“Tôi là tù phạm của Hắc Báo,” ngón tay của Thời Sơn Duyên giật giật, “Luôn luôn chờ đợi các vị sai bảo.”

“Anh đến Khu Đình Bạc là nhân tài không được trọng dụng,” Yến Quân Tầm biểu tình bất biến, “Hắc Báo nên đem anh đầu tư vào việc xây dựng Liên Minh càng thêm vĩ đại.”

“Em có thể gọi điện thoại cho Phó Thừa Huy, nói chuyện với ông ta một chút.” Thời Sơn Duyên muốn tới gần Yến Quân Tầm, vì thế đem thân thể nghiêng về phía trước một chút, mũi khẽ động, “Em hút thuốc lá địa phương Khu Đình Bạc, hương vị của một lão già.”

Anh vì cái hương vị này cảm thấy khó chịu.

“Em cùng Phó Vận nắm tay nhau, nhưng Phó Vận không hút loại thuốc này,” Ánh mắt Thời Sơn Duyên trở nên thâm thúy, “Trước khi em tới đây có chào hỏi qua người đàn ông khác.”

Yến Quân Tầm kéo khăn lông xuống, đối với khứu giác của Thời Sơn Duyên cảm thấy kinh ngạc.

Thời Sơn Duyên càng dựa càng gần, mặt anh dần dần lộ ra từ trong bóng tối, bóng tối làm đôi mắt anh có vẻ rất tối, không rõ ràng cảm xúc trong đó.

Giọng nói của anh đột nhiên trở nên rất nhẹ, nhưng lại làm cho Yến Quân Tầm dựng tóc gáy: “Hai người làm gì, sao lại nắm tay?”

“Tôi ——”

Yến Quân Tầm còn chưa nói xong, cổ tay chợt bị nắm, lực đạo lớn đến kinh người.

Âm thanh điện lưu của khóa khống chế đánh “tic tic” không dứt, nhưng Thời Sơn Duyên không cảm thấy đau đớn.

Ngón tay anh dán vào cổ tay Yến Quân Tầm, dưới áp lực gấp đôi của khóa khống chế và ghế tựa lưng, đem tay Yến Quân Tầm tay vững vàng kéo về phía mình.

Mẹ kiếp!

Yến Quân Tầm tay kia đập mạnh vào vách tường bên trong thùng xe, nơi đó là báo động.

Nhưng hệ thống dường như bị lỗi và báo động không có vang.

Bộ đếm thời gian điện tử trong thùng xe tăng tốc, áp tải xe đột nhiên khởi động.

Hệ thống phát hiện đi kèm không đưa ra cảnh báo, là nhân viên cầm súng gần xe áp tải phát hiện dị thường trước.

Hắn đi đến xe áp tải, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hệ thống im lặng trong gần năm giây, trong giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói: “Xin vui lòng không đến gần xe áp tải.”

Nhân viên cầm súng dừng lại, còn chưa hỏi ra câu tiếp theo, liền thấy xe áp tải “vù” một tiếng xông ra ngoài, trực tiếp đụng phải chướng ngại vật phía trước.

“Con mẹ nó,” Phó Vận mới vừa cùng Khương Liễm nói “Tạm biệt” xong, liền thấy xe áp lắc lư lái về phía đường cái, hắn lập tức rút súng, đẩy Khương Liễm ra và đuổi theo xe, vừa chạy vừa bắn vào xe áp tải, hô, “Ngăn xe lại, đừng để cho số 01AE86 chạy!”

Yến Quân Tầm trong xe đâm sầm vào lưới tản nhiệt bằng thép dưới tác động của khúc cua gấp, cổ tay còn bị Thời Sơn Duyên nắm chặt, hắn theo bản năng sờ về phía bên đùi.

Gai tay của hắn đã bị tịch thu khi bước vào!

“Gọi cho cục thanh tra,” Yến Quân Tầm thô bạo mà đập máy phát ID, nhanh chóng nói, “Lập tức nói cho số 7-006, để hắn mở ra định vị theo dõi ——”

Xe áp tải chuyển hướng nhanh chóng, đem máy phát ID của hắn ném về phía đuôi xe Vách ngăn thép hai lớp ở trên cùng được kích hoạt, máy phát ID bị hỏng ngay khi rơi xuống.

“Mẹ kiếp!” Yến Quân Tầm xác định.

Hệ thống là cố ý!

Khóa khống chế của Thời Sơn Duyên “răng rắc” mở, anh đem Yến Quân Tầm kéo về phía mình.

Yến Quân Tầm sau khi đến gần Thời Sơn Duyên, dùng khuỷu tay trống rỗng đập ngược vào đầu Thời Sơn Duyên.

Thời Sơn Duyên đưa tay ngăn cản, ấn lấy cánh tay Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm ngửa đầu hung hăng đụng vào trán Thời Sơn Duyên, thừa dịp hai người đồng thời choáng váng, thu hồi cánh tay bị ấn lại, tiếp theo đập vào bên mặt của Thời Sơn Duyên.

“Đừng đánh nữa.” Âm thanh của hệ thống ở bên cạnh khuyên can, đáng tiếc không ai nghe thấy nó, nó thở dài, nói một lần nữa, “Xin đừng đánh nữa.”

Thời Sơn Duyên liếm liếm một chút, đầu lưỡi bên mép, nhân cơ hội nắm lấy cổ tay của Yến Quân Tầm.

Yến Quân Tầm vừa muốn nhấc chân lên, anh liền rút chân, đem Yến Quân Tầm kẹp ở giữa.

Xe áp tải một lần nữa vung lên, ném hai người họ xuống đất.

Yến Quân Tầm không động đậy, cổ tay bỗng nhiên nóng lên, khóa khống chế trong tiếng “răng rắc” trong trẻo đặt lên cổ tay hắn! Đầu của hắn bị Thời Sơn Duyên kéo lên, hai người gần như muốn hôn.

“Em phải đến bên cạnh tôi,” sự kiềm chế của Thời Sơn Duyên mỏng như tờ giấy, sôi sục bên dưới chính là ghen tuông không thể khống chế, “Nếu không tôi sẽ giết em.”

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: – Câu thoại của Yến Quân Tầm là “Phó Thừa Huy chính là bán chip”
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12: – Khương Liễm nói rằng suy nghĩ của Yến Quân Tầm chạy quá nhanh.
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 18: – Tô Hạc Đình nói rằng hệ thống của Yến Quân Tầm tự mình chữa trị.
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 28: – Chú Hề bán pháo là một con người, được xác nhận bởi Thanh tra.
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 32: – Giấc mơ Yến Quân Tầm ám chỉ rằng là một đứa trẻ trong kính.
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 46: – Một lần nữa nhắc lại “bị theo dõi”, tương ứng với việc lặp đi lặp lại “hắn ta không thích bị theo dõi” / 7-020 chính là Ngọc Lan, chi tiết tự tra /  “Chú Hề” tuyệt đối tồn tại.
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 52: –  dùng từ là “Quyền hạn” cùng “Số liệu” / Lời nói của Phác Lận trong tập 02 là con người không thể sống lại.
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 84
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...