Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thu Tư

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai người ôm nhau gắn bó đắm chìm dưới ánh mặt trời làm cho căn phòng ngủ này cũng thêm phần ngọt ngào ấm áp, mà sau đó một tiếng ọc ọc khe khẽ vang lên. Nãy giờ được ôm vào trong lòng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư đỏ rực hai má, cậu hơi ngẩng đầu, trong nụ cười mang theo một chút ngượng ngùng. “Mặc Ngôn, em đói bụng.”

Nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn bật cười, trên gương mặt là vẻ ‘biết ngay mà’. Hắn nhấc tay lên, mang theo sự dịu dàng cưng chiều, vò rối mái tóc Thu Tư. “Biết em sẽ đói mà, anh đã bảo Thiệu Vân chuẩn bị cơm rồi.”

Hắn nghiêng người hôn cậu, nhìn Thu Tư mặt mũi đỏ ửng ghé vào người mình, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng dần trở nên thâm thúy. Hắn nâng tay xem đồng hồ, sau đó buông cánh tay bên hông Thu Tư ra, hôn lên môi người yêu một cái rồi mới đứng lên. “Lúc này chắc thức ăn đã xong hết rồi, anh đi xem thế nào.”

Sau lưng đột nhiên mất đi xúc cảm ấm áp làm trong lòng Thu Tư thấy hơi mất mát, cậu tinh tế che giấu cảm xúc này và lập tức tươi cười. “Ừ.”

Nghiêng người hôn lên trán Thu Tư, thanh âm của Tang Mặc Ngôn dịu nhẹ như một con gió xuân nhẹ nhàng. “Lát nữa ăn cơm, em nghỉ một lúc đi.”

Thu Tư gật đầu, “Ừ”. Nghĩ đến hương vị của thức ăn, cảm giác đói càng thêm mãnh liệt. Cậu đặt tay lên chỗ dạ dày đang biểu tình, lại nhìn về phía Tang Mặc Ngôn đang rời đi thu xếp bữa ăn cho cậu, Thu Tư thấy hạnh phúc tràn đầy. Cảm giác hạnh phúc này giống như một viên kẹo đường mang đến vị ngọt ngào xoa dịu sự nôn nóng trong dạ dày cậu.

Nhẹ nhàng tựa vào thành giường, tầm mắt của Thu Tư dao động rồi dừng lại ở cuốn tạp chí bị ném vào một góc. Vươn tay cầm lấy nó và mở đến trang lúc trước xem, nhìn bức hình đứa bé được in trên đó với đôi mắt trong veo ngây thơ và làn da trắng nõn cảm giác mềm mịn như kẹo khiến đôi môi cậu cong lên thành nụ cười hết sức dịu dàng.

Thu xếp tất cả xong, Tang Mặc Ngôn quay về phòng ngủ. Nhìn Thu Tư dựa người ở đầu giường nở nụ cười dịu dàng làm ánh mắt Tang Mặc Ngôn thêm ấm áp, hắn nhẹ bước đến bên cạnh giường, giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước. “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Bên tai vang lên âm điệu khiến người khác yên tâm, Thu Tư quay sang nhìn thấy đôi mắt đen thẳm gần trong gang tấc hàm chứa ý cười dịu dàng nhìn mình, nụ cười bên khóe miệng của Thu Tư rạng rỡ hơn. “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.”

Ôm cậu vào lòng, Tang Mặc Ngôn hôn lên trán Thu Tư và nói. “Vậy cơm nước xong anh cùng em ngủ một lúc.”

“Ừ.” Vùi mặt vào cổ Tang Mặc Ngôn, sau đó cậu ngáp một hơi. Cơn buồn ngủ mơ hồ như phản ánh theo lời nói của Thu Tư mà bắt đầu từng bước quấy rầy cậu, như ngủ như tỉnh làm tâm trí cậu dần mơ màng hơn. Không biết đã qua bao lâu, cảm thấy thân mình bay lên trời sau đó lại trở lại lồng ngực ấm áp kia Thu Tư mới mở mắt ra. Ánh mắt mơ màng bất định một lúc lâu mới dừng lại trên những ‘cao lương mĩ vị’ đầy một bàn, Thu Tư ngẩn người chớp mắt mấy cái, bàn tay cũng theo sau phủ lên chỗ dạ dày không thể mở rộng hơn được. Cậu quay sang Tang Mặc Ngôn đang gắp thức ăn cho cậu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. “Anh thật sự tính nuôi em thành heo à?” Chỉ là bữa cơm của hai người mà làm đến 18 món ăn, 4 bát canh. Nghĩ đến ngự thiện ngày xưa của hoàng đế, chắc cũng được đãi ngộ giống như này thôi!

Nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nở nụ cười cưng chiều, đưa miếng cá đã được gỡ hết xương đến bên miệng cậu rồi mới dịu dàng nói. “Em nói xem?”

Nuốt thức ăn trong miệng, Thu Tư khẽ cười. “Đời trước anh nhất định là nông dân chăn nuôi.” Mỗi ngày được ăn những món ăn không trùng lặp, thật làm khó cho Thiệu quản gia.

Đột nhiên nâng cằm Thu Tư lên, Tang Mặc Ngôn tỉ mỉ quan sát kĩ, một lúc sau mới vừa lòng rút tay lại. “Hình như cũng đã béo lên một ít.”

Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, Thu Tư bất đắc dĩ cười. “Anh thật sự coi mình đang nuôi heo à?”

Tang Mặc Ngôn yêu thương hôn lên hai má cậu, ánh mắt léo lên tia sáng dịu dàng. “Đương nhiên.”

Thu Tư khẽ cười, ở trong các món ăn tìm một miếng tỏi đã được xào chín nhét vào trong miệng Tang Mặc Ngôn, lời nói ẩn chứa ý cười vui vẻ. “Nếu em là heo thì anh cũng là heo thôi.”

Trong miệng mặc dù nhai miếng tỏi hăng nồng nhưng không tổn hại gì đến nụ cười bên môi Tang Mặc Ngôn, hắn lại gắp một ít rau có lợi của Thu Tư và đưa vào miệng cậu rồi mới nhếch mày nói. “Anh không ý kiến.”

Nhướn mày, nhìn Tang Mặc Ngôn mặt không đổi sắc ăn xong miếng tỏi, khóe môi Thu Tư cong lên quỷ dị. “Nhưng em ý kiến.” Ở trong thức ăn tìm thấy một vệt màu đỏ lí tưởng, cậu dùng đĩa gắp lên, cũng không đưa đến bên miệng hắn mà Thu Tư chỉ mỉm cười nhìn Tang Mặc Ngôn. Cho đến khi đôi môi mang theo nụ cười cưng chiều dần dần tiến gần đến miếng ớt đỏ rực kia, sắp chạm đến thì Thu Tư mới cười vứt miếng ớt vào góc mâm. Nhìn thoáng qua khuôn mặt rạng rỡ nụ cười của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư quay mặt đi, miệng bật ra một từ. “Heo.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...