Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thu Tư

Chương 57

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một con gió mát thoảng qua, những cánh hoa không tên nương theo gió bay xuống bên cạnh Thu Tư đang chìm trong suy nghĩ. Ánh mắt dừng lại ở những cánh hoa bé nhỏ xinh đẹp mang theo vẻ quyến rũ thướt tha, khóe miệng Thu Tư cũng đã có dấu vết của cử động dù là rất nhỏ. Cẩn thận đặt phiến hoa mỏng manh trắng mịn kia vào tay, ánh mắt cậu trở nên mềm mại vô cùng. Khẽ thổi phù một cái, cánh hoa nhẹ nhàng thoát khỏi lòng bàn tay nhảy múa uốn lượn trong không khí mấy vòng duyên dáng rồi rơi xuống đất trên tấm đệm cỏ dày.

Trong nháy mắt rất muốn cảm nhận cùng trời xanh cỏ biếc gắn bó là như thế này, Thu Tư không chút ngần ngại nằm trên tấm thảm được dệt bởi cỏ xanh mướt như ngọc này. Từng cơn gió nhẹ khẽ khàng lướt qua người cậu, cảm giác tuyệt vời này làm Thu Tư nhất thời quên đi tất cả…

“Gió…rất thoải mái sao?”

Lời thắc mắc trong trẻo nhưng trầm tĩnh bất ngờ vang lên bên tay Thu Tư làm cho cậu ngây người một lúc. Thu Tư nhanh nhẹn đứng lên, cũng không quan sát đánh giá đối phương mà chỉ đơn giản phủi phủi bụi đất trên người rồi sau đó xoay người rời đi mà không để ý gì đến người kia. Kỳ thật không phải cậu chán ghét gì người đàn ông xa lạ có thanh âm nhẹ nhàng điềm đạm này mà với tình huống hiện tại của cậu thì không thể nói chuyện với bất cứ ai…

Nhìn chàng trai đeo mặt nạ rời đi bất ngờ, khóe miệng Lâm Triết Hãn cong lên thành một nụ cười tao nhã. Hắn cúi người nhặt một đóa hoa trên mặt đất đặt bên mũi cảm nhận mùi hương thơm ngát, nụ cười bên môi cũng dần chân thật hơn.

Tuy rằng hắn thấy kì lạ sao mình lại tiến lại gần y như thời còn trẻ nhưng cảm giác này vẫn tốt đẹp như trước (?), ngẩng đầu nhìn về hướng thân ảnh sắp biến mất của Thu Tư, trên gương mặt Lâm Triết Hãn hiện lên một nụ cười tà mị. Trái tim đã nhiều năm không chút gợn sóng như vậy bất ngờ nổi lên hứng thú vì một chàng trai không biết mặt nhưng lại hiền hòa như gió làm hắn có một chút cảm giác chờ mong.

Bước đi thong thả, Thu Tư nhìn thấy Âu Dương Hằng Ngữ đứng cách đó không xa nên cậu vẫy tay coi như chào hỏi.

Thu Tư đi đến càng lúc càng gần Âu Dương Hằng Ngữ cũng bước lên vài bước, trong mắt anh vẫn là sự lo lắng khôn cùng. “Vương Lạc bảo tôi chuyển lời đến cậu là cuộc phẫu thuật có thể tiến hành được rồi, cậu…bây giờ có thể đổi ý.”

Đứng trước mặt Âu Dương Hằng Ngữ, Thu Tư lắc đầu. Cậu khẽ cười, đi qua đối phương và bước xuống nơi sẽ làm thay đổi số phận của cậu trong lát nữa. Trước khi vào cửa, y tá tiến lên giúp Thu Tư thay quần áo, tiêm một mũi gây mê vừa phải rồi đưa cậu vào phòng mổ. Nhìn những dụng cụ phẫu thuật, trái tim Thu Tư bình tĩnh đến mức chính cậu cũng phải kinh ngạc.

Nhìn vào đôi mắt lộ ra bên ngoài mặt nạ, Vương Lạc đã mặc áo phẫu thuật vẫn thở dài một hơi. Tuy rằng anh thật sự hy vọng có một người nào đó có thể tham dự vào cuộc thực nghiệm này với anh nhưng cho dù là kết quả như thế nào đi chăng nữa thì người nằm trên bàn mổ này sẽ phải chịu áp lực và đau khổ mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể hiểu được. “Tôi hỏi anh một lần nữa, anh thật sự không hối hận chứ?”

Dứt khoát gật đầu chấp nhận, trong ánh mắt Thu Tư lóe lên một tia sáng rực rỡ kì lạ, sự kiên trì này dường như lay động đến Vương Lạc khiến anh gật đầu. “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Ca mổ chính thức bắt đầu, nằm trên bàn phẫu thuật, thuốc gây mê làm cho cậu bắt đầu buồn ngủ. Trong giây phút nhắm mắt lại chìm vào ngủ say, những tháng ngày cậu với Tang Mặc Ngôn ở chung hiện lên trong tâm trí từng khoảng khắc một, ngọt bùi đắng cay, tất cả đều là những kỉ niệm hạnh phúc nhất.

Mà lúc này ở trên máy bay Tang Mặc Ngôn bất ngờ thấy tâm trạng bất an, hắn nheo mắt lại một tay đặt tài kiệu trong tay sang một bên, một tay thì bất giác đặt trên ngực. Một cảm giác đau đớn xót xa làm biến động tâm tư hắn.

Nhìn sắc mặt sếp đột nhiên trắng bệch, tay còn níu ở ngực, thư kí Đường Vân ngồi bên cạnh có hơi lo lắng. “Chủ tịch, ngài làm sao vậy? Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.”

Có một cảm giác rất mãnh liệt làm Tang Mặc Ngôn không nói nên lời nhưng hắn mang máng cảm thấy là có liên quan đến Thu Tư. “Không cần…thay đổi hành trình đi. Chúng ta quay về ngay lập tức.”

“Nhưng mà…” 3h chiều còn có một cuộc họp rất quan trọng.

Không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của thư kí, trong thanh âm Tang Mặc Ngôn lộ ra vẻ nghiêm khắc lạnh như băng. “Không nhưng nhị gì hết, đi làm đi.”

Làm việc bên cạnh chủ tịch đã 7 năm nên càng biết đây là điềm báo của lửa giận sắp bùng nổ, Đường Vân cũng không dám nói thêm gì mà chỉ trả lời ngắn gọn “Vâng” rồi đứng dậy bước ra khỏi vị trí và đi thông báo với cơ trưởng.

Đường Vân đi về từ phòng điển khiển rất cẩn thận gọi một tiếng “Chủ tịch…”. Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm tình gì của ông chủ, Đường Vân vội cúi đầu. “Vì đường băng xảy ra vấn đề nên tạm thời máy bay không thể quay lại nơi xuất phát, còn 30’ nữa là đến nơi nên cơ trưởng hi vọng có thể đến đó sắp xếp xong rồi đổi máy bay trở về.”

Nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim Tang Mặc Ngôn siết chặt lại. Hắn nâng tay nhìn thoáng qua thời gian rồi nhắm hai mắt lại dựa vào ghế tựa đằng sau…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 57
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...