Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 74

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Trảm Phong

Ngoài Vân Khanh dự liệu, nàng vô lễ với Vân Thường như vậy, Vân Thường cũng không cùng nàng so đo, vì chuyện Ngũ di nương qua đời cùng Vân Lam bị đuổi ra khỏi phủ đệ, người trong Vân phủ thỏ tử hồ bi một hồi (thỏ chết cáo bi thương), đoạn thời gian sau này cũng bình tĩnh an ổn vô cùng.

Trong nháy mắt đã đến tháng bảy nóng nhất trong năm, tháng này đối với Vân gia mà nói nhất định không tầm thường, bởi vì Vân gia đại tiểu thư sẽ xuất giá. Lúc này Vân Khanh xuất giá có người cao hứng có người ghen tỵ nhưng không có người dám tới tìm Vân Khanh gây phiền toái. Đối với đại đa số người Vân gia mà nói Vân Khanh chính là một ác ma, ai cũng không ngu xuẩn, hôm nay quay đầu ngẫm lại giống như người cùng Vân Khanh đối đầu cũng không có kết cục tốt. Đại phu nhân thất sủng bị cấm túc, Nhị tiểu thư cũng không được sủng ái giống như lúc trước, Ngũ di nương bỏ mình, Tam tiểu thư bị đuổi ra khỏi phủ trục xuất gia phả, ngoài mặt Vân Khanh cùng những chuyện này một chút quan hệ cũng không có, nhưng thời điểm tất cả mọi người nhìn nàng nhịn không được mang vài phần sợ hãi.

Vân Khanh đối với mấy chuyện này đều biết, cho dù biết rõ cũng không để ở trong lòng. Hai ngày nay, người trong phủ vì hôn sự của nàng mang lên mang xuống, kiểm kê sính lễ cùng của hồi môn, chuẩn bị tất cả sự vật hỷ sự, cả Vân phủ đều đặc cách ăn mặc cực kỳ vui mừng. Mà Vân Khanh làm tân nương tử lại là người rảnh rỗi nhất, vốn là lão phu nhân mời ma ma đến dạy dỗ Vân Khanh một chút quy củ của cô gái lập gia đình, nàng đời trước đã sớm trải qua chuyện tình này, sao cần nghe một ma ma nói tiếp, bất quá nàng hôm nay cũng là tiểu thư khuê các tự nhiên không đem những thứ kia biểu hiện ra ngoài, cho nên nhẫn nại tính tình nghe ma ma nói một lần liền nhẹ gật đầu.

Ma ma có chút không xác định hỏi, “Công chúa, người thật là biết?”

Không phải là lão ma ma không tin Vân Khanh, chỉ là lễ nghi lập gia đình vô cùng phức tạp, trên trên dưới dưới không biết phải nhớ bao nhiêu thứ, ở đâu là kiêng kị, ở đâu không thể làm, ở đâu sẽ làm cho người chê cười… Một mảnh dài rộng từng mục xuống không biết có bao nhiêu thứ, mà bà bất quá mới nói một lần mà thôi!

Vân Khanh ngồi ở trong khuê phòng đem lời vừa rồi ma ma dạy nói ra một chữ không sai, lão ma ma lúc này mới im lặng, nhìn Vân Khanh nở nụ cười tán thưởng, “Công chúa điện hạ là cô gái thông minh nhất nô tỳ gặp qua.”

Vân Khanh cười nhạt một tiếng chẳng nói đúng sai, để Chu má má thưởng lão ma ma một chút bạc liền mời đi.

Qua mấy ngày chuẩn bị, cuối cùng đã tới một ngày trước ngày Vân Khanh xuất giá, ngày này trong phủ quả thực gấp rút hỗn loạn, nhất là trong phòng Vân Khanh, Chu má má cùng Tử Khâm hai người vô cùng bận rộn, khí trời quá nóng nhúc nhích chút là mồ hôi đầm đìa, mấy người bận rộn suốt mấy ngày đều rám đen một vòng cũng gầy một vòng lớn.

Vân Khanh ngược lại thành người nhàn nhã nhất, kể từ ngày mời đi ma ma dạy dỗ đừng nói có bao nhiêu thanh nhàn, mỗi ngày xem sách vẽ tranh không đếm xỉa đến, dường như hôn lễ cùng nàng căn bản cũng không có một chút quan hệ.

Tử Khâm cầm lấy áo cưới từ Vân Thường các đưa tới, áo cưới kia là dùng gấm hoa thượng hạng chế thành, quang hoa nhẵn nhụi, dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang diệu dương nhìn qua cực kỳ xinh đẹp diêm dúa. Trên áo cưới thêu một con Phượng một con Hoàng, cổ Phượng cùng Hoàng tương giao tượng trưng cho hai vợ chồng cầm sắt hòa minh. Tú công Vân Thường các không phải tốt bình thường, màu vàng kim của Phượng cùng Hoàng là dùng phù điêu phức tạp phiền phức nhất mà thêu, phù điêu thêu lập thể tạo cảm giác tương đối mạnh, Phượng Hoàng giống như muốn từ trên xiêm y đi ra, trông rất sống động, nhất là hai cặp con ngươi giống như ánh sao sáng chói, lại càng tràn đầy tình yêu nhân tính hóa cùng nhu hòa. (Ừm, mọi người đọc nhiều ngôn tình đều biết thời xưa chim trống là Phượng, chim mái là Hoàng, hợp lại thành Phượng Hoàng rồi chứ? Ngày nay thì nó bị trộn lung tung không phân đực cái rồi.)

Đây nên là tuyệt tác đứng đầu Vân Thường các đi! Tử Khâm âm thầm nghĩ, nàng dè dặt vuốt lên từng cái nếp uốn trên xiêm y, đem xiêm y bày trên giường, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh lười biếng nằm trên ghế dựa, Tử Khâm lại lần nữa cầm lên áo cưới, nàng rón ra rón rén đến gần Vân Khanh, cười hắc hắc, đột nhiên tại bên tai Vân Khanh hô lớn, “Tiểu thư!”

Vân Khanh mặt không gợn sóng, liếc Tử Khâm, miễn cưỡng giống như là không có xương cốt tựa trên ghế đệm, bên cạnh ghế đệm là một chậu đồng khổng lồ, trong chậu đồng lúc này chất đầy một chậu băng, khối băng lạnh lẽo mang đến cảm giác mát trong phòng.

Tử Khâm cười hì hì đặt áo cưới trong tay Vân Khanh, cười nói, “Tiểu thư, xiêm y này đưa tới cũng có vài ngày, đều đã quên để cho người thử xem rồi, người nhanh thử một chút xem sao, vạn nhất có chỗ nào không thích hợp còn có thể thừa dịp hôm nay sửa chữa một phen.”

“Không cần!” Vân Khanh nhìn áo cưới kia ba tầng trong ba tầng ngoài liền toàn thân đổ mồ hôi, nàng vội vã nhắm mắt lại không nhìn tới xiêm y thật dầy kia, thản nhiên nói, “Có thích hợp hay không lại có quan hệ gì, dù sao cũng chỉ mặc một lần!”

“Tiểu thư…” Tự mình kéo dài thanh âm, chu môi bất mãn nói, “Tiểu thư a, người dù sao cũng nên biểu hiện hơi coi trọng cái hôn lễ này một chút được không? Một nữ tử cả đời chỉ gả một lần, trường hợp trọng yếu như vậy, đương nhiên phải trang điểm thật xinh đẹp làm tân nương xinh đẹp nhất, tiểu thư, cầu xin người thử nhìn một chút có được hay không?”

“Tiểu thư, lời này ta đồng ý với Tử Khâm!” Chu má má từ buồng trong xuất ra đai lưng, đai lưng kia cũng làm cực kỳ tinh xảo, thêu lên hoa đằng phiền phức tinh xảo, đường may tỉ mỉ, lại còn dùng thêu hai mặt cực kỳ phức tạp thêu thành. Trên mặt đai lưng còn khảm nạm bảo thạch màu đỏ tím, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm. Chu má má cười nói, “Xiêm y này thử một chút xem sao, ở đâu không thích hợp chúng ta cũng không có cách nào sửa chữa, tú công tinh xảo như vậy chúng ta không thể sửa nổi, phải đưa đến Vân Thường các mới được, cho nên a tiểu thư đừng làm trễ nãi thời gian, mặc vào thử nhìn một chút không hợp thân liền lập tức đưa đi sửa chữa.”

Vân Khanh không thể làm gì cười cười, đứng dậy mở rộng hai tay để cho Tử Khâm cùng ma ma thay quần áo, nàng xem thấy Tử Khâm mặt đầy hưng phấn không khỏi tạt nước lạnh vào nàng, “Chỉ cho phép mặc lên phía ngoài cùng một tầng, bằng không khí trời sẽ hâm nóng chết người.”

“Phi phi phi… Xấu mất linh tốt linh!” Chu má má thì thầm vài câu, không khỏi cáu giận nói, “Tiểu thư, đều nhanh lập gia đình còn không che đậy miệng như vậy, cái gì có chết hay không, điềm xấu, về sau đừng nói cái chữ này.”

Vân Khanh cười khổ, hiện tại nàng nói cái gì đều không đúng.

Tử Khâm cùng Xuân Hoa tay chân lanh lẹ nhanh chóng giúp Vân Khanh đổi lại đồ cưới đỏ tươi, đồ cưới như lửa, đỏ tươi diêm dúa làm cho người quáng mắt, Vân Khanh mặc lên áo ngoài sau đó lại khoác lên một tầng sa mỏng tinh tế, sa mỏng nhẹ nhàng vì nàng thêm vài phần mờ ảo mông lung, đai lưng ngọc đái thắt eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay của nàng, càng làm cho người ta thương tiếc.

Làn váy uốn lượn kéo trên mặt đất hình thành một cái cánh hoa cực lớn, bên hông tua cờ nhẹ nhàng rủ xuống, lúc hành động khẽ nhộn nhạo ra đường nhảy tuyệt mỹ.

Tóc nàng dài xõa vai, giống như trên cuộn tranh sắc thái đỏ tươi họa lên một dải mặc sắc, diêm dúa lại mị hoặc. Trên khuôn mặt nàng, phấn son chưa thi không mang theo một tia tình cảm, lãnh mị mà vô tình.

Hô hấp tất cả mọi người trong phòng đều khẽ cứng lại, Vân Khanh như vậy xinh đẹp kinh tâm động phách nhiếp tâm hồn người.

Vân Khanh xuyên thấu qua gương đồng mơ hồ chỉ có thể nhìn đến một ít con ngươi vẫn thanh lãnh như cũ, nàng vươn hai tay ra, cằm dưới khẽ nâng lên hình thành một đường vòng cung cao ngạo, thản nhiên nói, “Xiêm y rất thích hợp, không cần sửa!”

Một phòng người lúc này mới chợt hiểu hoàn hồn, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng thay đổi có chút khác thường.

Vân Khanh phảng phất như không thấy, nhàn nhạt khua tay nói, “Các ngươi đi ra ngoài trước, ta đổi bộ quần áo.” Nàng thay quần áo luôn luôn không thích có người ở bên cạnh hầu hạ, mấy người đều đi theo nàng đã lâu, tự nhiên biết rõ cái thói quen này của nàng, mấy người vô thanh vô tức ra khỏi viện đi làm việc khác.

Vân Khanh đến gần gương đồng, nhìn xem trong gương cao cỡ nửa người kia ánh ra ngoài bóng dáng không khỏi đưa tay xoa lên gương đồng! Sắc mặt nàng khẽ trắng bệch, bất ngờ nhớ tới một ít hôn lễ sai lầm đến cực điểm trong kiếp trước, khi đó Quân Ngạo mặc dù thân là thái tử nhưng là một thân quyền lợi cũng không nắm ở trong tay, cho nên hôn lễ của bọn họ tương đối an phận, nàng mang một thân áo cưới chỉ là tơ lụa vô cùng đơn giản chế thành, thậm chí còn không bằng tràng diện một vài con gái đại thần lúc xuất giá, hôm nay nghĩ đến… Phảng phất như cách một đời…

Nàng nhẹ nhàng cởi sạch đồ cưới đỏ tươi, vuốt ve Phượng cùng Hoàng trên mặt thêu cơ hồ muốn từ trên áo cưới bay ra ngoài, ngón tay thon dài trắng nõn ấn ở trên càng cảm thấy sáng bóng ôn nhuận như ngọc, nàng thì thào nói, “Ngươi sai người làm một món đồ như vậy… Đến tột cùng ý muốn thế nào?”

Chẳng lẽ đây chính là đại lễ hắn đã từng nói?!

Khóe môi Vân Khanh câu ra một nét cười lạnh, động tác ngoan lệ, không chút lưu tình đem áo cưới đỏ tươi ném xuống trên giường lớn, đai lưng bảo thạch cùng cạnh giường lạnh buốt chạm nhau, phát ra âm thanh “Lộp bộp – -“.

Vân Khanh lạnh lùng trào phúng cười.”Qua hôm nay, nên chết tâm đi!” Cũng không biết trong miệng nàng người nên hết hy vọng là nàng hay Phong Tuyệt Trần. Mặc lên một món áo xanh đơn giản mộc mạc, tâm tình nàng hồi lâu đều không thể bình phục, bực bội đem sách trong tay mở ra khép lại… Mở ra khép lại… Cứ thế vài chục lần rốt cục dễ chịu hơn một chút, nhẹ nhàng chậm chạp lật trang sách, cưỡng bách chính mình hồi thần chuyển dời đến trên cuốn sách xưa cũ.

Nhìn không biết bao lâu, thời điểm con mắt khẽ cảm thấy chát Tử Khâm mở cửa phòng ra, Vân Khanh vuốt vuốt con mắt chua xót, nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đã ngã về tây, ánh chiều tà mờ nhạt ôn nhu rơi vãi xuống, đã không còn nóng bỏng, nhiều hơn phần ôn hòa. Trong chậu đồng, khối băng chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành một chậu nước trong, Vân Khanh để quyển sách xuống, “Đều đã trễ thế này!”

Đây là một đêm cuối cùng nàng ở lại Vân phủ rồi sao. Nàng không khỏi có chút cảm thán.

“Tiểu thư, lão phu nhân mời người tới một chuyến, nghe Lâm má má nói lão phu nhân có chuyện trọng yếu muốn tìm người, bảo người lập tức đi qua.” Tử Khâm nghĩ tới lão phu nhân mắt thấy tiểu thư phải lập gia đình, cho nên nói một chút lời nói riêng tư đi.

Vân Khanh lại biết chuyện không có đơn giản như nàng nghĩ vậy, trên trán hơi lạnh lẽo, từ ghế đệm ngồi dậy, trong con ngươi giếng cổ thâm thúy gợn sóng bắt đầu khởi động, động tác lưu loát khép sách lại, Vân Khanh thản nhiên nói, “Đi thôi!”

Đến trong phòng lão phu nhân nhìn thấy Lâm má má tiến lên đón chào, Vân Khanh cười nhạt một tiếng, vào phòng mới nhìn thấy sau lưng lão phu nhân nhiều hơn hai tiểu nha đầu khuôn mặt bình thường xa lạ, trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, khóe môi liền mang một tia lãnh ý.

“Không biết tổ mẫu gọi Khanh nhi tới đây, vì chuyện gì?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...