Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 102

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Tường An

Thời điểm Diệp Thanh Xuyên rời đi, hai mắt A La đẫm lệ mơ hồ nhìn bóng dáng ca ca bước ra khỏi phòng, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý niệm. Nàng cảm thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, nhưng nỗi đau đớn trong lòng khiến nàng căn bản không rảnh bận tâm ý niệm đó là gì.

Đang ngơ ngác đứng bên cửa sổ thì thấy nha hoàn đưa canh tổ yến đến, A La vội vàng lau khô nước mắt, phân phó đặt canh trên bàn rồi lệnh cho nàng ấy lui ra ngoài.

Nàng bưng bát lên uống đại vài hớp mà chẳng biết mùi vị gì, nghĩ đến Tiêu Kính Viễn hiện tại chưa rõ sống chết, mà mình ngoại trừ khóc lóc thì không làm được gì.

Nhất thời nhớ đến lời ca ca nói, không khỏi miên man suy nghĩ: ca ca biết mình và Tiêu Kính Viễn có tư tình, hiển nhiên cũng không mong Tiêu Kính Viễn sống. Chẳng những thế, nhìn thái độ của ca ca giống như hận không thể khiến Tiêu Kính Viễn không trở về vậy. Nếu thật sự như thế, có phải ca ca đang gạt mình chuyện gì hay không? Nhớ tới hôm nay phụ thân mới từ Tiêu gia về nhà, sợ là đã nói với ca ca tin tức gì đó, chỉ là ca ca không nói cho mình nghe thôi.

Nếu bây giờ mình chạy tới hỏi phụ thân, phụ thân có thể hoài nghi hay không?

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát ngồi trên giường, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bên phòng cha mẹ. Thật ra cách này còn phải xem vận may thế nào, lỡ như cha mẹ thảo luận chuyện Tiêu Kính Viễn thì mình cũng nghe trộm được một chút.

Nào ngờ Diệp Trường Huân và Ninh thị chỉ tán gẫu chuyện nhà, căn bản không đề cập nửa lời đến chuyện Tiêu gia, A La nóng lòng cũng không có biện pháp, mệt mỏi nằm trên giường cố gắng vận dụng nhĩ lực đặc biệt của mình, chỉ mong sao có thể nghe được đôi câu vài lời về Tiêu Kính Viễn.

Không biết qua bao lâu, có lẽ vì nàng thương tâm quá độ, mệt quá ngủ thiếp đi.

Nàng hoảng hốt chìm vào một giấc mộng, trong mộng, Tiêu Kính Viễn toàn thân đẫm máu ngã vào một góc tường, mái tóc đen rối tung trên áo bào tím.

Nàng cả kinh, vội vàng hô: "Thất thúc, Thất thúc, ngươi làm sao vậy?"

Thế nhưng hô nửa ngày, nàng phát hiện mình căn bản không thể phát ra âm thanh nào, trong lòng nóng nảy vô cùng, rõ ràng mơ hồ biết mình đang trong mộng nhưng lòng lại hết sức nôn nóng, phảng phất như nếu không đánh thức người trước mắt, nàng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, nàng lập tức dốc hết sức, khàn giọng la lớn.

"Tiêu Kính Viễn, ngươi tỉnh lại đi! Tiêu Kính Viễn..."

Thời điểm từ trong mộng tỉnh lại, nàng rốt cuộc nghe được một thanh âm giống như tiếng hô của mình.

"Tiêu Kính Viễn, Tiêu Kính Viễn..." thanh âm này vang vọng bên tai nàng.

Lúc A La hoàn toàn tỉnh lại mới phát hiện, thật sự có người đang gọi cái tên Tiêu Kính Viễn này, có điều giọng nói kia không phải của nàng.

Là ai, là ai đang gọi tên Tiêu Kính Viễn?

Nàng nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe.

Thanh âm kia rất nhỏ, rất xa xôi, muốn nghe cũng có chút cố sức.

Nàng dứt khoát nằm xuống giường, mắt nhắm chặt, bỏ qua tất cả những tạp âm xung quanh, chỉ chuyên chú lắng nghe giọng nói kia.

Cuối cùng, thanh âm yếu ớt từ chỗ xa xôi truyền đến, dần dần rõ ràng hơn.

Quả thật có một người đang nói tên Tiêu Kính Viễn, thanh âm kia mang vẻ uy hiếp, kèm theo đó còn có một thanh âm khác, là tiếng nam nhân thở dốc.

Tiếng thở dốc đó có chút nặng nề, thong thả, giống như một người đang khó khăn đi về phía trước.

A La giật mình, cảm giác hưng phấn, kích động lan khắp toàn thân. Mặc dù tiếng thở dốc kia rất yếu, rất nhỏ nhưng nàng vẫn rất quen thuộc.

Đó là thanh âm của Tiêu Kính Viễn!

Hắn còn sống, chẳng những còn sống mà còn đang ở nơi nào đó trong Yến Kinh!

Nàng lập tức nhảy xuống giường, muốn xông ra ngoài, nhưng động tác được một nửa thì ngừng lại.

Tiêu Kính Viễn hô hấp nặng nề như thế, hẳn là đang bị thương nặng, rốt cuộc ai có thể bắt nhốt hắn như vậy? Mình tùy tiện chạy đến chỉ sợ cũng không cứu được hắn, phải tìm người giúp đỡ mới được.

Nên tìm ai giúp bây giờ?

Người đầu tiên A La nghĩ đến là Tiêu gia.

Nhưng nghĩ lại, với võ công của Tiêu Kính Viễn thì không thể dễ dàng gặp rủi ro như vậy được, có lẽ là người nào đó đã bày sẵn một cái bẫy chờ hắn nhảy vào. Liên tưởng tới mình đời trước chịu đau khổ ở Tiêu gia, nàng không khỏi do dự.

Tất cả người Tiêu gia, thật sự có thể tin tưởng sao? Lỡ như nàng tự chui đầu vào lưới, tìm đúng cái người không thể tin tưởng thì sao?

Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, A La vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đệ đệ Diệp Thanh Việt đang khoa tay múa chân trong vườn hoa ở chân tường phía nam. Hai năm nay, vì phụ thân nhìn ra hắn thích võ không thích văn nên cũng có ý bồi dưỡng, hắn bây giờ mặc dù tuổi nhỏ nhưng đã có chút thành tựu rồi, thậm chí ngay cả thủ hạ phó tướng của phụ thân tỷ thí với hắn đều kém một bậc.

A La thấy vậy, hai mắt sáng lên.

Nàng nghĩ mình có thể tự tra xét tung tích Tiêu Kính Viễn, sau đó nếu thật sự tìm được thì tính tiếp cũng không muộn.

Kéo thêm đệ đệ Diệp Thanh Việt cùng đi, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau, lỡ có bị phát hiện cũng sẽ không làm người khác chú ý. Đương nhiên, mấu chốt là Thanh Việt tuy nhỏ nhưng võ công thì không phải người bình thường có thể so được.

Hơn nữa, đệ đệ luôn nghe lời nàng, cũng sẽ giữ bí mật cho nàng.

Quyết định xong, nàng liền nhoài người ra cửa sổ, vẫy tay ngoắc Diệp Thanh Việt đến.

Diệp Thanh Việt đang luyện võ, nghe tỷ tỷ mình gọi, nhanh chóng lau mồ hôi chạy lại: "Tỷ, có chuyện gì vậy?"

A La cười cười, ý bảo hắn đi vào, lại kêu hắn đóng cửa lại.

Diệp Thanh Việt buồn bực: "Cái gì mà thần bí dữ vậy?"

A La thở dài: "Thanh Việt, tỷ có chuyện này cần ngươi giúp đỡ, chỉ là có lẽ hơi mạo hiểm."

Diệp Thanh Việt nghe vậy, nhất thời tinh thần run lên, mắt sáng rực: "Tỷ, ngươi nói đi, là muốn giết người hay phóng hỏa?"

A La nghe hắn nói liền bất đắc dĩ: "Phi, nói bậy bạ cái gì, ngươi tuổi còn nhỏ, có thể giết được ai, có năng lực đến nhà ai phóng hỏa!"

Diệp Thanh Việt thấy lời tỷ tỷ nói có vẻ khinh thường mình, lập tức giơ cánh tay lên, siết chặt nắm đấm, phô diễn sức lực của mình.

"Tỷ, ngươi cũng quá khinh thường người ta rồi, không nói đâu xa, chỉ nói Tiêu gia là gia tộc võ tướng, nhưng cả nhà kia, từ Tiêu Vĩnh Hãn đến Tiêu Vĩnh Trạch, có ai là đối thủ của ta đâu? Còn không phải một đám bị ta đánh hoa rơi nước chảy!"

Vốn dĩ trong lòng A La còn có chút thấp thỏm, bây giờ nghe hắn nói vậy cuối cùng cũng yên tâm, lại cố ý cười nói: "Chẳng qua là người khác thấy ngươi nhỏ, nhường ngươi mà thôi."

Diệp Thanh Việt rất không thích nghe lời này, cho nên vừa nghe liền bật dậy: "Tỷ, may mắn ngươi là tỷ tỷ của ta, nếu không ta liền quyết chiến với ngươi rồi, ngay cả cha cũng nói, chừng hai năm nữa thôi, cha cũng chưa hẳn là đối thủ của ta! Cha nói ta là kỳ tài võ học đấy!"

A La an tâm gật gật đầu, giữ chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: "Tốt, ta tin đệ, hiện tại ta có chuyện muốn đệ đi theo giúp ta. Nhưng chuyện này đệ tuyệt đối không thể nói cho người khác biết."

"Tỷ... cứ việc nói thẳng đi, chuyện gì?" Diệp Thanh Việt cười híp mắt, cười đến tràn ngập chờ mong.

Hắn tuổi còn nhỏ như vậy, rốt cuộc có thể làm chút chuyện kinh thiên động địa rồi!

Cơ hội một trận chiến thành danh đã đến!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...