Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 193

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi xe đến nhà họ Giản, rồi lái vào cánh cửa sắt nhà họ Giản, Giản Đồng xuống xe, “Chị Mộng, chị về trước đi. Em còn phải ôn lại chuyện cũ với bà chủ Giản”.

Đôi mắt đẹp của Tô Mộng chuyển động, tâm mất rơi vào gương mặt không chút biếu cảm nào của Giản Đồng…cười nhẹ một tiếng: “Không thể như thế được, vứt cô một mình ở nhà họ Giản, tôi làm sao có thể giải thích với cho chủ tịch Trâm”

Cố họng Giản Đồng siết lại: “Chị..”

“Tôi cùng có vào đó”. Tô Mộng vừa đóng cửa xe, vừa bình tĩnh đi đến bên Giản Đồng, đưa tay khoác lên vai Giản Đồng, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói bên tai Giản Đồng: “Cô yên tâm, dù sao tôi cũng đã làm việc dưới trướng Trầm Tu Cẩn bao nhiêu lâu như thế, dù là trắng hay đen thì những thứ nên ứng phó tôi đều có thể ứng phó được. Hơn nữa, tôi lại là người của Trầm Tu Cẩn nữa, bọn họ dám làm gi tôi sao?”

Vừa nói vừa cười cười khoác tay lên vai Giản Đồng, đi vê phía trước Bà chủ Giản đã ra đón sẵn: “Tiểu Đồng, con đã về rồi. Ấy? Còn có cả chị Mộng cũng ở đây à”

“Đồ đâu?” Giản Đồng không nói nhiều lời thừa thãi, sau khi đi cùng với bà chủ Giản vào bên trong, sau khi vào đến nhà họ Giản liền hỏi ngay.

“Đồ gì cơ?” Bà chủ Giản hơi sững lại.

“Chứng minh thu”.

Giản Đồng lạnh nhạt nói, hồm nay cô đến nhà họ Giản chỉ vì để lấy chứng minh thư, cũng nhân cơ hội này, trốn thoát khỏi tâm mặt Trâm Tu Cẩn.

Bà chủ Giản như ngộ ra điều gì: “Ồ ö, chứng minh thư à, ở ngăn kéo bàn trang điểm của mẹ, lúc nữa đi lấy cho con. Cứ uống tách trà nóng trước đã, trời lạnh như thế này, uống chút nước nóng không chết cóng mất”.

Tỉnh thần bà chủ Giản vốn không nên hoảng hốt như thế, chỉ là việc sẽ xảy ra ngày hôm nay khiến bà ấy có chút nghĩ ngợi, nên bị phân tâm.

Liếc nhìn tách trà người làm bê lên, ánh mät của Giản Đồng lại một lân nữa rơi xuống gương mặt của bà chủ Giản: “Bà chủ Giản cứ lên nhà lấy chứng minh thư đi”.

Bà chủ Giản nhìn về hướng Giản Chấn Đồng, dường như một người không thể quyết định được, người kia gật gật đầu, bà mới gật đầu với Giản Đồng nói: “Được, em đi lấy cho con”.

Bà chủ Giản đi rồi quay lại ngay, câm theo chứng minh thư xuống lầu, vừa trìu mếm trách móc Giản Đồng: “Con nói xem, đứa con này, sao lại gấp gáp muốn lấy chứng minh thư như vậy, sao lại không tin tưởng bổ mẹ của chính mình như thế.

Bố con phải mất một chút công phu, vượt qua chăc trớ, dối trên gạt dưới để đáp ứng yêu cầu của con, không thể để chủ tịch Trâm biết được Khó khăn läm mới giúp con làm được chứng minh thư mới”

Bà chủ Giản hiên từ như thế này, người nào không biết lại thực sự sẽ cho răng, đây là một người mẹ tốt hiền từ.

Không cân nói thứ khác, nói riêng chuyện vừa rồi Giản Đồng chỉ đòi chứng minh thư từ bà chủ Giản, mà bà chủ Giản lại ngầm nhìn Giản Chấn Đồng, hỏi ý kiến của ông.

Đây…sao có thể xem là người một nhà đượ!

cCăn bản không khác gì người ngoài Giản Đồng nhanh chóng rút lây chứng minh thư từ tay bà chủ Giản… Sự hiền từ, yêu thương giả tạo của bà chủ Giản, cô sớm đã chàng mong đợi gì, hiện tại nghe thấy chỉ cảm giác chói tai và chế giêu.

Ánh mät quét qua chứng minh thư trong †ay…Đáy mắt cô lộ ra một nụ cười chế giêu Thì ta, đây là nguyên nhân khiến Giản Chấn Đồng phải dối trên lừa dưới, giấu diếm tai mät của người đàn ông kia…trên chứng minh thư, dòng họ tên, viết hai chữ to tướng: Trâm Đồng.

Cô ẩy đã đổi họ rồi.

Cười nhẹ một tiếng, từ tận đáy lòng có chút đau khố, cố găng đè nén khống chế, ngấng đầu lạnh nhạt quét qua Giản Chấn Đông: “Tại sao cứ nhất quyết phải là cái họ “Trâm này?”

Giản Chấn Đông ngập ngừng một chút, ông ta không thể đem sự thật nói cho cô ấy, bởi vì có một trưởng bối đức cao vọng trọng đích thân nói: Dù sao thì cô ấy lúc còn sống cũng đã gả vào nhà họ Trâm, là người phụ nữ nhà họ Trâm, sống son sắc thủy chung, thì chết cũng phải son sắc thủy chung, đương nhiên cũng phải làm ma nhà họ Trâm, tên họ trên chứng minh thư cũng…là họ Trầm thôi Đây chính là nguyên văn những lời vị trưởng bối đức cao vọng trọng ấy nói.

Lúc này Giản Chấn Đông vần còn nhớ, lúc ông nói ra yêu cầu của Giản Đồng, là muốn tìm cách làm ra một chứng minh thư mới với vị trưởng bối đức cao vọng trọng kia, thì lúc vị trưởng bối ấy đã đích thân nói ra một tràng này, đáy mắt vô cùng lạnh lùng Lúc đó càng chắc chản là, Giản Đồng, không sống được bao lâu nữa Lời của vị trưởng bối ấy, nói một là một.

Thái độ của ông già ấy cũng rất rõ ràng: Nhà họ Trâm có thể chấp nhận sự tôn tại của người con dâu là Giản Đông, Giản Đồng có thể có tên trong các thế hệ ngôi trên vị trí ngai vàng bà chủ Trâm, nhưng, chỉ có khi chết đi thì Giản Đông mới có thể ngồi trên ngai vàng bà chủ nhà họ Trầm.

Giản Chấn Đông có một khoảnh khäc cảm thấy do dự, dù sao cũng là con gái ruột của bản thân, sự việc không giống như mấy năm trước nữa, lân này, đồng nghĩa với việc ông phải đích thân tiên con gái của bản thân lên đường, Nhưng…cuối cùng Giản Chấn Đông van ra một quyết định mà ông ta cho là tốt nhất đối với nhà họ Giản.

Hy sinh một người sớm đã không còn được coi là con gái nhà họ Giản…

“Tiểu Đồng, con có muốn gặp mấy kẻ lưu manh năm đó hại con vào tù không?” Giản Chấn Đồng không trả lời câu hỏi của Giản Đồng, ngược lại lại đột nhiên nhäc đến việc mấy kẻ lưu manh kia Có muốn gặp không?

Giản Đồng rũ mät xuống, che giấu đi sự chế giêu trong đáy mãt…gặp rôi sẽ thế nào? Mà không gặp thì sẽ ra sao?

Thời gian có thể quay ngược lại sao?

Thận của cô có thể quay trở về à?

Những ngày tháng đen tối ấy, sẽ chưa bao giờ xuất hiện ư?

Cô không phải không có tim, chỉ là đã quá đau rồi, quá đau rồi.

“Ôi trời, chồng ơi, sự việc năm đó đối với Giản Đồng mà nói, đấy là một vết sẹo, sao anh có thể nhắc đến trước mặt Tiểu Đồng như thế chứ?” Bà chủ Giản vội vàng xen mồm vào, thân thiết đi lên phía trước, lấy tách trà từ bàn trà đưa lên: “Tiểu Đồng, con đừng hoảng, đừng vội vàng quyết định, uống chút nước đi, từ từ nghĩ, đừng vội”.

Giản Đồng đón lấy tách trà, như không cổ ý, dùng cơ thể canh trước mặt Tô Mộng: “Chị Mộng, đến giờ em phải uống thuốc rồi, túi xách của em hình như để quên trên xe của chị, chị giúp em lấy vào đây được không?”

Không phải cô nghĩ ngợi nhiều, mà là…trước khi cô ra khỏi nhà, đã cảm giác có gì đó không đúng, nhưng… không thê bì được với sức cám đô của cái chứng minh thư đối với cô!

Nhưng, tình nguyện mạo hiểm, tình nguyện đánh cược thì cũng là việc của bản thân cô, không thể để Tô Mộng chịu cùng cô được Nếu không phải vì không có Tô Mộng mà cô không thể ra khỏi ngôi nhà lớn kia được, thì cô căn bản sẽ khỏng gọi Tô Mộng đến, để dây vào đống nước đục này.

Tô Mộng sâu lang nhìn Giản Đồng…

Säc mặt bà chủ Giản đột nhiên hoang mang, một giây sau gương mặt đã nở nụ cười, lại bê lên một tách trà khác, vội vàng đưa cho Tô Mộng: “Cô Tô, cô cũng uống chút trà đi, trời rét như thể này mà lái xe đến đây, chắc là mệt rồi? Uống chút nước nóng, bên ngoài trời lạnh đất đóng băng, túi ở trong xe thì gọi người làm đi lấy là được rồi, cần gì cô phải đích thân chạy ra đấy một chuyến”.

Cánh môi Giản Đồng lập tức mím chặt, đang định đón lấy tách trà thay Tô Mộng thì Tô Mộng đã lịch sự đón lấy trước, ở trước mặt bà chủ Giản nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Cảm ơn”.

Giản Đồng dừng lại một chút…cö có chút căng tháng. Nhưng… Tô Mộng so với cô lại càng không tin tưởng nhà họ Giản, hơn nữa, đúng như những gì Tô Mộng nói, đi theo Trâm Tu Cẩn làm việc, đen trăng gì cũng đều gặp qua hết rồi, Tô Mộng có đề phòng nhà họ Giản, sao có thể không đê phòng tách trà này chứ? Chäc là Tô Mộng trong lòng tự có kế hoạch rồi.

Kiêm chế, cuối cùng khóng nói gì cả Bà chủ Giản giục cô: “Tiểu Đồng, sao con không uống đi? Đợi lúc nữa lạnh mất”

Vừa nói vừa đứng lên, cúi đầu nhìn xuống Tô Mộng ở bên cạnh, “Chị Mộng, chị sao vậy?”

Còn chưa kịp hét ra tiếng, thì một giây sau, từ sau lưng đột nhiên có người dùng khăn bịt lấy mũi cô, “U! U!” Cô bồng nhiên hiếu ra điều gì đó, trước khi ngất đi còn dùng ánh mắt thất vọng nhìn về bà chủ Giản.

Trước khi hôn mê, cô vân còn một ý nghĩ.

cũng tốt, cũng may vừa rồi cô không ngăn chị Mộng uống tách trà đó.Nếu nước trà không có vấn đề gì, uống thì cũng đã uống rồi. Nếu nước trà có vấn đê…uống vào mới có thể bảo toàn được tính mạng của chị Mộng.

Dựa vào việc người “bố tốt” của cô kiêng dè Trâm Tu Cẩn mà nói, thì trước khi Tô Mộng hôn mê ngất đi, Giản Chấn Đông sẽ không mạo hiểm mà giết Tô Mộng, Tô Mộng sống sót, thì ng ta sẽ có rất nhiều cớ có thể dùng. Tô Mộng chết rồi, không thế đảm bảo được người có thủ đoạn độc ác như Trâm Tu Cẩn sẽ không điều tra đến cùng Còn lúc cô vừa đứng lên, mặc dù chị Mộng trúng thuốc rồi, nhưng bản thân rõ ràng nhìn thấy cánh tay đặt ở bên người của chị Mộng, nhẹ nhàng làm một động tác “Ngoäc tay”.

Chị Mộng ý muốn truyên đạt với cô một tin tức, chính là bảo đảm không sao Sau khi đến nhà họ Giản, không cần biết là đồ ăn hay đồ uống, cô đều đặc biệt chú ý, không chạm vào dù chỉ một chút. Nhưng dù cho cần thận đến mức nào đi chăng nữa, Giản Đồng cô cũng không hề nghĩ tới, hôm nay, cặp vợ chông này, cha mẹ ruột của cô, đã đến mức độ không cân che giấu dù chỉ một chút.

“Làm thể nào bây giờ?” Bà chủ Giản căng thẳng nhìn vào hai người đang hôn mê ở phía trước, chỉ vào Tô Mộng, hỏi Giản Chấn Đỏng: “Xử lý cô ta thế nào đây?”

“Cô ta là người của Trâm Tu Cẩn, hơn nữa cô ta lại là uổng trà xong hôn mê, đi gọi chú Ngụy tới đây”

Bà chủ Giản mặc dù hoảng loạn, nhưng vân lập tức làm theo những lời của Giản Chấn Đông Giản Chấn Đông nói xong thì người đàn ông vừa rồi ở sau lưng Giản Đồng, dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mồm Giản Đồng đã vác cô lên vai như vác một bao cát, dùng một chiếc bao tải có thể nhét cả một người nhét cô vào trong, rồi lại vác cả người năm trong bao tải lên vai Một ông cụ tóc bác trăng đi từ phía sau người bà chủ Giản tới, Giản Chấn Đông chỉ vào Tô Mộng đang hôn mê: “Đêm cô ta đi, säp xếp tử vong do sự va chạm xe ngoài ý muốn”.

Giản Đồng van đánh giá thấp thủ đoạn ra tay độc ác của Giản Chấn Đông. Nên nói là, bao nhiêu cách hại người như thế mà Giản Đồng lại không hê tiếp nhận được một chút gì trong cái đầu đầu cách hại người của Giản Chấn Đồng Một vụ tai nạn xe, Tô Mộng chết đi, cũng không có điểm gì đáng nghỉ ngờ.

Bà chủ Giản run lẩy bẩy, bà năm chặt cánh tay của Giản Chẩn Đông, mu bàn tay trăng bạch, gân xanh nổi hết lên, đáy mät vân có chút không nhân tâm: “Chấn Đông… chúng ta làm như thế này, làm như thế này… chúng ta thực sự phải làm như thế này sao?”

“Em nghĩ răng anh muốn thế à?” Giản Chấn Đông phiền muộn cào cào tóc: “Việc đã đến nước này, anh có thể làm được gì chứ? Người ngoài nhìn vào nhà họ Giản chúng ta, nguy nga tráng lệ, chẳng nhẽ em vân chưa rõ, nhà họ Giản chúng ta đã đến thời khäc tôn vong rồi à? .. Đẩy cũng là con gái anh, nếu không phải đến mức không thể làm khác được, anh sao có thể độc ác đến mức đó?”

“Nhưng…”

“Không có nhưng! Em phải nhớ kỹ! Tất cả nhưng việc chúng ta làm đều là vì nhà họ Giản! Vì con trai của chúng ta! Nếu nhà họ Giản phá sản thì Mạch Bạch sẽ chẳng là cái gì! Em nhân tâm nhìn nhà họ Giản phá sản, nhìn một công tử nhà giàu có danh có tiếng như Mạch Bạch chớp mắt mất hết biến thành một con chó cụp đuôi à?

Hơn nữa…con bé cứ sống như thế, thì có ý nghĩa gì chứ? Người không ra người, ma không ra ma, chúng ta cũng coi như giúp nó giải thoát”

Chú Nguy tóc bạc phơ cũng đang đem Tô Mộng đang hôn mê không biết trời đất gì chuyến vào chiếc xe mà cô lái tới, mà một tràng này của Giản Chấn Đông, gân như đã “đánh thức” Tô Mộng sớm hơn dự định rồi!

Đúng là không biết xấu hổi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Đưa cô ta vào tù
Chương 2
Chương 2: Ý của Trầm tiên sinh
Chương 3
Chương 3: Ra tù
Chương 4
Chương 4: Gặp phải yêu đương vụng trộm
Chương 5
Chương 5: Gây hoạ vào người
Chương 6
Chương 6: Đã lâu không gặp mà không chào hỏi sao?
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 10
Chương 11
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 31
Chương 32
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 39
Chương 40
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 43
Chương 44
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Sự quan tâm đẳng sau Một tiếng động lạ ở đằng sau.
Chương 53
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Điều tra
Chương 55
Chương 55: Đưa tôi đi gặp anh ấy
Chương 56
Chương 56: Tôi tác thành cô
Chương 57
Chương 57: Chỉ là thiếu một quả
Chương 58
Chương 58: Nỗi khổ riêng Ngón tay thon dài, chạm lên vết sẹo đó.
Chương 59
Chương 59: Sự ấm áp của Trầm Tu Cẩn
Chương 60
Chương 60: Nỗi đau do anh gây ra
Chương 61
Chương 61: Nhất là sự ấm áp khó Trong lòng Trâm Tu Cẩn có chút hồi hộp, “Giản Đồng, không biết cô có tin hay không, nhưng chuyện này có chút hiểu lầm”
Chương 62
Chương 62: Thứ tôi không cần
Chương 63
Chương 63: Giản Đồng vô liêm sỉ Giản Đồng!
Chương 64
Chương 64: Cô ấy đã làm những gì
Chương 65
Chương 65: Quyết định của anh ấy
Chương 66
Chương 66: Nếu như đau thì cứ cắn
Chương 67
Chương 67: Hôn tới tấp lên mặt
Chương 68
Chương 68: Nỗi căm hận của Trân mộc Mộc Trân Mộc Mộc lúc này cũng rất khó chịu.
Chương 69
Chương 69: Tình cờ gặp lại ở bên
Chương 70
Chương 70: Tôi tên là Kane, hãy “Ừm?”
Chương 71
Chương 71: Giản Đồng nổi giận
Chương 72
Chương 72: Lạnh nhạt như vậy Trân Mộc Mộc đột nhiên câm lặng không nói gì. Cô ấy cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không có cách nào để phản bác lại Giản Đồng.
Chương 73
Chương 73: Nghe chị Mộng khuyên “Chị Mộng, cho chị.”
Chương 74
Chương 74: Làm bạn gái tôi nhé
Chương 75
Chương 75: Giản Đồng điên rồi
Chương 76
Chương 76: Giản Đồng Giản Đồng
Chương 77
Chương 77: Lục Thâm và Kane
Chương 78
Chương 78: Đừng chạm vào chỗ đó
Chương 79
Chương 79: Cậu chủ Kane tôi cần
Chương 80
Chương 80: Cuộc săn thú này không thành công
Chương 81
Chương 81: Chỉ cần săn thú không
Chương 82
Chương 82: Sự thay đổi của Giản Đồng
Chương 83
Chương 83: Từ địa ngục đến xã hội
Chương 84
Chương 84
Chương 85
Chương 85: Sự bướng bỉnh và kiên định Ting!
Chương 86
Chương 86: Ui chao đây chẳng phải
Chương 87
Chương 87: Bây giờ có thể quỳ rồi
Chương 88
Chương 88: Bỏ qua cho tôi
Chương 89
Chương 89: Hạ Vi Minh không hề
Chương 90
Chương 90: Ông chủ cứu mạng Đôi vai của Giản Đồng rung lên…
Chương 91
Chương 91: Tự tay xé nát hi vọng
Chương 92
Chương 92: Điêu hối hận nhất ở Trong bệnh viện Bách Dục Hàng sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đồng,
Chương 93
Chương 93: Là tôi đã mù mắt mù tai
Chương 94
Chương 94: Ai cũng đều tính tình
Chương 95
Chương 95: Thứ cô phải trả thì cô lại không
Chương 96
Chương 96: Sớm phải phát điên rô
Chương 97
Chương 97: Trầm Tu Cẩn không tự mình làm Anh hỏi cô, vẫn biết sai à?
Chương 98
Chương 98: Người thân
Chương 99
Chương 99: Cô là ai Giản Chấn Đông toàn thân run lên!
Chương 100
Chương 100: Xé nát giấc mơ của cô và A Lộc
Chương 101
Chương 101: Chân tướng của việc mất đi quả thận bên trái
Chương 102
Chương 102: Trầm Tu Cẩn cậu xong đời rồi
Chương 103
Chương 103: Người nào có thể chịu đựng được thì người đó không phải là đàn ông
Chương 104
Chương 104: Tiêu Hằng khiến người ta đau lòng
Chương 105
Chương 105: Em đứng ở đó là được rồi tôi sẽ bước đến gần em
Chương 106
Chương 106: Quyển sổ ghi chép cất giữ đi tâm sự
Chương 107
Chương 107: Mánh khóe quá thâm sâu
Chương 108
Chương 108: Như thế nào cũng được sao
Chương 109
Chương 109: Thượng đế bảo em làm cái gì thì em phải làm cái đó
Chương 110
Chương 110: Chạm mặt
Chương 111
Chương 111: Trầm Tu Cẩn VS Tiêu Hằng T
Chương 112
Chương 112: Anh là ông chủ thì có thể không trả tiên sao
Chương 113
Chương 113: Ra tay rồi
Chương 114
Chương 114: Cùng đi đến cùng “Ông nội..”
Chương 115
Chương 115: Áp lực vô hạn
Chương 116
Chương 116: Đồng hành là lời tỏ tình sâu đậm nhất
Chương 117
Chương 117: Sự hưng phấn của Tiêu Hằng
Chương 118
Chương 118: Sự gây khó dễ của Kane
Chương 119
Chương 119: Sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến
Chương 120
Chương 120: Giống như nhìn thấy
Chương 121
Chương 121: Đây là một ván cờ
Chương 122
Chương 122: (Xem Lai): Nhìn được nghe được biết được “chân tướng”
Chương 123
Chương 123: Bọn họ không xứng để nhìn thấy Tiêu Hằng!
Chương 124
Chương 124: Anh nhìn xem tôi không hề khóc
Chương 125
Chương 125: Boss Giản Đồng biến mất rồi
Chương 126
Chương 126
Chương 127
Chương 127: Mâu thuẫn và đau khổ của Tiêu Hằng
Chương 128
Chương 128: Sự ấm áp ở trong vẻ lạnh lùng của Trầm Tu Cẩn
Chương 129
Chương 129: Đến giường đợi tôi
Chương 130
Chương 130
Chương 131
Chương 131: Cách anh yêu Giản Đồng
Chương 132
Chương 132: Chủ tịch Trầm anh không cần tôi sao
Chương 133
Chương 133: Dựng thẳng lưng lên
Chương 134
Chương 134: Từng bước từng bước ép cô
Chương 135
Chương 135: Chuyện bí mật ở quá khứ
Chương 136
Chương 136: Lặng lẽ bảo vệ
Chương 137
Chương 137: Ngoan nào đừng làm loạn mau về đi
Chương 138
Chương 138: Tính toán
Chương 139
Chương 139: Vô liêm sỉ
Chương 140
Chương 140: In dấu tự tôn và tự tin lên tâm hồn
Chương 141
Chương 141: Chuyện không thể nói
Chương 142
Chương 142: Đồ của cô cô phải đích thân lấy lại
Chương 143
Chương 143: Càng hận hơn
Chương 144
Chương 144: Cô thật hèn hạ
Chương 145
Chương 145: Chỉnh đốn
Chương 146
Chương 146: Trâm Tu Cẩn anh thật độc ác
Chương 147
Chương 147: Video
Chương 148
Chương 148: Bùng nổ tâm trạng
Chương 149
Chương 149: Một cái video mà cô đã không chịu được rồi sao
Chương 150
Chương 150: Là tên họ Trầm hay là tôi có thể làm thỏa mãn cô
Chương 151
Chương 151: Đừng để tôi phải hận anh
Chương 152
Chương 152: Thế giới này chỉ còn lại cô và anh vướng víu nhau đến cùng
Chương 153
Chương 153: Tôi muốn cậu điều tra chuyện ba năm trước
Chương 154
Chương 154: Nếu cô ấy vô tội thì phải làm sao
Chương 155
Chương 155: Dơ bẩn, quá dơ bẩn rồi
Chương 156
Chương 156: Đi theo tôi
Chương 157
Chương 157: Tình yêu này đến quá muộn rồi
Chương 158
Chương 158: Xin lỗi, tôi yêu em tuyệt đối sẽ không buông tay
Chương 159
Chương 159: Sự tuyệt vọng dưới vẻ bê ngoài bình tĩnh mà anh không nhìn được ra Sao cô lại ở đây!
Chương 160
Chương 160: Cô có lời gì muốn nói với tôi không
Chương 161
Chương 161: Phải ra tay nhanh chóng Giản Đồng nhìn lên trời, có vẻ trời sắp mưa.
Chương 162
Chương 162: Chúng ta kết hôn đi Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.
Chương 163
Chương 163: Em biết thế nào mới gọi là tán tỉnh không
Chương 164
Chương 164: Câu nói cô nghe không hiểu
Chương 165
Chương 165: Tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa
Chương 166
Chương 166: Chỉ cân cô ta chết
Chương 167
Chương 167: Chân tướng của ba năm trước được vén lên một góc
Chương 168
Chương 168: Anh đoán ra rồi
Chương 169
Chương 169: Không thể thuận theo em
Chương 170
Chương 170: Cơ thể trong ba năm được khắc ghi cái thấp hèn
Chương 171
Chương 171: Nỗi đau từng bị quên lãng
Chương 172
Chương 172: Hà tất phải để cô nhớ lại
Chương 173
Chương 173: Những tên lưu manh kia xuất hiện rồi
Chương 174
Chương 174: Người phụ nữ hám của Giản Đồng
Chương 175
Chương 175: Trầm Tu Cẩn ghen đến phát điên rồi
Chương 176
Chương 176: Em quá ngây thơ rồi
Chương 177
Chương 177: Cậu chủ lẽ nào cậu đã quên cái chết của Vi Minh rồi sao
Chương 178
Chương 178: Nhà họ Trầm chúng tôi nợ em quá nhiều rồi “Quản gia Hạ, đi theo tôi.”
Chương 179
Chương 179: Hạ độc
Chương 180
Chương 180: Đợi đến khi bé cưng ra đời
Chương 181
Chương 181: Em đang ăn cái gì thế?
Chương 182
Chương 182: Lời chứng của người nhìn thấy tận mắt “Nhìn thấy tận mắt?”
Chương 183
Chương 183: Bố sai rồi Giản Đồng và bà chủ Giản “nói lại kỷ niệm cũ”
Chương 184
Chương 184: Một lần nữa quay trở về nhà họ Giản
Chương 185
Chương 185: Giây phút vỡ mộng
Chương 186
Chương 186: NHỮNG LỜI CỦA BÁCH DỤC HÀNG
Chương 187
Chương 187: ANH ĐIÊN RỒI À?
Chương 188
Chương 188: GIÀY VÒ LẦN NHAU
Chương 189
Chương 189: NỔI TRÊN MẶT NƯỚC
Chương 190
Chương 190: HÀNH ĐỘNG (1)
Chương 191
Chương 191: HÀNH ĐỘNG (2)
Chương 192
Chương 192: SỚM ĐÃ BẮT ĐẦU LÊN KẾ HOẠCH
Chương 193
Chương 193: VẾT THƯƠNG LẶP LẠI
Chương 194
Chương 194: TÔI KHÔNG HỀ NHẬN ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI CỦA CÔ ẤY
Chương 195
Chương 195: ĐIỆN THOẠI TẮT MÁY
Chương 196
Chương 196: CUỐI CÙNG CÔ CŨNG TỈNH RỒI
Chương 197
Chương 197: TRA HỎI SỰ THẬT
Chương 198
Chương 198: SỰ LẠNH GIÁ THÂM SÂU SAU CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT
Chương 199
Chương 199: ANH SẼ TIN TƯỞNG TÔI CHỨ?
Chương 200
Chương 200: TẠI SAO VẤN MUỐN RỜI ĐI
Chương 201
Chương 201: ĐÂY CHẲNG PHẢI LÀ NGƯỜI EM TRAI TỐT CỦA TÔI SAO?
Chương 202
Chương 202: CHUỘC TỘI
Chương 203
Chương 203: ĐƯỢC ĂN CẢ NGÃ VỀ KHÔNG
Chương 204
Chương 204: TẤT CẢ ĐÃ KẾT THÚC RỒI
Chương 205
Chương 205: RẤT NHIỀU SAI LẦM NGẪU NHIÊN
Chương 206
Chương 206: Tôi đến xem trò cười của cậu Đã năm ngày rồi!
Chương 207
Chương 207: Tôi tới uống rượu cùng cậu, không say không về
Chương 208
Chương 208: Đây là những gì trái tim muốn
Chương 209
Chương 209: Chật vật chán chường
Chương 210
Chương 210: Ba năm và tin tức mới nhất
Chương 211
Chương 211: Bà chủ, khách đến rồi
Chương 212
Chương 212: Xin chào
Chương 213
Chương 213: Thú vị
Chương 214
Chương 214: Là rung động “Xin lõi”
Chương 215
Chương 215: Trầm Tu Cẩn nổi tiếng lẫy lừng hoàn toàn sụp đổ
Chương 216
Chương 216: Lục Minh Sơ thật xấu xa Sáng sớm thức dậy, thời tiết cực kỳ đẹp.
Chương 217
Chương 217: Tôi thích Từ Nhị Hải đi phố cổ
Chương 218
Chương 218: Lục Minh Sơ lòng dạ đen tối Lục Minh Sơ cười nhạt, quả nhiên.
Chương 219
Chương 219: Bà chủ tôi thích cô “Có thạt là xinh đẹp”
Chương 220
Chương 220: Một trận bão táp đang tới
Chương 221
Chương 221: Sự thật Trong phòng ngủ, yên lặng không một tiếng động.
Chương 222
Chương 222: Anh có còn là người hay không
Chương 223
Chương 223: Giản Mạch Bạch nói anh không muốn chết
Chương 224
Chương 224: Tối nay tôi sẽ chứng minh cho anh thấy
Chương 225
Chương 225: Cô biết tôi muốn cái gì không
Chương 226
Chương 226: Tin tức chấn động
Chương 227
Chương 227: Chủ tịch Trâm, tôi biết tin tức về cô chủ Trâm Giản Mạch Bạch vẫn chưa ngủ, từ khi đồ bệnh, linh hồn anh như thể đã không còn trong phút chốc, cả đêm đều không ngủ được Trong nhóm trò chuyện Wechat đã cài đặt chế độ “ẩn thông báo” từ lâu, hôm nay ma xui quỷ khiển thể nào, lại mở ra, những thứ đập vào mắt, khiến tim anh bồng rung lên Trong ánh mät tràn trê niềm hy vọng!
Chương 228
Chương 228: Tớ bắt buộc phải tìm được cô ấy.
Chương 229
Chương 229: Cô chủ để tôi đưa cô đi nhé Säc mặt của Lục Minh Sơ rất u ám.
Chương 230
Chương 230: Ăn nói tùy tiện Hối hận.
Chương 231
Chương 231: Tìm thấy rồi
Chương 232
Chương 232: Gặp lại
Chương 233
Chương 233: Mỉa mai biết bao Hơi ấm, mùi hương và nỗi sợ hãi……quen thuộc, dâng trào trong lòng!
Chương 234
Chương 234: Chúng tôi đính ước ở Nhĩ Hải.
Chương 235
Chương 235: Đánh vào mặt tư tưởng Ánh mắt Lục Minh Sơ bỗng trở nên lạnh lùng, “Tôi đáng chết? Tại sao tôi lại đáng chết”?
Chương 236
Chương 236: Tiểu Đồng, em đang nói nghiêm túc sao?
Chương 237
Chương 237: Sự cay nghiệt và bình tĩnh của cô chủ
Chương 238
Chương 238: Tòa thành kín đáo không thể bước vào
Chương 239
Chương 239: Di chúc, báo ứng, bà chủ Giản tìm đến “Cô chủ, không phải cô họ Trầm sao?” Chiêu Chiêu đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Tại sao bọn họ lại gọi cô là Giản Đồng?”
Chương 240
Chương 240: Sự ngây thơ của cô đã bị gió cuốn đi
Chương 241
Chương 241: Tình thân này có hơi muộn quá không
Chương 242
Chương 242: Đều đang ép cô Bố mình, đã có con riêng ở ngoài từ lâu.
Chương 243
Chương 243: Nguy cơ của Trầm Thị Mở mắt, căn phòng trắng toát.
Chương 244
Chương 244: Lâm vào tình cảnh không hay
Chương 245
Chương 245: Sắp chết đến nơi rôi còn không biết điều
Chương 246
Chương 246: Anh mệt lắm rồi.
Chương 247
Chương 247: Câu nói đó mang rất nhiều nghĩa.
Chương 248
Chương 248: Tiểu Đồng, con đi câu xin chủ tịch Trầm đi.
Chương 249
Chương 249: Trái tim của cô ấy rất mềm yếu.
Chương 250
Chương 250: Em đang cầu xin anh hay là…
Chương 251
Chương 251: Cô rõ hơn bất cứ ai.
Chương 252
Chương 252: Tiêu Hằng.
Chương 253
Chương 253: Giản Thị đổi chủ.
Chương 254
Chương 254: Cô, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nữa.
Chương 255
Chương 255: Không tin thì em sờ xem.
Chương 256
Chương 256: Giản Đồng suy sụp, Trầm Tu Cẩn phát điên lên.
Chương 257
Chương 257: Anh mới chính là kẻ hèn mọn.
Chương 258
Chương 258: Đồ ngốc.
Chương 259
Chương 259: Trầm Tu Cẩm bất thường.
Chương 260
Chương 260: Người phụ nữ của bố cô đang ở trước mặt cô câu dẫn chồng của cô.
Chương 261
Chương 261: Không cần mặt mũi.
Chương 262
Chương 262: Tâm tư thâm sâu.
Chương 263
Chương 263: Kinh tởm.
Chương 264
Chương 264: Thì thào bên gối.
Chương 265
Chương 265: Cô không tin.
Chương 266
Chương 266: EM RẤT VUI
Chương 267
Chương 267: SỰ ÍCH KỶ TRẦM MẶC CỦA GIẢN ĐỒNG
Chương 268
Chương 268: THỨ TÌNH CẢM PHỨC TẠP NHƯ THẾ ĐAU ĐỚN NHƯ THẾ
Chương 269
Chương 269
Chương 270
Chương 270: ANH ẤY LÀ ĐỨA TRẺ TÁM TUỔI
Chương 271
Chương 271: TÊN NGỐC ẤY CƯỜI HA HA
Chương 272
Chương 272: KHÔNG NÊN MỀM LÒNG
Chương 273
Chương 273: CỔ NHÂN
Chương 274
Chương 274: THỰC HIỆN KẾ HOẠCH
Chương 275
Chương 275: CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ DIỄN RA TRONG SỰ BẤT AN CỦA VI VI AN
Chương 276
Chương 276: TỨC GIẬN
Chương 277
Chương 277: THỜI GIAN NÀY A CẨN PHẢI NHỜ VẢ CÔ RỒI
Chương 278
Chương 278: THẬT MUỐN LỪA ANH ẤY VÀO SƠN ĐỘNG ĐEM BÁN
Chương 279
Chương 279: GIẢN ĐỒNG NGẤT RỒI
Chương 280
Chương 280: thầy rồi thì không thể để mặc Đồng Đồng như thế.
Chương 280: ĐÊM NAY Giản Đồng nhìn anh bất đắc dĩ ăn hết bát mì ấy, đến nước canh cũng uống hết sạch, còn dè dặt cẩn thận lén nhìn cô một cái, có chút tâm tư ấy còn nghĩ rằng cô không đoán ra được.
Chương 281
Chương 281: HI THẦN, ANH MAU ĐẾN ĐÂY
Chương 282
Chương 282: CÔ ĐIÊN RỒI À
Chương 283
Chương 283: NGƯỜI ĐÁNG HẬN KHÔNG PHẢI NGƯỜI NÀY
Chương 284
Chương 284: SỰ NHỤC NHÃ BÀY RA TRÊN PHỐ
Chương 285
Chương 285: TRÁI TÌM LẠNH GIÁ MÂU THUẪN MỊT MÙ CỦA GIẢN ĐỒNG
Chương 286
Chương 286: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Chương 287
Chương 287: CẢM ƠN SỰ TIN TƯỞNG CỦA ANH
Chương 288
Chương 288: VIỆC LÀM SAI LẦM CỦA KANE
Chương 289
Chương 289: NGHỊ NGỜ
Chương 290
Chương 290: LẠI GẶP MẶT
Chương 291
Chương 291: XEM THƯỜNG
Chương 292
Chương 292: THĂM DÒ
Chương 293
Chương 293: TÌNH YÊU KHÔNG THẾ NÓI
Chương 294
Chương 294: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
Chương 295
Chương 295: ANH ẤY LẤY GÌ BẢO VỆ CÔ ẤY
Chương 296
Chương 296: BẢO VỆ
Chương 297
Chương 297: Đồng Đồng nói gì
Chương 298
Chương 298: Chảy máu trong “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Chương 299
Chương 299: Người tiết lộ bí mật
Chương 300
Chương 300: Hùng hổ dọa người “Tôi muốn gặp cô ta.
Chương 301
Chương 301: Anh không có cảm giác an toàn sao
Chương 302
Chương 302: Phá lệ
Chương 303
Chương 303: Tự mình học
Chương 304
Chương 304: Công tước Kane Tam Á.
Chương 305
Chương 305: Tôi không muốn cảm ơn bằng miệng
Chương 306
Chương 306: Thật xin lỗi,
Chương 307
Chương 307: Đâu mới thật sự là anh
Chương 308
Chương 308: Đoạn Tuyệt
Chương 309
Chương 309: Thật tốt, cuối cùng cũng rời khỏi
Chương 310
Chương 310: Yêu hay không yêu đều phải cố gắng hết sức
Chương 311
Chương 311: Tốt đẹp và ngọt ngào
Chương 312
Chương 312: Anh ta đã lừa cô
Chương 313
Chương 313: Suy nghĩ xấu xa của mỗi người
Chương 314
Chương 314
Chương 315
Chương 315: Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này
Chương 316
Chương 316: Em không phải đức mẹ, chỉ là tuyệt vọng và mệt mỏi rồi
Chương 317
Chương 317: Sự điên cuồng trong nỗi
Chương 318
Chương 318: Phía sau lời cầu khẩn cương quyết
Chương 319
Chương 319: Cơ thể trên thiên đường, trái tim dưới địa ngục
Chương 320
Chương 320: Khi niêm tin bị phá vỡ, cô sẽ đau đớn Giản
Chương 321
Chương 321: Chúng ta trở về nhà.
Chương 322
Chương 322: Rất khó để biết sai.
Chương 323
Chương 323: Anh sẽ xây một nhà tủ khác cho cô.
Chương 324
Chương 324: Cuối cùng Giản Đồng cũng đạt được những gì mà cô ấy muốn.
Chương 325
Chương 325: Anh yêu em.
Chương 326
Chương 326: Trong trò chơi này tôi thua rồi.
Chương 327
Chương 327: Khách không mời mà đến.
Chương 328
Chương 328: Từng bước một ép người.
Chương 329
Chương 329: Giản Đồng, từ trước tới giờ em chỉ biết trốn chạy.
Chương 330
Chương 330: Người cầm tù là anh và tù nhân là cô.
Chương 331
Chương 331: Ngoại truyện.

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 193
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...