Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổ Trọng Án

Chương 99

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đáy mắt Triển Chiêu nảy ra sự vui mừng, cậu lập tức nhìn Bạch Ngọc Đường, gật đầu với anh. Bạch Ngọc Đường nhổng ngón cái lên với Triển Chiêu, khuôn mặt tái nhợt nở ra nụ cười thật đẹp.

Không có xăng, tức là xe không thể chạy tiếp, như vậy cũng có nghĩa là phải dừng xe, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, kể cả Hàn Long. Nhưng so sánh với cảm giác may mắn, thở phào nhẹ nhõm trong lòng mọi người, dĩ nhiên tâm tình của Hàn Long vô cùng xấu. Khuôn mặt một khắc trước còn mang chút áy náy trong chớp mắt đã bị hàn quang che phủ, hắn dùng khí thế hung hăng vọt lại bên người tài xế, rống, “Mày nói bậy gì đó! Làm sao không có xăng được!?”

Triển Chiêu khẩn trương siết chặt bàn tay, cậu biết rất rõ, bác tài Vương hiện tại đang phải chịu áp lực lớn như nào. Thái độ ép người như thế này của Hàn Long đối với người bình thường chưa được huấn luyện như bác tài Vương là vô cùng kinh khủng. Vậy mà biểu hiện của bác tài Vương lại hay ngoài sức tưởng tượng của Triển Chiêu, chỉ thấy ông ngẩng đầu nhìn Hàn Long, dùng giọng nói cao không thua gì hắn rống về.

“Ông đây nói bậy!? Tại sao tao phải nói bậy!? Mắt trên đầu còn không biết tự nhìn sao? Xăng không đổ dĩ nhiên là không có xăng rồi, còn có thể là gì!? Tại sao không có xăng? Mày còn dám hỏi tao sao!?”

Gào tới chỗ này, tài xế lại hung hăng trừng Hàn Long một cái, “Xe ông đây mỗi ngày chạy ba chuyến đến phi trường còn phải đổ xăng một. Mày lại ở đó gào, bắt ông đây lái tới 100km/h, lái gần 3 tiếng. Chạy trên đường không tốn xăng a!?”

Có vài lời đáng ra không cần to tiếng, nhưng thái độ của bác tài Vương rõ ràng là vì nói láo nên tâm tình mới có chút khẩn trương. Triển Chiêu nhìn ra được, nhưng có lẽ người khác nhìn cũng không ra, chứ đừng nói tới bệnh nhân tâm thần bất ổn Hàn Long này. Hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn bác tài Vương, do dự một lúc, hình như không tìm ra lý do thích hợp để phủ định giải thích của người ta.

Lúc này, Triển Chiêu nắm chặt thời cơ bước tới, nói với Hàn Long, “Hàn Long, bây giờ không đủ xăng, xe chẳng qua chỉ chậm lại một chút, chạy thêm lát nữa, hoàn toàn hết xăng rồi chúng ta sẽ phải đậu lại trên đường cao tốc này. Không phải anh rất muốn gặp Toa Toa sao? Nếu xe bị dừng lại thì chỗ trưởng quan cao cấp sẽ….”

“Đúng đúng đúng! Không thể dừng xe! Không thể đậu xe lại! Triển….”

“Triển Chiêu.”

“Phải rồi, Triển Chiêu! Mày giúp tao tìm cách đi, phải làm sao xe mới có thể tiếp tục chạy không dừng, không được chậm lại luôn!”

Triển Chiêu nhìn nét mặt khẩn trương của Hàn Long, cẩn thận nói ra mục đích của mình, “Tôi nghe nói phía trước có một trạm xăng, chỉ cần chúng ta dừng xe ở trạm xăng, không đầy 5 phút có thể đổ đầy xăng.”

“Trạm xăng.” Lời nói của Triển Chiêu làm Hàn Long nhíu mày, dĩ nhiên nghe nói đến chuyện phải dừng xe, hắn có hơi bực.

Bấy giờ, Triển Chiêu tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Hàn Long, Toa Toa đang đợi anh tới, đổ xăng thật nhanh liền có thể gặp con bé rồi.”

“Đúng đúng đúng!” Hàn Long lập tức hướng về phía tài xế hét lớn, “Nhanh chạy tới trạm xăng! Lập tức tới đó!”

Tài xế hơi cau mày, vững vàng đạp cần ga dưới chân, khống chế tốc độ xe ở mực chậm, chạy về phía trạm xăng.

Triển Chiêu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơ là. Mãi sau khi Hàn Long đáp ứng ghét vào trạm xăng rồi, Triển Chiêu vẫn đứng bên cạnh hắn, tận tới lúc xe chậm rãi ghé vào trạm xăng, dừng ở giữa cây xăng, cậu mới yên lòng.

Nhưng Triển Chiêu hiểu, dừng xe mới chỉ là bước đầu, nhiệm vụ kế tiếp càng gian nan hơn. Nhìn tình hình sóng yên biển lặng ở trạm xăng, xem ra người tổ Trọng án còn chưa tới, nếu để Hàn Long thuận lợi đổ xăng rồi lái xe đi, tất cả kế hoạch của họ xem như vất. Cho nên, quan trọng nhất bây giờ phải cầm chân Hàn Long.

Triển Chiêu nghĩ thì như thế, mà Hàn Long, dĩ nhiên sẽ không làm giống suy nghĩ của cậu rồi. Quả nhiên, lúc xe vừa mới dừng lại, Hàn Long lập tức giơ súng. Hắn lạnh lùng nhìn mọi người trên xe, sau đó nói với tài xế, “Mày đi xuống đổ xăng.”

Trên mặt tài xế hiện ra vẻ vui mừng rất nhạt, lúc này Hàn Long cho ông xuống xe, tức là ông có thể nhân cơ hội chạy trốn rồi. Nhưng, sau khi nảy ra ý nghĩ này, tài xế lập tức nhìn về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu không nói gì, cũng không có bất cứ động tác nào, chẳng qua chỉ nháy mắt với ông một cái. Đây là ý gì? Không lẽ là để mình chạy? Tài xế giật mình nhìn Triển Chiêu, trong lòng có chút áy náy, loại áy náy này trộn lẫn với cảm giác muốn sống mãnh liệt. Triển Chiêu nhẹ mỉm cười nhìn ông, cũng không nói một câu. Tài xế cau mày một lúc lâu, mới bước xuống xe. Ngay lúc ông sắp xuống xe, Triển Chiêu lại đột nhiên nói, “Đợi chút.”

Tim bác tài thiếu chút nữa ngừng đập, ông theo bản năng nhìn Triển Chiêu, ánh mắt đáng thương như muốn khóc. Triển Chiêu xin lỗi cười cười, ngượng ngùng xoa trán, không phải cậu cố ý muốn hù bác tài xế này đâu, chẳng qua chỉ vì cậu đột nhiên nhớ ra nếu sau khi bác tài xuống xe cứ thế chạy mất, thì cũng không tốt với những người trên xe cho lắm. Người khác thì thôi, nhưng trên xe còn có người già, con nít cùng phụ nữ có thai, lại còn Bạch Ngọc Đường đang bị thương, Triển Chiêu không thể để họ ở lại chịu trận cơn giận của Hàn Long được.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhìn Hàn Long cười nói, “Hàn Long, tôi biết những lời sắp tới anh sẽ nghe không lọt tai, nhưng tôi biết anh là người tốt, nhất định sẽ hiểu, nên tôi vẫn phải nói.”

Hàn Long hơi khó chịu, hẳn là do cảm giác xe dừng lại trên đất bằng khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Nhưng suốt dọc đường khi nãy, ấn tượng của hắn với Triển Chiêu dường như không tệ lắm, người này rất thông mình, còn có thể liên lạc với trưởng quan cao cấp, bất kể xét theo góc độ nào mà nói, Hàn Long cũng muốn nghe lời cậu. Vì vậy Hàn Long nhìn nụ cười thân thiện trên môi Triển Chiêu, lạnh lùng gật đầu.

Triển Chiêu dùng vẻ mặt thành khẩn nói với Hàn Long, “Hàn Long, tôi biết anh mang súng lên xe buýt là để cứu con gái mình. Nhưng anh nhìn hành khách trên xe một chút xem, bọn họ đều là người bình thường, cũng có gia đình giống anh. Anh xem cô bé kia kìa, con bé mới sáu tuổi, lúc Toa Toa bằng tuổi này hai cha con vẫn còn ở bên nhau đúng không? Thấy con bé, anh không nhớ tới Toa Toa sao?”

Nói tới đây, Triển Chiêu tiếp tục, “Còn có chị gái mang thai kia nữa, chị ấy sắp phải sinh rồi, nếu tiếp tục ở lại xe chạy theo chúng ta, thân thể chị ta sẽ không chịu nổi, có thể còn làm thương hại tới đứa bé trong bụng. Trên xe chúng ta còn hai vị lão nhân, còn rất nhiều phụ nữ. Và cả một người bị anh bắn bị thương nữa.” Dừng lại, liếc Bạch Ngọc Đường. Lúc này anh đang lê thân thể mệt mỏi ngồi lên ghế nhìn cậu mỉm cười. Triển Chiêu biết, nếu như Bạch Ngọc Đường còn chút khí lực, anh nhất định sẽ tới bên cạnh cậu. Hiện tại anh đang dùng ý chí mạnh mẽ mới khiến bản thân không hôn mê, nghĩ tới đây, tâm Triển Chiêu lại như bị siết mạnh.

Cậu xốc lên tinh thần, nói với Hàn Long, “Tôi năn nỉ anh, nếu đã ngừng xe, để bọn họ cùng xuống xe đi. Bọn họ cần tới bác sĩ, nếu không họ sẽ chết mất. Hàn Long, anh là người tốt, có thể bỏ qua cho họ hay không. Để lại tôi, tôi sẽ cùng anh đợi trưởng quan cao cấp và Toa Toa. Anh phải tin tôi, thân phận của tôi vô cùng quan trọng, trưởng quan cao cấp sẽ không bỏ mặc tôi được, có một mình tôi tương đương với việc có được tất cả bọn họ. Hàn Long, anh có thể bỏ qua cho những người già, phụ nữ cùng trẻ con không?”

Triển Chiêu nói xong, Hàn Long híp mắt nhìn cậu thật lâu, giống như đang dùng suy nghĩ loạn lạc của mình phán đoán xem lời của Triển Chiêu là thật hay giả. Triển Chiêu khẩn trương đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đang đập, cậu chăm chú nhìn vào miệng Hàn Long, chỉ sợ hắn nói ra lời từ chối.

Cuối cùng Hàn Long nhìn Triển Chiêu, rồi đưa mắt nhìn về những vị hành khách dáng vẻ chật vật, như đã sắp tới cực hạn ở dưới đuôi xe. Không biết là do lời của Triển Chiêu thật sự có tác dụng hay còn là suy nghĩ của Hàn Long bị rối loạn, hắn lại gật đầu.

Đáy mắt Triển Chiêu nảy ra sự vui mừng, cậu lập tức nhìn Bạch Ngọc Đường, gật đầu với anh. Bạch Ngọc Đường nhổng ngón cái lên với Triển Chiêu, khuôn mặt tái nhợt nở ra nụ cười thật đẹp. Tiếp đó, anh hạ thấp giọng nói với cặp vợ chồng già cùng mẹ cô bé đang ngồi bên, “Mấy người đưa phụ nữ cùng con nít xuống xe đi.”

Sau, cậu nhìn về người chồng trẻ lúc này đã mệt mỏi vô cùng nói, “Anh đi theo hộ tống vợ, xuống xe rồi thì ngồi yên đợi, cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, đến lúc đó lên xe cảnh sát đi bệnh viện còn nhanh hơn.”

Dứt lời, anh nhìn mấy người nam nhân còn lại nói, “Đàn ông trước chờ ở đàng sau, giờ phải ưu tiên phụ nữ người già và con ít, các anh có ý kiến gì không?”

Thấy những người kia đều không lên tiếng, trên mặt còn thể hiện vẻ không mấy cam lòng, Bạch Ngọc Đường lập tức nói, “Các anh yên tâm, chỉ cần một người trong các anh còn chưa xuống xe, tôi sẽ ở lại cùng các người.” Nếu một người bị thương đã nói như vậy, cho dù có sợ hơn nữa, cũng chỉ có thể đồng ý. Huống hồ gì bọn họ cũng đã nhìn ra, Bạch Ngọc Đường này cùng với Triển Chiêu bên kia là một nhóm, mà Triển Chiêu kia dường như lại là người duy nhất có thể gây ảnh hưởng đến tên tội phạm. Lỡ mình đắc tội cậu ta cũng không khác gì đắc tội tên tội phạm kia là mấy. Cho nên, đàn ông đều ở lại. Đầu tiên là người già, con nít, sau đó là hai vợ chồng trẻ, cuối cùng là các phụ nữ còn lại.

Triển Chiêu đứng cạnh Hàn Long, khẩn trương nhìn những người cậu lo lắng nhất thuận lợi xuống xe, trong lòng không nhịn được hơi thả lỏng. Nhưng giữa chừng, Triển Chiêu chợt ý thức được một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa, Bạch Ngọc Đường đâu!? Cậu giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường cùng những người đàn ông kia bước tới, lòng Triển lập tức đập điên cuồng. Cậu biết, Hàn Long có thể sẽ đồng tình người già con nít, nhưng với những người đàn ông này, hắn tuyệt đối sẽ không. Nếu Bạch Ngọc Đường đi theo những người vừa xuống xe, có lẽ Hàn Long sẽ vì áy náy mà cho anh theo xuống. Nhưng anh bây giờ mới xuất hiện, chỉ sợ Hàn Long sẽ thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào. Nếu hắn đổi, Bạch Ngọc Đường cũng đừng hòng đi. Quả nhiên, sợ cái gì cái đó tới. Đang lúc người đàn ông đầu tiên chuẩn bị xuống xe, Hàn Long chợt lạnh lùng nói, “Đứng lại!”

Hai chân người kia mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ. Triển Chiêu nhanh tay lẹ mắt, kéo anh ta lại, sau đó nhìn Hàn Long cầu xin, “Để tôi ở lại với anh không được sao?”

Hàn Long lắc đầu, hắn quay đầu nói tài xế, “Mày xuống xe đổ xăng!” Tài xế lập tức đáp ứng, chui khỏi xe như bay. Nhưng chân trước ông vừa bước xuống, đã nghe thấy tiếng gió, một viên đạn bắn vào mặt đất sát chân ông. Tài xế bị dọa sợ gào to một tiếng, Hàn Long cười lạnh nói, “Nếu mày dám chạy, tao liền bắn chết mày!”

Dứt lời, hắn quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào mắt Triển Chiêu. Dĩ nhiên, câu vừa rồi chính là nói cho Triển Chiêu nghe thấy.

Trên mặt Triển Chiêu hiện ra vẻ sợ hãi. Hàn Long vì thấy Triển Chiêu sợ hãi chợt cảm thấy vui vẻ cùng an tâm, nhưng tại nơi hắn không nhìn được, Triển Chiêu lại siết chặt hai nắm tay. Bởi lẽ, khi Hàn Long nổ súng bắn về phía tài xế, di động trong túi Triển Chiêu đã rung.

Bao đại ca, các anh tới rồi à?

——— —————— ——————–

Dự cáo chương kế :

Triển Chiêu vội vàng làm động tác quen thuộc như trên xe, để lỗ tai sát vào môi Bạch Ngọc Đường.

Cảnh sát Bạch anh dũng trước khi bất tỉnh, đã dùng sức lực cuối cùng lặp lại câu đã từng khiến tiến sĩ Triển đỏ bừng mặt.

“Anh hùng cứu mĩ nhân, sau đó mĩ nhân lấy…. thân… báo đáp….”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81: . Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (13)
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 125: . Vụ án 8 – Ngạc mộng tái lâm (1)
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 99
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...