Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 70

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hắn nói là làm, ngày hôm sau liền đi hỏi thăm, khi biết được Tô Cầm hiện đang ở Lưu Phương các điện Cẩm Xuân, lập tức lén đi dạo qua một vòng.

Kết quả cái gì cũng không nhìn thấy, dù sao bình thường chủ tử không hay xuất môn.

Hắn ủ rũ trở về, nghênh diện đụng phải Chung ma ma, Chung ma ma hỏi: "Ngươi đi đâu vậy, vừa rồi Đại hoàng tử tìm ngươi đấy."

Trong mấy tên hoàng môn, Triệu Thừa Diễn thích nhất là Hoàng Ích Tam, muốn đi chơi thì sẽ nhất định phải tìm hắn.

Hoàng Ích Tam cười cười: "Không có gì, chỉ ra ngoài đi dạo chút."

"Trời lạnh như vậy đi dạo cái gì!" Chung ma ma nói, "Có thời gian đi đi dạo chẳng bằng ở trong phòng cho ấm."

Hoàng Ích Tam liên tục nói dạ, có điều khi thấy Chung ma ma muốn đi hắn lại kéo bà lại, nhỏ giọng nói: "Thật ra ta đây là đi xem Tô quý nhân. Ma ma ngài biết không, hôm qua Hoàng thượng đưa áo lông cáo cho nàng ấy khoác đấy, nên ta muốn đi xem xem Tô quý nhân này có năng lực gì."

Chung ma ma sửng sốt.

Còn có chuyện như vậy à?

Nhưng bà lập tức lại đánh lên vai Hoàng Ích Tam: "Uổng cho người còn từng hầu hạ Hoàng thượng, hồ đồ, hồ đồ quá rồi! Ngươi không chọc phải chuyện gì đấy chứ?"

"Chọc cái gì? Không nhìn thấy ai hết."

"Vậy thì tốt." Chung ma ma kéo hắn đến một góc, "Đây chắc là Nghiêm Chính nói cho ngươi đúng không?"

"Ma ma thật thông minh."

Chung ma ma lại đánh hắn một cái: "Ngươi nghĩ đến chưa, chuyện này nếu để Hoàng thượng biết, ngươi và Nghiêm Chính cũng sẽ không có trái ngon ăn, chờ bị ăn đòn đi! Tiểu tử chết tiệt này, cũng may ngươi nói với ta, không chọc ra chuyện gì, bằng không xem ta có đánh chết ngươi không. Ngươi hiện đang hầu hạ Đại hoàng tử, nhưng cung nhân trong cung Diên Kỳ này, ai mà không do ta quản, lời hôm nay ngươi nhớ kỹ cho ta!" Bà mắng chưa hết giận còn nói thêm, "Lần sau cẩn thận hơn chút, cho dù có tìm hiểu tin tức, nào có thể như ngươi vậy? Nghe được cũng phải nghẹn, không được nói cho ai biết, đương nhiên, quan trọng hơn là ngươi nói với ta, bình thường cũng đừng đến hỏi."

Hoàng Ích Tam nghĩ lại, thật là có chút nghĩ mà sợ, đến cùng vẫn là lão ma ma, suy nghĩ cẩn thận, hắn gãi gãi đầu nói: "Hôm nay cám ơn ma ma đã chỉ giáo."

Chung ma ma trừng mắt nhìn hắn: "Mau mau đi bồi Đại hoàng tử đi."

Hoàng Ích Tam lập tức chạy đi.

Qua mấy ngày, Túc vương đến Kinh.

Hắn là người chưa bao giờ ấn theo lẽ thường làm việc, Triệu Hữu Đường sớm đã nghe nói ông đang trên đường đến đây cũng có chút kinh ngạc. Lúc phát hiện ra binh sĩ của hắn kém chút cho rằng Túc vương muốn tạo phản, sau này mới biết Túc vương không mang theo binh sĩ, chỉ đến tham kiến Hoàng đế, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Hữu Đường tiếp kiến ông ở cung Càn Thanh, sắc mặt ôn hòa nói: "Nhị thúc, mời ngồi."

Túc vương đĩnh đạc ngồi xuống, nói thẳng: "Nghe nói Hoàng thượng muốn đoạt binh quyền của bổn vương?"

Lời này vừa ra, khóe miệng Nghiêm Chính giật giật.

Túc vương quả nhiên không phải người thường, lời gì cũng dám nói ra.

Triệu Hữu Đường cười hỏi: "Nhị thúc là nghe ai nói vậy?"

Túc vương cười lạnh: "Hoàng thưởng quản ta nghe ai nói, hãy nói là thật hay giả đi!"

Triệu Hữu Đường biết tính ông, lập tức liền đoán được ra là có người xúi giục, lập tức nói thẳng: "Trẫm đúng là có ý này."

"Cái gì?" Túc vương kinh hãi, không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận, thở phì phì nói, "Ta vì Cảnh quốc đánh lùi bao nhiêu cường địch, hiện giờ Hoàng thượng dựa vào cái gì mà thu lại binh quyền?"

Triệu Hữu Đường hỏi ngược lại: "Nhị thúc đã đoán được ý Trẫm, vì sao không có lập tức khởi binh, ngược lại muốn vào Kinh gặp Trẫm?"

Túc vương giận dữ: "Bổn vương không hề có ý muốn mưu phản! Nhập Kinh chỉ là một lý do, Hoàng thượng là muốn ta chắp tay nhường phủ Củng Xương cho ngài?"

Đất trong thiên hạ là của đế vương, cho dù hắn muốn, cũng chẳng có gì là không đúng, chỉ là Túc vương là người thô kệch, Triệu Hữu Đường xem trên phần ông là Nhị thúc, cũng không so đo, mà là nghiêm túc nói: "Trẫm tin tưởng Nhị thúc sẽ không mưu phản."

Sắc mặt Túc vương hơi dịu xuống.

"Nhưng Trẫm cũng tin tưởng binh quyền trong tay là một việc nguy hiểm, hiện giờ Nhị thúc luôn miệng nói sẽ không mưu phản, nhưng người bên cạnh thúc không chắc sẽ không có tâm tư này."

Túc vương giật mình.

Lời này ngược lại không sai, trước khi ông đến đây cũng đã có mưu sĩ kêu ông tạo phản.

Triệu Hữu Đường lại cười: "Phủ Củng Xương là đất phong, Trẫm sẽ không thu hồi, Nhị thúc muốn ở đến khi nào thì ở, về phần binh quyền," hắn dừng một chút, "Nếu Nhị thúc không đánh với địch, lại không mưu phản, vậy Nhị thúc muốn nhiều binh như vậy làm gì?"

"Chuyện này...." Túc vương nhất thời không trả lời được.

Triệu Hữu Đường nói: "Vậy Nhị thúc cảm thấy bên người có bao nhiêu binh thì thích hợp?"

Túc vương nhức đầu: "Không chiến tranh, quả đúng là không cần."

"Ừ, vậy theo ý Trẫm, Nhị thúc hãy giữ lại 3000 binh phòng thân, nếu có ngoại di xâm phạm, Trẫm lại để Nhị thúc lãnh mười vạn binh, Nhị thúc thấy thế nào?"

Khi nói chuyện Triệu Hữu Đường không hề có chút tự cao tự đại nào, hoàn toàn là giọng thương lượng.

Nghiêm Chính ở bên cạnh nghe cũng có chút không rõ.

Dù sao Triệu Hữu Đường là Hoàng đế, Hoàng đế hạ lệnh, ai dám không theo? Nhưng ngài lại dùng vẻ mặt ôn hòa, nói chuyện với Túc vương không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn thong dong như thế, không một chút tức giận.

Rốt cục là vì sao nhỉ?

Túc vương nghĩ nghĩ, tìm không ra lời phản bác, chỉ hỏi: "Bổn vương vẫn ở tại phủ Củng Xương?"

"Đúng, Trẫm tuyệt sẽ không đổi ý." Triệu Hữu Đường hứa hẹn.

Túc vương nói: "Cũng được, bổn vương sống ở nơi đó đã quen, vốn cũng không muốn chuyển đến nơi khác, có điều sau này Hoàng thượng thật sự sẽ để bổn vương lĩnh binh tác chiến?"

"Đương nhiên, Nhị thúc dũng mãnh vô song, dù là võ tướng khắp triều cũng không có ai so được với Nhị thúc, ngoại di có tài năng như Nhị thúc mới có thể bách chiến bách thắng." Triệu Hữu Đường bỗng nhiên cười rộ lên, "Trẫm phong cho Nhị thúc danh hào Thần Dũng đại tướng quân được không?"

Túc vương ngẩn ra, vô cùng cao hứng: "Như vậy cũng được à?"

"Chỉ là một danh hào, có gì mà không thể?" Triệu Hữu Đường cười nói, "Nhị thúc khó được hồi Kinh một chuyến, không bằng ở lại mấy ngày, Trẫm cấp Nhị thúc đón gió."

Túc vương hào sảng: "Cũng được, rượu ngon trong cung vẫn là tuyệt nhất."

"Vậy khi nào Nhị thúc về, mang theo một xe đi."

Hai thúc cháu cuối cùng lại trò chuyện với nhau rất vui.

Thái hoàng thái hậu nghe nói, tự nhiên muốn hỏi Túc vương, kết quả vừa nghe chỉ cho Túc vương mang 3000 binh, đây rõ ràng chính là tước phiên mà, bà khó hiểu: "Ngươi đồng ý?"

Túc vương nói: "Ta lại không cần mưu phản, có cái gì mà không đồng ý?"

Hắn tấm lòng son, bình bình thản thản.

Thái hoàng thái hậu thấy hắn nói nhu thế, quả thật cũng chẳng có gì phải phản đối.

Nhi tử mình cũng đã đồng ý, bà còn có thể cố ý đối nghịch với Triệu Hữu Đường hay sao?

Chẳng qua đến cuối cùng vẫn còn có chút ý kiến, hóa ra ý muốn tước phiên của cháu trai này vẫn chưa chết, bà thở dài: "Cũng không biết Luân nhi sẽ thế nào."

Túc vương cười lạnh: "Y không phải là muốn làm Hoàng đế à!"

Thái hoàng thái hậu kinh hãi, trách cứ nói: "nói bậy, hắn sao có thể như vậy?"

Túc vương nhíu mày: "Mẫu hậu, trong lòng chúng ta đều biết rõ, năm đó ta đến nơi xa như phủ Củng Xương, mẫu hậu thật sự không biết là vì nguyên nhân gì à?" Hai mươi mấy năm nay hắn vì chuyện này mà nén lại bao nhiêu oán khí, "Mũi tên đó nếu thật sự là ta bắn ra, có thể không bắn trúng Đại ca hay sao? Vậy mà hắn tiễn pháp không chuẩn, bắn lệch!"

Năm đó phụ hoàng cho rằng hắn muốn trừ bỏ Thái tử mới sớm phong hắn đến phủ Củng Xương, đây là do yêu thương hắn, nếu đổi lại những người khác không được thích, đã sớm bị bỏ tù.

Thái hoàng thái hậu sắc mặt trầm tĩnh, vẫn không tin tưởng việc này.

Chỉ vì Túc vương trời sinh cuồng ngạo, khi đó đối xử với Thái tử cũng không tôn tính, mơ ước vị trí Thái tử, thậm chí muốn hại chết Thái tử, hình như cũng thuận lý thành chương.

Túc vương thấy vậy, cười nhạo một tiếng: "Vốn có nhi tử như ta, ngài cũng sớm phải chết, cáo từ!"

Hắn không ở lại Kinh thành được mấy ngày đã trở về, cũng thật mang đi một xe rượu ngon, nhưng để lại một vật giống vậy - binh phù.

Trọng binh dưới tay hắn đều giao trả lại cho Triệu Hữu Đường.

Tin tức này rất nhanh đã truyền đến trong tai các vị phiên vương.

Hiện tại cho dù bọn họ biết muốn tước phiên, cũng không có một ái dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ vì trong số các phiên vương, lấy Túc vương dũng mãnh nhất. Hiện giờ hắn sảng khoái giao ra binh quyền, còn không có chút nào không vui, những người khác tự nhiên sẽ có một phen phỏng đoán.

Trong đó thất vọng nhất đương nhiên là Hoài vương.

Vốn hắn còn chờ mong sẽ trình diễn một trò hay, chính mình thì sống chết mặc bay, không dự đoán được hành vi của Túc vương lại hoàn toàn ra ngoài dự kiến của y.

Hắn vậy mà không hề muốn tạo phản!

Điều này sao có thể?

Mấy ngày nay tâm tư của Hoàng vương đặc biệt nặng.

Về việc tước phiên, Thái hoàng thái hậu cuối cùng nhịn không được hỏi Triệu Hữu Đường: "Hoàng thượng tính xử lý Hoài vương thế nào? Hay là cũng học Túc vương, chỉ cho hắn mang 3000 binh?"

Triệu Hữu Đường nhìn Thái hậu, hắn biết Hoài vương là nhi tử bà yêu nhất, khác với Túc vương, Túc vương như thế nào, thật ra Thái hoàng thái hậu cũng không phải thật sự quan tâm, từ lâu hắn đã nhìn ra tình cảm của hai người này không tốt.

Hắn suy nghĩ một lát nói: "Không biết Hoàng tổ mẫu có đề nghị gì?"

Hắn đặt quyền lựa chọn vào trong tay Thái hoàng thái hậu, lần trước Hoài vương giám quốc, hắn đã nhìn ra suy nghĩ của Thái hoàng thái hậu.

Quả đúng là như thế, Thái hoàng thái hậu là muốn để Hoài vương vào Kinh, bà hi vọng Triệu Hữu Đường có thể chung sống tốt đẹp với Hoài vương, coi Hoài vương thành người nhà có thể tín nhiệm.

Thái hoàng thái hậu cân nhắc một hồi mới nói: "Ngươi đã một lòng muốn tước phiên, ai gia cũng không ngăn cản ngươi, để Hoài vương đến Kinh thành đi, về sau coi nơi này là nhà."

Triệu Hữu Đường mỉm cười: "Vậy thì theo ý tổ mẫu, Trẫm lập tức mệnh nhà Hoài vương vào Kinh."

Thái hoàng thái hậu vui mừng.

Bà không chú ý đến ánh mắt Triệu Hữu Đường, mang theo thương hại, hoặc là nói, mang theo chút xin lỗi.

Bà đang một lòng hy vọng đoàn tụ với nhi tử.

Nhưng, bà vẫn không nhận ra dã tâm của người nhi tử này.

Triệu Hữu Đường chậm rãi đi ra ngoài.

Trời giá lạnh đất đóng băng, hôm nay hình như tuyết rơi nhiều hơn nữa rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 25: . Chủ động.
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49: Phiên vương gặp phiên vương.
Chương 50
Chương 51
Chương 51: .
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 70
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...