Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 100

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trời sáng tỏ.

Hầu hết người dân thôn họ Lý đã bắt đầu một ngày mới.

Mặc dù sự náo nhiệt của hội chùa thường diễn ra vào buổi chiều và tối, lúc này rèm sân khấu vẫn kéo kín, hầu như các quầy hàng đều chưa mở cửa… nhưng buổi sáng thôn làng vẫn nhộn nhịp.

Người hái rau, người giặt đồ, người ăn sáng… nếu không phải đang ở trong giới vực thì có lẽ cảnh này sẽ làm người ta mất cảnh giác.

Dù đang ở trong giới vực nhưng có vẻ cuộc sống của phần lớn người dân không bị ảnh hưởng nhiều. Họ vô thức bỏ qua những điểm bất thường, chẳng hạn như không có tín hiệu điện thoại, hay thực tế là họ không thể rời khỏi làng…

Với họ, hôm nay vẫn là một ngày bình yên.

Nhưng dấu vết của những sự kiện kinh hoàng vẫn còn đó.

Bà lão nhà trưởng thôn xoa bóp cánh tay và đôi chân nhức mỏi, lại nhìn xuống những vết sẹo kỳ lạ xuất hiện trên tay mình mà thầm thấy bất an.

Nghe nói tối qua có vài hộ dân gặp chuyện. Những lần hội chùa trước đâu có mệt mỏi thế này. Bà nhớ mình có sẹo nhưng có một số vết trông như mới, mà bà ấy lại chẳng có tí ấn tượng nào.

Haizz, có lẽ già rồi dễ nghi thần nghi quỷ, cứ hay xâu chuỗi những chuyện xui rủi lại với nhau.

Người già hay quên, tinh thần cũng không còn dồi dào như trước, chuyện này quá bình thường mà đúng không?

Thiên Lý Nhãn vừa bước xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng thở dài và lời lẩm bẩm của bà lão, ánh mắt anh ta vô thức ánh lên vẻ thương cảm: “Bà à, nếu thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi. Có khi tối nay còn một trận chiến ác liệt nữa đấy.”

“Hả? Tối nay?” Bà lão ngẩn ra.

“Ý cháu là, tối nay hội chùa vẫn chưa kết thúc, rất có thể bà sẽ khó ngủ.” Thiên Lý Nhãn vội lấy cớ lấp l**m.

Anh ta rất rõ lý do khiến bà lão “kiệt sức”. Vì anh ta đã nghe nói, tối qua bà bị điều khiển trở thành quân cờ để trục xuất những kẻ ngoại lai.

Tất nhiên, sự thương cảm và lời nhắc nhở bất ngờ của Thiên Lý Nhãn không phải xuất phát từ chuyện bà lão bị thao túng. Dù gì số người bị chủ nhân giới vực khống chế nhiều không đếm xuể, anh ta chẳng thể thương hại từng người một. Anh ta làm vậy, chủ yếu là vì…

Kiều Thời quá bất nhân!

Đúng vậy, trước khi anh ta xuống lầu, Kiều Thời và Trình Trì đã triệu tập cả ba người họ, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

Nhân lúc chủ nhân giới vực còn chưa kịp gây sóng gió, bọn họ phải tranh thủ lúc nó đang suy yếu mà lấy mạng nó. Hôm nay chính là ngày phản công!

Nhưng sau khi nghe xong kế hoạch, biểu cảm của ba người kia trở nên quái lạ.

Mặc dù kế hoạch này do Kiều Thời và Trình Trì cùng trình bày, nhưng bọn họ đinh ninh ngay rằng người cầm trịch là Kiều Thời.

Về tính khả thi của kế hoạch, họ không có ý kiến gì. Nhưng nói thật… họ nghi ngờ trầm trọng rằng việc thực hiện kế hoạch này có thể sẽ khiến họ tổn phước!

Người ta vẫn luôn nói Hứa Dịch bất nhân nhưng bây giờ bọn họ mới nhận ra, so với Kiều Thời thì phong cách “xuống tay dứt khoát” của Hứa Dịch cũng có thể xem là dịu dàng...

Chuyến đi săn của phe Kiều Thời bắt đầu rồi!

Tuy rằng họ thầm oán thán nhưng khi đến lúc hành động, Thiên Lý Nhãn và đồng bọn vẫn nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của Kiều Thời, không hề cẩu thả.

Có tổn phước thì cũng là Kiều Thời gánh thay chứ có liên quan gì đến họ đâu?

Chủ nhân giới vực còn muốn tiếp tục thao túng dân làng để gây chuyện sao? Trùng hợp thật, Kiều Thời muốn họ đi tóm những người này!

Nhưng nếu hôm nay chủ nhân giới vực không thao túng ai cả thì sao?

Thì cứ thế mà làm.

Người nên lo lắng không phải Kiều Thời, mà là [Thôn không người] đang không thu hoạch được gì.

Nó không muốn bị hao mòn dần ở đây thì buộc phải ra tay.

Nhưng khi nó ra tay, chỉ cần nét mặt của một thôn dân thay đổi thì có khi sau lưng họ đã xuất hiện một bàn tay bịt kín mồm họ rồi!

Nếu là hôm qua, cách làm này chắc chắn không khả thi.

Dù tính cả nhóm Kiều Thời, bọn họ cũng chỉ có khoảng 10 người, khách mà đòi đấu với chủ nhà à?

Có khi bọn họ chưa kịp hành động đã bị cả thôn chống đối rồi rơi thẳng vào bẫy của chủ nhân giới vực, khiến toàn bộ thôn rơi vào hỗn loạn.

Nhưng hôm nay, tình thế đã khác.

Mức độ dung hợp của thôn không người với thôn họ Lý đang suy yếu.

Hỗn loạn không còn lan rộng, những dị thường nhỏ lẻ cũng dần đổi phe, người dân trong làng đều đã biết về chuyện tình cảm “sâu sắc” giữa Trình Trì và Nữ diễn viên. Trưởng thôn nhìn thấy Kiều Thời cũng không dám tùy tiện xúi giục người khác chống lại cô, vì ông ta biết rõ Kiều Thời còn giỏi trò đó hơn ông ta!

Tất cả những yếu tố từng có thể cản trở Kiều Thời làm chuyện thất đức không còn nữa.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Trong hoàn cảnh này, nếu có vài thôn dân “mất tích” thì cũng khó mà gây sóng to gió lớn, lại càng không thể dễ dàng đổ hết mọi chuyện (sự thật) lên đầu bọn Kiều Thời.

“Mẹ tôi đâu? Mấy người có thấy bà ấy không?” Trưởng thôn Lý Phú Trấn tìm bà lão cả buổi.

“Có lẽ bà đang trông cháu đấy. Có chuyện gì à? Cần tôi giúp một tay không?” Kiều Thời nhiệt tình hỏi.

Đứa trẻ kia đã "cải tà quy chính", dù có bị trưởng thôn bắt gặp thì nó cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

“Ờ… không cần đâu, chắc cũng không có gì…” Lý Phú Trấn trông có vẻ bối rối, như thể chính ông ta đã quên mất mình đang tìm mẹ vì chuyện gì.

Tự dưng vừa nãy cứ sốt ruột khiến ông ta muốn đi tìm mẹ ngay.

Kiều Thời nói: “Ồ, vậy nếu không có chuyện gì thì ông cứ đi lo việc khác đi. Hội chùa còn nhiều thứ phải sắp xếp lắm, nếu cần giúp gì cứ gọi bọn tôi một tiếng nhé.”

Thận chí cô còn giao việc cho trưởng thôn nữa kìa. Người không biết còn tưởng cô mới là trưởng thôn ở đây đấy

Nhưng Lý Phú Trấn cũng không lấy làm lạ. Tối qua cô còn dám đầu quân gây rối, chỉ trích bọn họ tổ chức hội chùa không ra gì. So với tối qua, hôm nay cô đã “hiền lành” hơn nhiều rồi.

Lý Phú Trấn là trưởng thôn, có thể ông ta không quá thông minh nhưng ít nhất ông ta hiểu rất rõ, khi một kẻ nguy hiểm chịu nói chuyện tử tế thì tốt nhất nên nghe theo.

Thế là ông ta ngoan ngoãn rời đi.

Nhìn sắc trời dần tối. Kiều Thời ung dung rảo bước lên tầng bốn.

Trong một căn phòng có mấy người đang bị nhốt bên trong, cầm đầu chính là bà lão nhà trưởng thôn!

“Bắt được mấy người rồi?”

“Tính cả bà lão kia thì bốn người.” Thiên Lý Nhãn đáp.

“Thử nghiệm thế nào?”

“Đúng như ngài đoán, khi đối tượng thí nghiệm còn ý thức, ảnh hưởng của thôn không người không thể duy trì quá lâu. Nếu đối tượng đang ở trạng thái vô thức, ảnh hưởng của thôn không người có thể kéo dài hơn nhiều.”

Lúc gọi Kiều Thời, Thiên Lý Nhãn vô thức dùng kính ngữ “ngài", đến cả Trình Trì còn chưa được gọi thế bao giờ.

Kiều Thời khẽ gật đầu, cũng không mấy ngạc nhiên.

Thực ra thí nghiệm này là do hệ thống “gợi ý” cho cô.

Hệ thống nói rằng bà lão kia đang "mộng du". Kiều Thời thừa biết bà ấy không mộng du thật nhưng nếu hệ thống đã nói vậy thì chắc chắn nó có cơ sở.

Nghĩ lại trạng thái của bà lão và sự khác biệt so với những người bị khống chế khác, không khó để rút ra kết luận:

Khi con người còn ý thức, họ có khả năng thoát khỏi trạng thái bị thao túng, nếu gặp k*ch th*ch mạnh, "bản thân" họ có thể chiếm thế thượng phong.

Nhưng nếu bản thân họ vốn đã “ngủ” thì sẽ giống như bà lão tối qua bị chủ nhân giới vực điều khiển, tiếp tục hành động theo lập trình, cho dù trên tay dính đầy máu cũng khó mà "tỉnh”.

Thực ra, hệ thống gọi trạng thái này là mộng du hay bất cứ thứ gì khác cũng không quan trọng.

Quan trọng là… Kiều Thời cần tận dụng cơ chế này.

“Cố bắt thêm vài người đi, nếu không bọn họ sẽ vất vả lắm đấy.” Kiều Thời nói với giọng điệu đầy “nhân văn”.

“Đư-được rồi…” Thiên Lý Nhãn thoáng sững sờ.

Trước đây khi đi theo Trình Trì chống lại Hứa Dịch và bộ phận dọn dẹp, ít nhiều gì anh ta cũng có tự giác của một kẻ phản diện.

Nhưng giờ anh ta suy nghĩ lại, xem như họ cũng được thu phục rồi chứ nhỉ? Sao cứ có cảm giác như đang lún sâu thêm vào con đường phản diện thế lày?

Dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng thể nào coi họ như "phe chính nghĩa" được ha?

Trời mỗi lúc một khuya.

Hội chùa bắt đầu rất nhộn nhịp mà kết thúc cũng nhộn nhịp. Dưới sự khống chế của Kiều Thời, hầu như chẳng có chuyện gì đáng nói xảy ra.

Trong khi đó, trên tầng bốn của tòa nhà nhỏ kiểu Tây, số lượng những con rối bị bắt về ngày càng tăng và đã gần chạm mốc mười người.

Nhà nhà dần dập tắt đèn, chỉ còn những chiếc đèn lồng đỏ trên đường khẽ lay động theo gió. Đã đến lúc để những người này hành động rồi!

Kiều Thời đã cho Thiên Lý Nhãn chuốc thuốc ngủ vào họ. "Bản thân" những người này đều đã say giấc nhưng họ bỗng tỉnh dậy, hai mắt đỏ rực, một đấm có thể đập vỡ gạch, trông tràn trề sinh lực.

Căn phòng nhỏ không thể nhốt nổi bọn họ.

Hẳn là có người sẽ thắc mắc: Muốn làm suy yếu sức mạnh của chủ nhân giới vực, chẳng phải nên đánh thức họ sao? Làm vậy chẳng khác nào củng cố sức mạnh của thôn không người.

Kiều Thời bày tỏ: Làm suy yếu hay gì gì đó thì hôm qua cô đã làm rồi. Hôm nay, cô chỉ đang “tặng” sức mạnh cho nó thôi.

Dưới sự dẫn dắt của bà lão, nhóm người này được thả ra, lang thang trong thôn như những hồn ma vất vưởng. Bước chân của họ vừa vững vàng lại lảo đảo, lộ ra nét cứng ngắc như của zombie.

Quạ đen kêu rền rĩ, đèn lồng đỏ lay động, bóng họ kéo dài trên nền đất.

Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ đến mất hồn. Nhưng giờ đã quá nửa đêm, cả làng đều ngủ say hơn hẳn ngày thường (Kiều Thời đã nhúng tay vào).

Cảnh tượng này… vốn không nên xuất hiện.

Theo lẽ thường, dù có bị thao túng, mỗi người cũng có “lộ trình hành động” riêng.

Vì chủ nhân giới vực không nhập thể vào từng người, chắc chắn sẽ có giới hạn. Chỉ cần họ có thể hành động theo quỹ đạo sẵn có là đã không tồi rồi.

Ví dụ như bà lão nhà trưởng thôn, trong trạng thái "mộng du", bà ấy chỉ biết gõ cửa từng phòng trong nhà mình, hoàn toàn không rời khỏi tòa nhà.

Nhưng giờ nhờ có Kiều Thời giúp đỡ, tình hình đã khác: Bà không chịu ra ngoài à? Không sao, chúng tôi đưa bà ra ngoài!

Bà lão trưởng thôn bưng bát “canh gà” đi gõ cửa, có điều động tác của bà ấy không còn dứt khoát như tối qua mà trông khá là do dự.

Cảm giác có gì đó không đúng lắm thì phải?

Hơi xa lạ…

Nhưng trong trạng thái này, họ không thể nhận ra vấn đề!

Sau vài lần “lệch nhịp”, động tác của bà ấy dần dần trôi chảy như thể đã tiếp nhận lộ trình mới.

Không chỉ vậy, Kiều Thời còn cho người mở cửa giúp bà ấy, đưa bà ấy vào phòng hành động.

Việc khiến tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ cũng là một sự “chu đáo” của Kiều Thời.

Nhìn thấy bóng ma vất vưởng bên ngoài đã đủ đáng sợ rồi, sáng tỉnh dậy phát hiện bên mép giường mình có một bà lão với ánh mắt trống rỗng đứng đó, chẳng phải sẽ kinh khủng hơn sao?

Tất nhiên, khi thật sự ra tay, Kiều Thời vẫn sẽ cho người đưa bà lão đi, tiếp tục đến gõ cửa phòng khác…

Những người khác cũng vậy, ai nấy đều có lộ trình riêng nhưng giờ đã rối hết cả lên rồi!

Mục tiêu của Kiều Thời rất đơn giản: Để những người này bao phủ toàn bộ thôn!

Trước đó, cô đã dặn Thiên Lý Nhãn bắt càng nhiều người càng tốt, cũng là để mọi người đỡ tốn sức hơn.

“Chủ nhân giới vực ẩn nấp trong đám đông rất khó phân biệt. Nhưng nếu chúng không muốn ra tay với ai, vậy người đó rất đáng nghi. Cứ vậy, nó sẽ không thể trốn mãi được.”

Đúng là cách này hơi thất đức nhưng lại là cách tìm người hiệu quả nhất.

Tuy nhiên, điều khiến Thiên Lý Nhãn và những người khác thất vọng là sau khi lượn quanh cả thôn, bà lão và đám người kia vẫn không thu hoạch được gì.

“Chị Kiều, bọn em không lần ra mục tiêu khả nghi nào cả. Chị nói xem, có khi nào nó đã phát hiện ý đồ của chúng ta nên chủ động bịt kín lỗ hổng có khả năng lộ sơ hở không?”

Kiều Thời thở dài một tiếng trông tiếc nuối lắm: “Chắc vậy. Đành phải tìm cách khác thôi.”

Cô dùng tay quệt mặt nhưng thật ra là hòng che đi nụ cười hằn rõ trên môi. Dùng nhóm bà lão để tìm người chỉ là cái cớ, cô dùng nhóm Thiên Lý Nhãn để tìm người mới là thật!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 100
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...