Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 143

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một đám người bắt đầu chìm trong niềm vui sướng và ngạc nhiên, không ai chú ý đến Phượng Tiêu.

Chỉ có Quân Mạc Ly, vẫn im lặng nhìn.

“Vì sao nhìn ta như vậy?”

“Mục đích của ngươi là gì?”

Quân Mạc Ly không tin, hắn ta lại tốt đến mức giúp cho hỏa diễm hồ biến hóa, khấp huyết châu là vật trân quý cỡ nào chứ, thật sự không có mục đích gì sao?

“Ha ha, thật sự là đã quá coi trọng rồi!”

Phượng Tiêu nhìn chăm chú vào Đường Mẫn và hỏa diễm hồ, nhìn hai người hòa hợp, sát ý mơ hồ trên người biến mất rất nhanh.

“Đúng rồi, ta nhớ hình như hỏa diễm hồ đang mang thai?”

Phiêu Tuyết thắc mắc thốt ra, bây giờ thiếu nữ này là?

“Lão tử giết súc sinh kia!”

Lúc này Vô Âm bị cọ cọ đến nóng bừng, thiếu nữ tinh thuần như vậy, hắn, hắn, không có cách nào tiếp nhận.

“Trước đây không phải vẫn rất tự đắc sao.”

Lộng Nguyệt nở nụ cười, bây giờ xù lông rồi sao?

“Cái này bất đồng!”

“Bất đồng thế nào?”

Vô Âm không được tự nhiên, trước đây là hồ ly, bây giờ là người, đứa bé trong bụng không biết phụ thân là ai, ai biết sinh ra là người hay là hồ ly?

“Trong bụng đích thị là hồ ly đúng không?”

Hoa Ảnh vừa nói, mọi người đều lo lắng, sinh ra hồ ly, tiếp nhận như thế nào đây?

“Ngươi hãy mau giải thích rõ ràng cho ta!”

Hắn phụ trách hồ ly không sao, nhưng sinh ra một tiểu Hồ Ly, không lẽ hắn cũng cần phải đảm đương trách nhiệm phụ thân sao?

“Vì sao các ngươi lại nghĩ rằng nàng mang thai? Chuyện này thật buồn cười!”. Phượng Tiêu nhìn hỏa diễm hồ, bước đến gần, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào người nào đó.

“Tiểu tử, ngươi đúng là thú vị, ăn vụng cái gì rồi hả?”

Thiếu nữ sợ hãi rụt lại, không dám đối mặt với Phượng Tiêu, ánh mắt kia, khẩu khí kia, làm nàng muốn trốn tránh.

“Không phải mang thai sao?”

“Ai nói nàng mang thai, các ngươi kiểm tra cẩn thận chưa?”

Cái này…

Bọn hắn hình như chưa từng xác nhận qua, chỉ thấy cái bụng lớn, đương nhiên cho rằng mang thai. Ai nấy đều oán hận trong lòng, Vô Âm, cái đồ ngốc này.

Vô Âm vô tội, hắn chỉ dựa vào bình thường để phán đoán, không sai mà!

“Ta cho là mang thai…”

“Ngươi cho là mang thai, thì sẽ mang thai chắc, có người như vậy sao! Quả thực rất ngu xuẩn!”

Hoa Ảnh kéo lỗ tai Vô Âm bắt đầu mắng, làm bọn hắn vẫn luôn đợi hồ ly sinh con, kết quả chỉ là hiểu lầm.

“Tiểu gia hỏa kia, có phải ngươi nên giải thích một chút hay không?”, Phượng Tiêu không để cho thiếu nữ trốn tránh, hắn biết, nàng đã biến hóa thành người sẽ dễ dàng hiểu được ngôn ngữ của người.

“Ưm…”

Thiếu nữ không ngừng lui về sau, ý đồ trốn ra phía sau Đường Mẫn, nhưng ánh mắt Phượng Tiêu giống y như rắn rết, vẫn không ngừng soi mói, làm nàng ta không có cách nào trốn thoát.

“Hồ ly, ngoan, không sợ, nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?”

Đường Mẫn nhẹ giọng nói, vỗ vỗ lưng nàng, giống như an ủi.

Thân thể nàng ta run rẩy từ từ bình tĩnh lại, sau đó rốt cuộc cũng quay đầu.

“Thảo, thảo…”

Đường Mẫn không nói gì, thì ra là thảo, còn mắng chửi người…

“Thảo gì?” Phượng Tiêu tiếp tục dụ dỗ.

Thiếu nữ giật mình, núp ở phía sau, ấp úng: “Tức thảo.”

Phượng Tiêu vừa lòng gật đầu, chỉ có khứu giác nhanh nhạy của hỏa diễm hồ mới có thể tìm thấy tức thảo thế gian khó gặp, cũng bởi vì ăn tức thảo, mới có hiện tượng mang thai giả này.

“Hỏa diễm hồ ăn tức thảo nên mọi người nhầm tưởng nó mang thai, sở dĩ khấp huyết châu phát huy công hiệu, là vì nó đã dung hợp với tức thảo.”

“Nó là gì?”

Bọn họ chưa nghe thấy cái tên tức thảo này bao giờ, có loại cỏ này sao?

Quân Mạc Ly cố gắng hồi tưởng, giống như đã từng nghe qua. Lúc nhỏ hắn nghe sư phụ nhắc đến, tức thảo, sống ở nơi thấp, có linh tính, sẽ di chuyển. Rất khó tìm, trân quý hơn so với Thượng Lan Tuyết Liên. Công dụng của nó người nào cũng không biết, bởi vì không có ai chân chính tìm được.

“Hồ ly ăn tức thảo sao?”

“Cũng bởi vì nàng ta phản ứng nhanh, tức thảo không dễ dàng tìm được, số lượng chắc cũng không nhiều: Tiểu gia hỏa này.”

Phượng Tiêu không nói gì tiếp nhưng như thế cũng đủ hiểu toàn bộ rồi.

Tức thảo trân quý không cần nói cũng biết, mà hỏa diễm hồ biến hóa thành người, lại càng ít hơn.

“Vô Âm, thật sự là ngươi gặp vận cứt chó rồi.”

Hoa Ảnh trêu đùa, nhìn hỏa diễm hồ biến thành thiếu nữ mà người này đã khẩn trương như vậy, có ngốc mới không biết tâm tư của hắn. Trước kia chỉ thấy hắn rất tốt với hồ ly này bây giờ xem ra, hồ ly không còn---

“Nửa đời sau của Vô Âm đã có rồi.”

Thanh Phong cũng nói theo, Vô Âm nhỏ tuổi nhất, nhưng với tình hình này, bọn hắn không thể theo kịp rồi.

“Ngậm miệng!”

Vô Âm thẹn quá thành giận, hồ ly bị dọa sợ, trốn tránh người nào cũng không dám gặp, hắn rất là đau khổ!

“Đã là người rồi, thì phải có một cái tên.”

“Nói cũng đúng, nên đặt tên là gì mới được đây?”

Vắt hết tâm tư, cuối cùng đều bị bỏ qua, bởi vì bọn hắn nghĩ ra cái tên gì, đều bị Vô Âm phủ quyết, thằng nhãi này giống như không vui!

Đường Mẫn mang thiếu nữ lôi kéo ngồi một bên, quay về phía Vô Âm cười rộ lên. “Vô Âm, tên này do ngươi đặt đi.”

“Đúng vậy, nhanh lên. Tên gì cũng không được, tự ngươi đặt đi.”

Má Vô Âm hơi phiếm hồng, nhìn mắt thiếu nữ, chỉ thấy nàng tò mò nhìn hắn, đôi mắt trong veo. Nữ tử như vậy, vô luận tên là gì đều không thể hình dung đến nàng.

“Liễu Liễu ”

“Hả --- ngươi lấy tên gì vậy, ngươi cho là ni cô xuất gia, hoàn tục à.”

Hoa Ảnh là người đầu tiên phản đối, Thanh Phong, Lộng Nguyệt cũng nhíu mày lắc đầu, tên này, quả thực---

“Vậy gọi là Liễu Liễu.”

Vô Âm lại khẳng định, nhìn thiếu nữ, hỏi: “Liễu Liễu, được không?”

Thiếu nữ ngây thơ gật đầu, nhìn Vô Âm cười, nháy mắt hòa tan tâm của người trước mặt.

“Liễu Liễu, Liễu Liễu.”

Đường Mẫn gật đầu, tâm tư của Vô Âm chỉ có chính hắn hiểu được, nếu đương sự cũng gật đầu, bọn họ không có gì phản bác.

“Liễu Liễu, Liễu Liễu, về sau ngươi tên là Liễu Liễu.”

Thiếu nữ lôi kéo ống tay áo Đường Mẫn, không biết làm sao, Liễu Liễu, là gọi nàng sao?

“Trang chủ, đa tạ.”

“Chỉ là nhấc tay chi lao, cô nương không cần tạ.”

Một tiếng cô nương này, làm cho mọi người đen mặt, quả thật là mở to mắt nói lời bịa đặt, phu nhân, phu nhân, hiểu hay không!

Phượng Tiêu trực tiếp xem nhẹ đám người, nhìn Đường Mẫn, hỏi: “Cô nương, không biết cô ở lại Sơn Trang mấy ngày?”

Quân Mạc Ly phát hỏa, quá phận! Nghĩ hắn không tồn tại sao!

“Không cần, chúng ta còn có việc, tạ ơn trang chủ.”

“Phượng Tiêu, ta gọi là Phượng Tiêu.”

“Ừm, Phượng trang chủ.”

“Cô nương quá khách khí, trực tiếp gọi ta là Phượng Tiêu là được.”

“Không dám nhận, trang chủ khách khí.”

Phượng Tiêu từng bước ép sát, Đường Mẫn lui về phía sau, chưa bao giờ gặp người nào da mặt dày như vậy!

Dù là nàng, cũng có chút ăn không tiêu rồi.

Rốt cuộc, Phượng Tiêu dừng lại.

“Cô nương, một câu cuối, kiếm một chỗ nói chuyện.”

Quân Mạc Ly giữ chặt Đường Mẫn, không muốn để cho nàng tiến lên, Phượng Tiêu, nhìn bất cần đời, nhưng lòng dạ và tâm tư người này, sâu không thấy đáy.

Ít nhất, hắn chưa nhìn thấu hắn ta.

“Không nỡ, hay là sợ?”

Nhìn Quân Mạc Ly nhíu mi, hắn cười càng thêm đắc ý, tên này, thật có ý tứ.

Đường Mẫn vẫn cầm tay Quân Mạc Ly, sau đó buông ra, vỗ về: “Ta không sao, A Ly.”

Đi theo Phượng Tiêu đến một bên, không biết hắn ở bên tai nói với nàng những gì, nhưng sắc mặt Đường Mẫn thay đổi.

Đường Mẫn nhìn Phượng Tiêu, sau đó tránh ra.

“Cô nương, đi thong thả, không có việc gì thì quay về đây chơi.”

Xe ngựa Phượng Minh sơn trang đã chuẩn bị, Đường Mẫn lôi kéo Quân Mạc Ly cáo từ, mọi người đều lên cùng một chiếc xe ngựa xa hoa, đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Nhìn xe đi xa, lão già cung kính hỏi: “Trang chủ, quay về sao?”

Phượng Tiêu cúi xuống, suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu, khôi phục lạnh lùng.

“Sơn trang tạm do ngươi xử lý, rất lâu rồi ta không gặp cố nhân…”

Lão già kinh ngạc, cố nhân, không lẽ là---

“Là hắn!”

Xoay người, đi vào.

Lúc này, cửa lớn Phượng Minh sơn trang cũng đóng lại.

Mà bên trong xe ngựa, không khí áp lực vô cùng.

“Phu nhân, Vô Âm có câu không nên hỏi, tên kia đã nói cái gì vậy? Sao từ khi lên xe ngựa người lại không hề nói câu nào?”

“Vô Âm!”

Hoa Ảnh chọc vào người tên kia, có người nào hỏi trực tiếp như vậy không, muốn hỏi thì cũng phải do cung chủ hỏi mới đúng.

Đường Mẫn không để ý lắc đầu, nàng không nghĩ tới sẽ như thế này, cho nên nhất thời nghĩ không ra, có hơi ngạc nhiên thôi.

“Không sao. Chỉ nói chuyện làm ta hơi ngạc nhiên.”

“Phu nhân nói sao?”

Lúc này đổi thành Hoa Ảnh ngu ngốc, lông mi Vô Âm khẽ chớp, khinh bỉ, còn không giống mình sao!

Bên trong xe ngựa đều nhìn sang, lại nhìn Quân Mạc Ly, trên mặt có lo lắng. Là nàng xem nhẹ quan tâm của họ rồi.

“Phượng Tiêu nói, chỉ có người của Phượng Minh sơn trang mới biết được ý trời, mà trong tam quốc, hình như có nam nhân cũng hiểu được việc này, vừa đúng, hắn có thúc phụ, họ Phượng, không biết ta có biết hay không.”

“Cái này có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Đường Mẫn mỉm cười, nàng có hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới, phụ thân nàng là người của Phượng Minh sơn trang.

“Phụ thân nàng là người của Phượng Minh sơn trang sao?”

Quân Mạc Ly nhớ tới lúc gần đi ánh mắt Phượng Tiêu rất thích thú, là ý này sao?

“Thì ra là vậy.”

“Nói như vậy, gia hỏa Đường Tiêu kia là đường huynh của phu nhân sao?”

Đường Mẫn cười nhẹ, quả thật là như thế, nàng thật sự không nghĩ đến, một câu của Vô Âm, nói rõ tất cả chân tướng.

Nàng thật sự đã quên, hắn họ Phượng, chính mình cũng vậy.

“Phu nhân, người cũng là người của Phượng Minh sơn trang!” Phiêu Tuyết nói, sau đó nhìn Đường Mẫn.

“Khó trách tên kia lúc gần đi nói không có việc gì có thể quay về, đã nhận thức rồi.”

Có phải như vậy hay không, nàng không biết, nhưng giọng nói chắc chắn của hắn, làm nàng mơ hồ cảm thấy được, hắn giống như biết chỗ cha nương nàng.

Bọn họ không thể nào biết được, mà Phượng Tiêu, không lẽ thật sự biết?

Nam Chiếu, nàng cho rằng là địa phương xa lạ, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này.

Có phải, nàng cho rằng, Nam Chiếu, là cố hương của nàng rồi?

Tất nhiên sẽ lại quay về đây…

“Đi về trước, việc này tạm để qua một bên.” Quân Mạc Ly tập trung suy tư, trực tiếp chặt đứt tưởng tượng của vô số người.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 68: Sau khi hóa giải bí dược
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 78: Nàng chủ động, hắn chạy trối chết!
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 143
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...