Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 17

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đúng như lời Lục Tiểu Vân nói, quả nhiên hôm sau Ôn Phi ở nhà, nằm trên ghế sofa không có việc gì làm, ngoại trừ lúc sáng dành khoảng hai tiếng đọc sách thì cô chỉ cầm điều khiển từ xa, uống sữa, ăn hoa quả, xem tivi, lướt qua mấy kênh truyền hình mà cô cũng không muốn động đậy.

Lục Tiểu Vân đi đến cạnh cô: “Nói thật cho mẹ biết, con liều mạng học bóng rổ như thế làm gì? Hôm qua còn để dì giúp việc bóp chân cho con, đừng nói là con thích bóng rổ thật đó.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Phi đỏ mặt, dịch người sang bên cạnh một chút: “Mẹ nghĩ gì vậy chứ? Con không muốn thua Khúc Dĩ Phồn.”

“Không muốn thua Khúc Dĩ Phồn hau là thích Khúc Dĩ Phồn?” Lục Tiểu Vân nói một câu vạch trần lời nói dối của Ôn Phi, Ôn Phi trợn tròn hai mắt, líu lưỡi nói: “Mẹ mẹ mẹ... Mẹ mẹ...”

“Mẹ gì mà mẹ, mẹ là mẹ con, con có tâm tư gì qua được mắt mẹ chứ, bây giờ con đang ở tuổi dậy thì, mẹ châm chước cho con, nhưng con không thể chơi đùa với mạng mình như thế, trần đời có cô gái nào suốt ngày mặc quần áo bóng rổ ra ngoài như con.” Lục Tiểu Vân cũng chỉ thương Ôn Phi, mấy ngày qua Ôn Phi trắng lên không ít, còn Khúc Dĩ Phồn thì đen hơn, một người ngày nào cũng ở trong nhà tập bóng rổ, còn một người thì suốt ngày ra ngoài chơi.

“Mẹ, mẹ đừng đùa nữa!” Đôi mắt ôn phi trợn lên ngày càng lớn, Lục Tiểu Vân vỗ trán cô một cái: “Đừng mở mắt to lên như thế, mẹ vẫn nhìn thấy mắt con được!”

“Mẹ đừng nói mò!”

“Mẹ có nói mò hay không thì con tự biết, bây giờ mẹ đi nói với Dĩ Phồn, mẹ nói Tiểu Phi nhà cô thích cháu, còn chạy đi học chơi bóng rổ nữa.” Lục Tiểu Vân giả bộ muốn đi ra ngoài, Ôn Phi lập tức nhào lên giữ lại, ôm đùi Lục Tiểu Vân: “Bà Lục! Con múa rìu qua mắt thợ là con không đúng! Oh, my god, mẹ là mẹ ruột con đó! Nữ hiệp! Tha mạng, tha mạng, ngồi xuống đàng hoàng, chúng ta không nói vấn đề này nữa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tiểu Vân vừa mới ngồi xuống thì tiếng chuông cửa vang lên, bà đẩy tay Ôn Phi ra, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, cười xấu xa với Ôn Phi một cái, dùng khẩu hình nói: Khúc Dĩ Phồn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Phi ngồi ngay ngắn lên ngay lập tức, nhét miếng táo vào miệng, rồi lại uống một hớp sữa, thấy trên bàn có Đại Bạch Thố thì nhét thêm một cái vào miệng mình, sau đó lại cắn một miếng táo, lúc Khúc Dĩ Phồn đi vào thì thấy Ôn Phi phồng miệng lên y như con sóc.

Cậu nháy mắt một cái, ngồi cạnh Ôn Phi, dịch đến gần hơn, chọc tay lên mặt cô: “Làm cái gì đây? Đói rồi hả?”

Vừa chọc một cái, miệng Ôn Phi không giữ vững được, sữa bò và vụn táo phun ra ngoài, Khúc Dĩ Phồn khéo léo tránh khỏi công kích, sau đó bật cười nói: “Đói đến điên rồi!”

Ôn Phi nhai đi nhai lại hoa quả trong miệng, sau khi nuốt xuống mới rút giấy lau miệng, nhiều ngày không gặp, Khúc Dĩ Phồn đen đi không ít, nhưng trông càng đẹp trai hơn, làn da màu kiều mạch ngập tràn hơi thở của sự khỏe khoắn, bởi vì chơi bóng rổ nên cậu mặc áo ngắn tay, có thể nhìn thấy cơ bắp trên cánh tay và ngực, đường nét ấy, Ôn Phi cảm thấy mình mà nhìn nữa thì không phun đồ ăn ra mà chảy máu mũi luôn.

Lục Tiểu Vân rót cho Khúc Dĩ Phồn ly nước trái cây, hỏi: “Dĩ Phồn tới tìm Tiểu Phi ra ngoài chơi đó hả?”

Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Vâng ạ, hôm nay cháu hẹn bạn bè tới trung tâm bơi lội mới mở trong thành phố, còn có các bạn gái khác nữa, cháu muốn dẫn Ôn Phi đi cùng.”

Ôn Phi nghe thấy tên mình thì nuốt ngụm nước bọt ực một tiếng, sau đó lại uống hớp sữa: “Em không có đồ bơi.”

“Đến đó mua luôn.” Khúc Dĩ Phồn nói.

“Em không biết bơi.”

“Anh dạy cho em chứ sao, có anh ở đây mà còn sợ khiến em bị chìm à, yên tâm, không để em uống nhiều một ngụm nước.” Khúc Dĩ Phồn tràn đầy tự tin.

Ôn Phi thấy muốn trốn cũng không thoát được, mẹ ruột của mình thì cười trên nỗi đau khổ của người khác, dứt khoát gật đầu: “Được, vậy em đi dọn đồ.”

Khúc Dĩ Phồn đứng lên, vỗ vai Ôn Phi một cái rồi đi ra ngoài: “Dọn gì nữa chứ, anh mang đủ cả rồi, em không cần dọn đồ gì nữa đâu, không đủ thì tới đó mua, cô Ôn, chúng cháu đi đây ạ, baibai~”

Lúc ra đến cửa, Ôn Phi còn đang mải nghĩ, đồ bơi của con trai... Có phải chính là cái... quần tứ giác bó sát người không? Ôi, rãnh máu của cô!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Nhà bị ngập
Chương 2
Chương 2: . Đành phải chuyển nhà
Chương 3
Chương 3: Chị Dĩ Phồn
Chương 4
Chương 4: . Lần đầu tiên gặp Khúc Dĩ Phồn
Chương 5: . Món quà đầu tiên
Chương 5
Chương 6
Chương 6: . Mới lên tiểu học
Chương 7
Chương 7: Ngôi sao nhí
Chương 8
Chương 8: . Cậu bị cười nhạo
Chương 9
Chương 9: Từ bỏ diễn xuất
Chương 10
Chương 10: Bồi dưỡng hứng thú với bóng rổ
Chương 11
Chương 11: . Mười năm theo đuổi
Chương 12
Chương 12: . Răng nanh giống nhau
Chương 13
Chương 13: Kích động xúc động
Chương 14
Chương 14: . Đây là em gái tôi
Chương 15
Chương 15: . Kỳ thi tuyển sinh vào lớp Mười
Chương 16
Chương 16: . Học thêm bóng rổ
Chương 17
Chương 17: . Bị phát hiện
Chương 18
Chương 18: . Đến trung tâm bơi lội
Chương 19
Chương 19: . Giới thiệu bạn bè
Chương 20
Chương 21
Chương 21: . Vu Tuệ Tuệ
Chương 22
Chương 23
Chương 24: . Thiếu nữ bóng rổ xinh đẹp
Chương 24
Chương 25
Chương 26: . Gặp phải trò mèo
Chương 26
Chương 27: . Đưa bánh gato
Chương 27
Chương 28
Chương 28: . Đó là Juliet của cậu
Chương 29
Chương 30
Chương 30: . Hai lần ở riêng
Chương 31
Chương 31: . Tặng táo
Chương 32: . Mưa đêm Giáng Sinh
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 34: . Quan hệ thân thiết
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Đến kỳ nghỉ đông
Chương 38
Chương 39: Chúc năm mới vui vẻ
Chương 39
Chương 40: Lời chúc năm mới
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Ngất xỉu
Chương 44
Chương 45: Mang bệnh vào kỳ thi đại học
Chương 45
Chương 46: Bệnh tình trở nặng
Chương 46
Chương 47: Cứ thế chấm dứt
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50: Những người bạn trên tàu
Chương 50
Chương 51: Đấu địa chủ
Chương 51
Chương 52: Mang giày
Chương 52
Chương 53: Chuyến du lịch một ngày đến Hậu Hải
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56: Lời tỏ tình của Lương Kỳ
Chương 56
Chương 57: Cô ấy không phải ai khác
Chương 57
Chương 58
Chương 59: Khoảnh khắc đó
Chương 59
Chương 60
Chương 61: Trúng thầu
Chương 61
Chương 62: Chảy máu cam
Chương 62
Chương 63: Vào ở ký túc xá
Chương 63
Chương 64: Bị xa lánh
Chương 64
Chương 65
Chương 66: Huấn luyện quân sự
Chương 66
Chương 67: Tham gia câu lạc bộ
Chương 67
Chương 68: Ăn tối
Chương 68
Chương 69: Khiển trách
Chương 69
Chương 70: Cái gọi là học bá
Chương 70
Chương 71: Bạn thân?
Chương 71
Chương 72: Vồn vã
Chương 72
Chương 73: Hắn không xứng
Chương 73
Chương 74: Xấu hổ
Chương 74
Chương 75
Chương 76: Đại hội thể dục thể thao
Chương 76
Chương 77
Chương 78: Kết quả của trận đấu
Chương 78
Chương 79: Biểu diễn trượt Patin
Chương 79
Chương 80: Không còn là trẻ con nữa
Chương 80
Chương 81
Chương 82: Khúc Tiểu Kiều
Chương 82
Chương 83: Đừng chơi với cậu ta nữa
Chương 83
Chương 84
Chương 85: Trận đấu bóng rổ (1)
Chương 85
Chương 86
Chương 87: Tôi không cho phép
Chương 87
Chương 88
Chương 89: Dọn ra ngoài
Chương 89
Chương 90: Chuyển đến nhà mới
Chương 90
Chương 91: Học nấu ăn
Chương 91
Chương 92: Một bữa cơm đầy đủ
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95: Người dẫn dẫn chương trình đài FM
Chương 95
Chương 96: Choáng ngợp
Chương 96
Chương 97: Nam thần chuyển đến
Chương 97
Chương 98: Mọi người đều biết cô ấy yêu anh
Chương 98
Chương 99: Gặp lại Đinh Kỳ
Chương 99
Chương 100
Chương 101: Ai nói cô ấy không có bạn trai
Chương 101
Chương 102: Say rượu
Chương 102
Chương 103: Hôn trộm
Chương 103
Chương 104
Chương 105: Một cuộc gọi
Chương 105
Chương 106: Cuộc gọi may mắn
Chương 106
Chương 107: Ngăn cản lời tỏ tình
Chương 107
Chương 108: Lời thú tội
Chương 108
Chương 109
Chương 110: Tâm lý dưỡng thành tiềm ẩn
Chương 110
Chương 111
Chương 112: Đào bới chuyện phiếm
Chương 112
Chương 113: Yêu
Chương 114: Vũ trụ và con người
Chương 115: Phương Đằng
Chương 116: Bữa ăn
Chương 118: Trượt tuyết
Chương 119: Gặp lại Vu Tuệ Tuệ
Chương 120: Ngọt và chua
Chương 121: Búp bê
Chương 122: Con gái yêu đương đều làm kiêu
Chương 123: Lễ đính hôn
Chương 124: Bởi vì em thích anh
Chương 125: Ghen
Chương 126: Rơi xuống nước
Chương 127: Thật đẹp
Chương 128: Đóng phim
Chương 129: Đồng ý đóng phim
Chương 130: Truyện và hiện thực
Chương 131: Quay phim
Chương 132: Cảnh hôn
Chương 133: Ôm hôn
Chương 134: Chưa bao giờ thay đổi
Chương 135: Kết thúc quay phim
Chương 136: Bữa cơm đóng máy phim
Chương 137: Vĩnh viễn không xa rời nhau
Chương 138: Áo cưới
Chương 139: Anh Dĩ Phồn
Chương 140: Xem phim
Chương 141: Một đường theo gót

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...