Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành

Chương 8

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một năm sau phim Khúc Dĩ Phồn tham gia mới được chiếu trên tivi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Phi lớp Ba, Khúc Dĩ Phồn lớp Bốn, cộng thêm cả người lớn hai nhà, sáu người ngồi ở phòng khách nhà Khúc Dĩ Phồn xem phim. Mặc dù trong nhà Ôn Phi cũng có tivi màu nhưng không to bằng cái ở nhà Khúc Dĩ Phồn, vì thế cô bé thích đến nhà Khúc Dĩ Phồn xem ti vi.

Sáu giờ tối hôm ấy, có sáu người, trên tay bốn người lớn đều cầm dưa hấu dùng thìa múc ăn, hai nhóc tỳ thì thì cầm sữa bò, trên bàn bày hoa quả, Đại Bạch Thố và bánh bích quy Lục Tiểu Vân tự làm. Đợi đến đúng giờ, tivi bắt đầu chiếu phim.

Đây không phải bộ phim đầu tiên Khúc Dĩ Phồn quay mà là bộ thứ hai. Bộ phim cổ trang này nói về Lộc Đỉnh Ký, diễn viên đóng Vi Tiểu Bảo trong phim là một ngôi sao nhí khác, theo lời Dương Uyển thì chính là đen gầy y như con khỉ.

Khúc Dĩ Phồn đóng vai Khang Hi thời thơ ấu. Cậu bé trông trắng mịn non mềm, mặc bộ đồ thời nhà Thanh, trên đó thêu rồng vàng năm móng, ngồi ở điện Kim Long nhìn xuống đám đại thần, trong đó có một người là Ngao Bái.

Trên triều, Ngao Bái từng bước bức ép Khang Hi, có thể thấy rõ ràng Khang Hi mở miệng căng thẳng không nói ra lời. Khi đó cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, đạo diễn không biết Khúc Dĩ Phồn căng thẳng thật hay diễn xuất giỏi, dù sao thì hiệu quả rất tốt.

Trong miệng Ôn Phi đang ngậm Đại Bạch Thố hỏi: “Anh Dĩ Phồn, người kia dữ quá đi.”

Khúc Dĩ Phồn á một tiếng: “Đó chỉ là giả thôi, chú ấy còn lén mua đồ ăn vặt cho anh, là người rất tốt.”

Ôn Phi thở phào một hơi, may là không phải người xấu. Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi một lát, cô nhóc này lại bắt đầu chảy nước miếng rồi, lần này còn đổi sang phía bên kia chảy xuống cằm. Khúc Dĩ Phồn rút một tờ giấy ra lau miệng cho cô bé, Ôn Phi nhếch miệng cười. Khi ấy cậu bé mới thấy rõ, răng bên này mọc ra rồi, còn bên kia lại rụng mất một cái.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó, mỗi tối Ôn Phi đều khóa chặt kênh truyền hình kia, đúng giờ xem Khúc Dĩ Phồn diễn hoàng đế nhỏ. Về sau hoàng đế trưởng thành rồi, là một diễn viên trẻ tuổi. Trong lòng Ôn Phi nghĩ nếu như anh Dĩ Phàm lớn lên thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn vị diễn viên này.

Lúc Khúc Dĩ Phồn sáu tuổi lại nhận thêm mấy mấy bộ phim nữa, nhưng mà kết quả học tập của cậu bé vẫn luôn rất tốt, cho dù không học hành cẩn thận cũng không cần lo lắng. Vì thế cậu bé vừa đi học vừa đóng phim, Ôn Phi thì vừa đi học vừa theo xem phim của Khúc Dĩ Phồn.

Khúc Dĩ Phồn cũng làm đại diện đóng quảng cáo, trong đó có một cái quảng cáo kẹo sữa Đại Bạch Thố. Lúc đó, nhãn hàng đưa đến nhà Khúc Dĩ Phồn bao nhiêu Đại Bạch Thố đều bị Khúc Dĩ Phồn đưa đến nhà Ôn Phi. Cậu bé thích nhìn dáng vẻ tức giận mà đáng yêu khi Ôn Phi ăn Đại Bạch Thố, trông thế thì cô bé chẳng lớn lên được tẹo nào.

Nhưng thực ra, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Lúc Khúc Dĩ Phồn lên cấp Hai, Ôn Phi mới lớp Sáu, vóc dáng Khúc Dĩ Phồn không lớn thêm nữa, ngược lại là Ôn Phi nấn ná dần lên đến một mét sáu, Khúc Dĩ Phồn áp lực thêm gấp bội.

Sau đó, cậu bé thi được vị trí đứng đầu lớp trong đợt kiểm tra, giáo viên rất thích cậu bé, luôn miệng nói Khúc Dĩ Phồn thi tốt thế nào, còn đóng phim, vừa đóng phim vừa đi học, mấy học sinh kém chỉ biết lười biếng quậy phá, thành ra Khúc Dĩ Phồn bị người ta xa lánh.

Trường cấp Hai mà Khúc Dĩ Phồn theo học cùng một trường với trường tiểu học của Ôn Phi. Tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở các tòa khác nhau, khuôn viên trường cũng rất rộng. Mỗi khi tan học là cậu vẫn cứ đến tòa nhà trường tiểu học chờ Ôn Phi tan lớp, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Hôm đó, cậu bé đi đằng trước, Ôn Phi đi theo sau. Hai người vừa mới ra khỏi ngõ trường đã nghe thấy người nào đó ở cổng trường hét một câu: “Ôi, đây không phải là cái người gì mà, cái người trên ti vi, ôi, tối qua tôi xem rồi, ai mà khóc lóc thảm thiết trên tivi ấy!... Cha! Người không thể chết! Cha, người chết rồi thì hài nhi phải làm sao bây giờ?... Phụt ha ha ha...”

Nhất thời sắc mặt Ôn Phi tái mét, tối hôm qua cô bé cũng xem phim của Khúc Dĩ Phồn. Đoạn đó Khúc Dĩ Phồn diễn lúc còn nhỏ của một đại hiệp gặp phải tình cảnh trớ trêu, cha mẹ đều bị kẻ thù giết chết, cho nên mới phải khóc, kết quả những bạn này lại dùng nó cười nhạo cậu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Nhà bị ngập
Chương 2
Chương 2: . Đành phải chuyển nhà
Chương 3
Chương 3: Chị Dĩ Phồn
Chương 4
Chương 4: . Lần đầu tiên gặp Khúc Dĩ Phồn
Chương 5: . Món quà đầu tiên
Chương 5
Chương 6
Chương 6: . Mới lên tiểu học
Chương 7
Chương 7: Ngôi sao nhí
Chương 8
Chương 8: . Cậu bị cười nhạo
Chương 9
Chương 9: Từ bỏ diễn xuất
Chương 10
Chương 10: Bồi dưỡng hứng thú với bóng rổ
Chương 11
Chương 11: . Mười năm theo đuổi
Chương 12
Chương 12: . Răng nanh giống nhau
Chương 13
Chương 13: Kích động xúc động
Chương 14
Chương 14: . Đây là em gái tôi
Chương 15
Chương 15: . Kỳ thi tuyển sinh vào lớp Mười
Chương 16
Chương 16: . Học thêm bóng rổ
Chương 17
Chương 17: . Bị phát hiện
Chương 18
Chương 18: . Đến trung tâm bơi lội
Chương 19
Chương 19: . Giới thiệu bạn bè
Chương 20
Chương 21
Chương 21: . Vu Tuệ Tuệ
Chương 22
Chương 23
Chương 24: . Thiếu nữ bóng rổ xinh đẹp
Chương 24
Chương 25
Chương 26: . Gặp phải trò mèo
Chương 26
Chương 27: . Đưa bánh gato
Chương 27
Chương 28
Chương 28: . Đó là Juliet của cậu
Chương 29
Chương 30
Chương 30: . Hai lần ở riêng
Chương 31
Chương 31: . Tặng táo
Chương 32: . Mưa đêm Giáng Sinh
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 34: . Quan hệ thân thiết
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 37: Đến kỳ nghỉ đông
Chương 38
Chương 39: Chúc năm mới vui vẻ
Chương 39
Chương 40: Lời chúc năm mới
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44: Ngất xỉu
Chương 44
Chương 45: Mang bệnh vào kỳ thi đại học
Chương 45
Chương 46: Bệnh tình trở nặng
Chương 46
Chương 47: Cứ thế chấm dứt
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50: Những người bạn trên tàu
Chương 50
Chương 51: Đấu địa chủ
Chương 51
Chương 52: Mang giày
Chương 52
Chương 53: Chuyến du lịch một ngày đến Hậu Hải
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56: Lời tỏ tình của Lương Kỳ
Chương 56
Chương 57: Cô ấy không phải ai khác
Chương 57
Chương 58
Chương 59: Khoảnh khắc đó
Chương 59
Chương 60
Chương 61: Trúng thầu
Chương 61
Chương 62: Chảy máu cam
Chương 62
Chương 63: Vào ở ký túc xá
Chương 63
Chương 64: Bị xa lánh
Chương 64
Chương 65
Chương 66: Huấn luyện quân sự
Chương 66
Chương 67: Tham gia câu lạc bộ
Chương 67
Chương 68: Ăn tối
Chương 68
Chương 69: Khiển trách
Chương 69
Chương 70: Cái gọi là học bá
Chương 70
Chương 71: Bạn thân?
Chương 71
Chương 72: Vồn vã
Chương 72
Chương 73: Hắn không xứng
Chương 73
Chương 74: Xấu hổ
Chương 74
Chương 75
Chương 76: Đại hội thể dục thể thao
Chương 76
Chương 77
Chương 78: Kết quả của trận đấu
Chương 78
Chương 79: Biểu diễn trượt Patin
Chương 79
Chương 80: Không còn là trẻ con nữa
Chương 80
Chương 81
Chương 82: Khúc Tiểu Kiều
Chương 82
Chương 83: Đừng chơi với cậu ta nữa
Chương 83
Chương 84
Chương 85: Trận đấu bóng rổ (1)
Chương 85
Chương 86
Chương 87: Tôi không cho phép
Chương 87
Chương 88
Chương 89: Dọn ra ngoài
Chương 89
Chương 90: Chuyển đến nhà mới
Chương 90
Chương 91: Học nấu ăn
Chương 91
Chương 92: Một bữa cơm đầy đủ
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95: Người dẫn dẫn chương trình đài FM
Chương 95
Chương 96: Choáng ngợp
Chương 96
Chương 97: Nam thần chuyển đến
Chương 97
Chương 98: Mọi người đều biết cô ấy yêu anh
Chương 98
Chương 99: Gặp lại Đinh Kỳ
Chương 99
Chương 100
Chương 101: Ai nói cô ấy không có bạn trai
Chương 101
Chương 102: Say rượu
Chương 102
Chương 103: Hôn trộm
Chương 103
Chương 104
Chương 105: Một cuộc gọi
Chương 105
Chương 106: Cuộc gọi may mắn
Chương 106
Chương 107: Ngăn cản lời tỏ tình
Chương 107
Chương 108: Lời thú tội
Chương 108
Chương 109
Chương 110: Tâm lý dưỡng thành tiềm ẩn
Chương 110
Chương 111
Chương 112: Đào bới chuyện phiếm
Chương 112
Chương 113: Yêu
Chương 114: Vũ trụ và con người
Chương 115: Phương Đằng
Chương 116: Bữa ăn
Chương 118: Trượt tuyết
Chương 119: Gặp lại Vu Tuệ Tuệ
Chương 120: Ngọt và chua
Chương 121: Búp bê
Chương 122: Con gái yêu đương đều làm kiêu
Chương 123: Lễ đính hôn
Chương 124: Bởi vì em thích anh
Chương 125: Ghen
Chương 126: Rơi xuống nước
Chương 127: Thật đẹp
Chương 128: Đóng phim
Chương 129: Đồng ý đóng phim
Chương 130: Truyện và hiện thực
Chương 131: Quay phim
Chương 132: Cảnh hôn
Chương 133: Ôm hôn
Chương 134: Chưa bao giờ thay đổi
Chương 135: Kết thúc quay phim
Chương 136: Bữa cơm đóng máy phim
Chương 137: Vĩnh viễn không xa rời nhau
Chương 138: Áo cưới
Chương 139: Anh Dĩ Phồn
Chương 140: Xem phim
Chương 141: Một đường theo gót

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...