Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 25

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Thủy Lưu Ly

“Làm càn, ngươi dám nói như vậy với lão phu!”

“Cha, thông minh của ngài đi đâu rồi?” Chu Mặc tức giận đến cả người đều run rẩy: “Ta mới hỏi hạ nhân, vết thương sau lưng Vô Tâm là do ngài làm, cũng là ngài ra lệnh không cho phép bất cứ ai cho nó ăn uống. Ngài còn muốn che giấu cái gì. Nếu Vô Tâm thật sự vì chuyện này mà mất mạng, ngài cho là Thái tử sẽ không tra được gì sao? Ngài đừng quên, trên thế gian này, không ai có thể thoát khỏi tai mắt của hoàng đế, vàThái tử cũng là người như vậy! Bây giờ thì hay rồi, Ninh Hoàng không quan tâm đến ta nữa! Là ngài hại chết ta rồi!”

Dứt lời, Chu Mặc phất tay áo rời đi, Chu Hậu nhìn căn phòng vắng lạnh, gương mặt càng lúc càng tái nhợt.

Chu Vô Tâm tỉnh lại là do bị một mùi hương nồng nặc xông vào mũi.

Mở to mắt một lúc lâu, lúc này nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhìn đồ đạt bày biện xung quanh, không có cái nào là không lộ rõ sự tinh tế, khéo léo của nó, vừa nhìn đã biết không phải là những thứ mà người bình thường có thể có được. Tuy rằng Chu phủ cũng được xem như giàu có, nhưng không khí lại khác hoàn toàn so với chỗ này. Toàn Chu phủ mang đến một loại cảm giác nhà giàu mới nổi, mặc dù có trang hoàng quý giá cỡ nào, cũng không thể khiến Chu gia trở nên cao quý hơn được.

Nhất là người ngồi trước bàn, nhìn qua đã khiến Chu Vô Tâm cảm thấy người này không phú cũng quý.

Thái tử Ninh Dạ phát hiện nàng đã tỉnh lại, hắn ôn hòa tiến lên hỏi nàng cảm giác thế nào, có khó chịu hay không. Bị hắn hỏi đến, Chu Vô Tâm mới nhớ đến vết thương sau lưng mình, chẳng biết bọn họ dùng thuốc gì mà nàng đã không cảm thấy đau đớn nữa.

Thái tử vén chăn lên, đỡ nàng xuống giường: “Thái y nói ngươi phải thường đi lại một chút mới được, như vậy mới giúp thân thể mau chóng hồi phục.”

“Ừ. Cảm tạ.”

“Còn nữa, vết thương trên lưng ngươi, có lẽ sẽ...”

Chu Vô Tâm cười cười, cắt đứt lời hắn: “Ta biết, chỉ là lưu lại sẹo thôi mà, không sao đâu. Cám ơn ngươi đã cứu ta, chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi.”

Thái tử bị sự khoan dung của nàng làm xúc động. Nữ nhân trong cung có người nào mà không kêu trời trách đất chỉ vì bị trầy da một chút? Đó là còn chưa kể đến việc bị lưu lại sẹo như nàng.

Thái tử đỡ nàng đến trước bàn, để nàng tự chọn thứ mình muốn ăn. Hai mắt Chu Vô Tâm tỏa sáng, gật đầu, cũng không khách sáo nữa, mà tự nhiên vùi đầu, tập trung lấp đầy bụng.

Thái tử lấy tay chống cằm, tò mò nhìn bộ dạng không câu nệ của nàng, thầm nghĩ nếu là người khác, khi đối diện với hắn thế này, chắc không ai không cảm thấy căng thẳng đâu nhỉ. Nhưng nàng lại khác, hành động thoải mái ăn uống, không hề để ý hình tượng của nàng khiến hắn cảm thấy dường như chỗ này chỉ có mình nàng vậy. Hắn đột nhiên nghĩ tới, nếu lưng nàng không bị thương nặng, thì có lẽ nàng đã nhào lên quét sạch đồ ăn trên bàn rồi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, trên người nàng giống như có một loại sức hút gì đó. Thời gian tiếp xúc với nàng càng dài, thì hắn càng trở nên thả lỏng, không giống bình thường, cứ muốn nói chuyện với nàng càng nhiều, càng nhiều…Nhưng cố tình càng như vậy càng khiến hắn cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Không những thế, ở bên nàng, hắn có thể là chính mình mà không cần phải ngụy trang như khi đối mặt với những người khác.

Thái tử thấy nàng đã ăn được tương đối, hắn không nhịn được cũng gắp một khối đậu hủ cho vào trong miệng, cười cười nói với nàng: “Ta vừa cứu ngươi một lần, ngươi định cám ơn ta thế nào?”

Chu Vô Tâm không phải là người dễ dàng bị chiếm tiện nghi như vậy.

“Ngoại trừ lấy thân báo đáp, những thứ khác tùy ngươi.” Nàng không thèm ngẩng đầu lên, nói, nói xong lại vùi đầu tiếp tục sự nghiệp ăn uống. Mà hậu quả của việc vừa ăn vừa nói là từng chữ như bị ép ra từ trong kẽ răng. Người biết thì hiểu nàng sợ thức ăn trong miệng bị rơi, người không biết lại tưởng Thái tử đang ép nàng làm chuyện gì mờ ám lắm, cho nên mới khiến nàng ‘nghiến răng nghiến lợi’ như thế.

Thật ra hiện tại Chu Vô Tâm đến ăn còn không kịp, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện phải báo đáp hắn như thế nào.

Thái tử bị sặc một cái, đột nhiên xoay đầu không ngừng ho khan.

Lúc này Chu Vô Tâm mới nâng mắt nhìn hắn, e ngại hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ? Chỉ ăn một khối đậu hũ cũng bị nghẹn sao?”

Thái tử ho khan hơn nửa ngày, đến mức mặt mày đỏ ửng mới có thể dừng lại.

“Ngươi và người Ninh Hoàng nói, có vài chỗ không giống nhau.”

“Nàng nói thế nào?”

“Nàng nói lá gan ngươi rất nhỏ. Không thích nói chuyện. Hơi âm trầm. Có chút ngu ngốc.”

“Vậy bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

“Lá gan của ngươi rất lớn. Rất thông minh.” Thái tử thẳng thắn khen ngợi nàng.

Chu Vô Tâm được khen cũng mặt dày vui vẻ nhận lấy: Ở trước mặt người nào thì diễn vai gì, há, đây là kiến thức cơ bản của người hiện đại đấy.

Im lặng một lát, Chu Vô Tâm học người trên giang hồ, ôm quyền: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Nói xong, tiếp tục ăn.

Thái tử bị hành động của nàng làm sửng sốt, mí mắt hắn giật giật hai cái: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì. Ha ha ha ha, ngươi rất biết tự hiểu lấy... Ha ha ha ha...”

Chu Vô Tâm ngẩng đầu lên, vội vàng vươn tay kéo đĩa gã quay trước mặt hắn lại gần mình, Thái tử vừa nhìn, cười càng vui vẻ.

Ai quan tâm hắn điên khùng thế nào, đây là loại thịt gà tốt nhất đấy! Hắn cười kệ hắn, nàng ăn kệ nàng.

Dù Chu Vô Tâm không hiểu hắn cười gì, nhưng nàng không muốn hỏi, tôn chỉ của nàng là, chờ ăn no xong đã rồi muốn nói gì thì nói. Ăn không nói, ngủ không nói mà. Hơn nữa từ lúc xuyên về cổ đại, nàng chưa bao giờ được ăn một bữa nào đàng hoàng như thế này cả.

Thái tử rất kiên nhẫn, vẫn ngồi chờ nàng ăn xong, trừ lúc trước, bản thân hắn động kinh một trận ra thì hắn không tiếp tục quấy rối nàng nữa.

Thẳng đến khi điền đầy bụng, Chu Vô Tâm mới ôm cái bụng no căng đứng lên, nghiêm túc cảm ơn hắn một lần nữa, sau đó nàng hỏi qua vết thương trên người mình phải mất bao lâu mới có thể lành, nàng dự định khi đó sẽ trở về.

Thái tử không ngờ nàng sốt ruột trở về như vậy, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Ngươi trở về Chu phủ thì chỉ có nước lại bị bắt nạt, không bằng ngươi ở lại chỗ ta đi.”

Chu Vô Tâm dùng sức lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của Thái tử, nơi đó dù sao cũng là nhà của ta, luôn luôn phải trở về.”

Mặc kệ nói thế nào, Thái tử và nàng chẳng qua chỉ là hạng bèo nước gặp nhau, dù đã gặp mặt hai lần nhưng nghiêm túc mà nói, bọn họ chỉ là người xa lạ.

Chu Vô Tâm không quen thuộc nơi này lắm, nhưng kịch cổ trang nàng cũng xem không ít, mới nảy sinh cảm giác bài xích trời sinh với hoàng cung, mà quan trọng hơn, ở lại Chu phủ, nàng có thể triển khai kế hoạch, cho nên, nàng nhất định phải trở lại đó.

Cũng may Thái tử nói vết thương của nàng chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng thì sẽ hồi phục rất nhanh, cho nên nàng không kiên trì muốn trở về sớm nữa.

Tốt xấu gì đây cũng là cổ đại, không nên không nể mặt mũi Thái tử như vậy, đến lúc đó hắn mà nổi giận đem mình ra chém gì cái được chẳng bù được cái mất đâu.

Nghĩ như vậy, Chu Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô cùng chân chó cười cười với hắn: “Vậy thời gian này đành làm phiền ngài vậy.”

Căn cứ theo những gì khoa học chứng minh, có vài người, tính cách của họ là mặt trong mặt.

Nhất là vị Thái tử đương triều, tên Ninh Dạ này.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, Chu Vô Tâm nghĩ hắn là người có lòng dạ hiểm độc, ngoại trừ việc bao che người nhà, vẽ đường cho hưu chạy*, biết bơi gì đó, thì không còn bản lĩnh nào khác.

(*ví hành động dung túng, bày vẽ cho kẻ khác làm những việc không tốt.)

Lần thứ hai nhìn thấy Thái tử, Chu Vô Tâm nghĩ hắn là một người hiền lành và nhiệt huyết, vừa ôn hòa lại quyết đoán, là một nhân vật anh hùng.

Lần thứ ba nhìn thấy Thái tử, Chu Vô Tâm nghĩ hắn là một người rất thích cười, tuy rằng nàng hoàn toàn không biết lý do vì sao hắn cười.

Lần thứ tư nhìn thấy Thái tử, Chu Vô Tâm phát hiện, thì ra, Thái tử là một tên nói cmn nhiều.

Trước đây Chu Vô Tâm vẫn cảm thấy mình nói nhiều, nhưng đến khi gặp Thái tử, nàng mới biết nói nhiều thật sự là thế nào, quả thật nàng đã gặp trúng sư phụ rồi. Hắn tuyệt đối là do Đường Tăng đầu thai, một mình lẩm bẩm từ sáng đến tối, không hề gián đoạn.

Nàng thật sự không hiểu nổi, hắn tìm đâu ra nhiều thứ để nói như vậy.

Mà quan trọng nhất là, nhưng gì hắn nói hoàn toàn không có dinh dưỡng.

Giống như lúc này.

Thái tử nói ngắm hoa sẽ có lợi cho bệnh tình, vì vậy mang nàng đến ngự hoa viên dạo một vòng. Đứng giữa một vườn hoa, hắn nói muốn ngâm thơ, không cần suy nghĩ, hắn đã há mồm sổ ra một tràng: “A, cảnh sắc hôm nay thật đẹp! A, mây trắng trên trời thật là trắng! A, trong đình thật nhiều người! A, hương hoa này thơm quá! A...”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 25
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...