Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bình thường công ty của Trình Kiệt 5 giờ chiều sẽ tan làm, nhưng bởi vì hắn sợ giờ đó về sẽ gặp nhóm nghệ sĩ thực tập, lúc ấy Tiêu Dật mà phát hiện ra hắn lừa dối cậu thì cậu nhất định sẽ không chịu theo hắn về nhà nữa, thế cho nên Trình Kiệt ngày hôm nay lúc 4 giờ chiều đã ôm mỹ nhân về nhà, Trợ lý Tiểu Khiết nhìn thấy hai người từ trong phòng bước ra cũng phải có điểm giật mình một chút, Tiêu Dật cúi đầu tỏ ý chào hỏi thư ký Tiểu Khiết rồi bước nhanh trước về phía thang máy, Trình Kiệt ở phía sau dặn dò Tiểu Khiết một chút sau đó mới nâng bước rời đi. Trình Kiệt nhấn thang máy tổng giám đốc, hai người nhanh chóng bước vào bên trong, Trình Kiệt quay sang nhìn Tiêu Dật nói:

“Lần sau em có thể tùy ý dùng thang máy này”

Tiêu Dật im lặng không nói gì cả, tâm trạng của Trình Kiệt hôm nay đặc biệt cao hứng thế cho nên hắn nói nhiều hơn thường ngày một chút:

“Bây giờ chúng ta sẽ đi mua đồ cho em, sau đó đi ăn tối có được không?”

Tiêu Dật nghĩ muốn về nhà lấy vài bộ đồ bởi vì ngày mai cậu sẽ về quê sớm:

“Trước đưa tôi về ký túc xá đi, tôi phải lấy vài bộ đồ quần áo nữa”

Nếu như Trình Kiệt đưa Tiêu Dật về nhà lấy quần áo, Tiêu Dật nhất định sẽ phát hiện ra ngày hôm nay nhóm nghệ sĩ thực tập không có được nghỉ như lời hắn nói, thế cho nên Trình Kiệt kiên quyết không để cho Tiêu Dật trở về ký túc xá:

“Không cần về ký túc xá lấy đồ nữa, em muốn mua đồ gì tôi sẽ mua cho em”

Tiêu Dật nhíu mày từ chối:

“Không cần đâu, đưa tôi về nhà trước lấy đồ là được rồi”

Trình Kiệt đưa tay xoa đầu Tiêu Dật một cái:

“Mua quần áo mới cho em mặc, để đến khi trở về quê rồi mẹ em mới tin tưởng em đang làm một công việc rất tốt”

Thang máy nhanh chóng mở ra, Trinh Kiệt cất bước ra ngoài, Tiêu Dật ở phía sau đợi Trình Kiệt đi được một đoạn đường rồi mới chịu bước ra khỏi thang máy, cậu không muốn để cho đám người trong Trình thị nhìn thấy cậu và hắn ở chung một chỗ nữa, tránh cho sau này bọn họ nói ra nói vào. Tiêu Dật theo Trình Kiệt vào bãi đỗ xe, khi xác nhận được chắc chắn nơi này không có ai mới lên tiếng nói chuyện với hắn:

“Quần áo anh mua cho có bộ tôi còn chưa mặc tới, cho nên không cần phải mua thêm nữa”

Trình Kiệt mở cửa xe cho Tiêu Dật rồi vòng sang phía kia mở cửa xe tự ngồi vào bên trong ghế lái:

“Muốn mua đồ mới cho em mặc, tôi mua đồ em chỉ cần mặc là được rồi”

Tiêu Dật ngồi vào trong xe rồi liền đưa tay đóng cửa xe lại nhíu nhíu mày:

“Quần áo ở nhà tôi vẫn chưa mặc hết, không cần phải mua nữa”

Trình Kiệt quay sang nhìn Tiêu Dật một lúc sau đó liền khẽ mỉm cười xoay đầu về phía trước khởi động xe rời đi. Trên đường đi tới khu trung tâm thương mại, Trình Kiệt có hỏi Tiêu Dật vài vấn đề về gia đình cậu:

“Gia đình em có mấy người?”

Tiêu Dật đáp:

“4 người, dưới tôi còn có một em trai đang học lớp 11”

Trình Kiệt gật gật đầu:

“Vậy đến khi ba em về hưu rồi thì để em trai em lên làm chủ tịch xã vẫn có thể mà”

Tiêu Dật thở dài ai oán có lẽ gia đình cậu chỉ có duy nhất mình cậu khác biệt:

“Em trai tôi muốn làm thầy giáo, ba mẹ tôi cảm thấy nghề này rất được kính nể cho nên đã đồng ý rồi”

Trình Kiệt vừa chăm chú lái xe vừa nói chuyện với Tiêu Dật:

“Ba mẹ em vì sao không muốn em làm nghệ sĩ đây?”

Tiêu Dật im lặng một chút giống như là đang suy nghĩ:

“Mẹ tôi nói làm nghệ sĩ nay đây mai đó, còn là nghề nghiệp không ổn định, khi già rồi sẽ không thể làm mãi nghề đó được, còn có hẳn là sợ tôi không kiếm được bạn gái”

Trình Kiệt nghe thấy lời nói cuối cùng kia của Tiêu Dật trong lòng bắt đầu cảm thấy không hài lòng, hắn im lặng nghe tiếp lời của cậu:

“Mẹ tôi nói nếu làm chủ tịch xã rồi, con gái xếp hàng ở cửa nhà chúng tôi nhất định sẽ đổ cả cửa lớn”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Một mình tôi cũng có thể phá cửa lớn nhà em”

Tiêu Dật nghe không rõ liền hả một tiếng, Trình Kiệt đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại, hai người nhanh chóng bước vào bên trong. Trình Kiệt trước mang Tiêu Dật đến chỗ mua đồ bổ, Tiêu Dật nói chỉ cần mua tổ yến mà thôi, nhưng Trình Kiệt vẫn cố chấp mua rất nhiều, nhân sâm, linh chi, nấm đắt tiền, mỗi loại đều lấy một chút, cuối cùng khi bước ra khỏi cửa hàng bán đồ bổ trên tay Trình Kiệt đã cầm 5 6 túi rồi. Tiêu Dật nhìn đống đồ ở trên tay Trình Kiệt liền nhíu mày không vui:

“Anh mua nhiều như thế làm gì, mua như vậy mẹ tôi lại nghi ngờ mất”

Trình Kiệt không có nói gì cả chỉ khoác vai Tiêu Dật đến một cửa hàng khác, lần này là cửa hàng quần áo nam, Tiêu Dật vừa nhìn là biết người này lại muốn mua quần áo cho cậu nữa nên đành từ chối:

“Không cần mua quần áo cho tôi nữa, lát nữa anh đưa tôi về ký túc xá để tôi lấy đồ là được rồi”

Trình Kiệt làm sao có thể để cho người ta về ký túc xá được nữa chứ, người này vừa về khẳng định sẽ ở lại luôn không chịu đến nhà hắn:

“Tôi cũng muốn mua quần áo, tiện thể mua cho em luôn”

Tiêu Dật vẫn theo Trình Kiệt bước vào trong cửa hàng quần áo này nhưng vẫn luôn nói rằng không muốn mua đồ cho cậu. Trình Kiệt để túi đồ xuống hàng ghế dành cho khách ngồi nghỉ, Tiêu Dật cũng ngồi ở chỗ đó ngoan ngoãn đợi Trình Kiệt. Trình Kiệt đứng ở trước giá treo đồ bán áo sơ mi một lúc liền quay sang gọi Tiêu Dật:

“Qua đây đi, giúp tôi chọn áo!”

Bởi vì hôm nay Trình Kiệt đã mua cho Tiêu Dật rất nhiều đồ đắt tiền rồi cho nên Tiêu Dật cảm thấy mình cũng nên tỏ một chút thành ý với hắn, chính vì vậy liền miễn cưỡng đứng dậy bước tới phía Trình Kiệt hỏi:

“Anh thích mặc áo thế nào?”

Hiếm khi Tiêu Dật thoải mái như thế này cho nên Trình Kiệt đặc biệt cao hứng:

“Chỉ cần là em chọn, áo nào tôi cũng sẽ mặc”

Tiêu Dật khựng lại một chút, sau đó liền làm như không quan tâm nhiều đến lời nói kia của Trình Kiệt, cậu lấy đại một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đưa cho Trình Kiệt:

“Anh không nói anh thích kiểu nào cho nên tôi sẽ lựa chọn theo sở thích của tôi”

Trình Kiệt cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng kia trên tay không có ý định đi vào phòng thử đồ mà tiếp tục nói với Tiêu Dật:

“Giúp tôi chọn thêm vài chiếc nữa đi”

Tiêu Dật rất chăm chú lựa chọn thêm cho Trình Kiệt vài chiếc áo nữa, mấy kiểu áo đều là rất đơn giản, màu sắc thanh nhã. Trình Kiệt nói Tiêu Dật chọn cho hắn thêm vài chiếc quần, cuối cùng Tiêu Dật lại hướng theo sở thích của mình mà đưa cho Trình Kiệt thêm ba chiếc quần nữa. Trình Kiệt nâng giọng gọi người bán hàng tới:

“Giúp tôi lấy những thứ này một size S, một size L”

Nhân viên bán hàng cầm quần áo trên tay Trình Kiệt rời đi, lúc này Tiêu Dật mới nhíu mày nói nhỏ với hắn:

“Anh lại mua cho tôi nữa phải không, tôi đã nói không cần thiết rồi”

Trình Kiệt đưa tay nâng cằm của Tiêu Dật lên:

“Tại sao lại không cần thiết đây, về quê những ba ngày cũng chẳng thể để em ăn mặc tùy tiện được”

Tiêu Dật gạt tay Trình Kiệt ra gấp gáp nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận được không có ai để ý đến mình thì cậu mới nghiêm mặt khiển trách hắn:

“Lần sau đừng có làm như vậy”

Câu khiển trách của Tiêu Dật chính là câu khiển trách vô lực nhất, bởi vì kết quả Trình Kiệt không những không nghe theo mà còn mua thêm rất nhiều đồ điện tử cho em trai của Tiêu Dật. Lúc hai người ngồi ở trong một tiệm ăn ở dưới sảnh rồi, Tiêu Dật vẫn còn phải suy nghĩ rất nhiều đến vấn đề này, Trình Kiệt thấy hồ ly nhỏ kia không mấy thoải mái liền hỏi:

“Em sao thế?”

Tiêu Dật liếc nhìn Trình Kiệt một cái, sau vài giây im lặng cuối cùng mới chịu bực bội nói ra:

“Anh vì sao cứ cố chấp như thế, tôi đã nói không cần mua nhiều như vậy rồi, tôi chỉ cần mua một hộp tổ yến mà thôi”

Trình Kiệt gắp một miếng cá nhỏ đặt vào trong bát của Tiêu Dật thản nhiên nói thế này:

“Em vẫn còn để ý đến chuyện này sao, đâu phải thường xuyên về quê như vậy cho nên phải mua nhiều đồ một chút chứ”

Tiêu Dật không vui:

“Quan trọng là không phải tiền của tôi bỏ ra, đều là tiền của anh cả, tôi không thể không biết xấu hổ mà nhận nhiều như thế”

Trình Kiệt đặt đũa xuống bàn, hai tay khoanh lại ở trên mặt bàn, ánh mắt kia mang theo tia tiếu ý nhìn chằm chằm về phía cậu:

“Tôi cũng không có chê cười em, chuyện này cũng chẳng ai biết được, em việc gì cần suy nghĩ nhiều như thế”

Tiêu Dật thở mạnh một hơi:

“Tôi là người suy nghĩ nhiều như thế đó, anh tiêu tiền cho tôi nhiều như thế này, tôi sau này cũng chẳng biết nên làm cái gì để trả lại cho anh được”

Trình Kiệt cầm lấy ly rượu vang bên cạnh đưa lên nhấp một ngụm rồi làm ra dáng vẻ thưởng thức:

“Muốn báo đáp tôi… em biết mà!”

Tiêu Dật nghe vậy thì luống cuống vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm, cậu bây giờ có chút hối hận khi đồng ý đến nhà của Trình Kiệt đêm nay rồi. Hai người cứ duy trì im lặng như vậy cho đến khi kết thúc bữa ăn, lúc Trình Kiệt thanh toán tiền, Tiêu Dật vẫn cố tình ngồi lại một chỗ không chịu đứng dậy đi về, Trình Kiệt thấy vậy thì khó hiểu hỏi Tiêu Dật:

“Em sao thế?”

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Trình Kiệt muốn bộ dạng muốn nói lại thôi, Trình Kiệt làm sao mà không hiểu được trong đầu hồ ly nhỏ này đang nghĩ cái gì, có điều hắn vẫn quyết định không nói, chỉ muốn nhanh một chút kéo người này về nhà sợ cậu sẽ giữa đường thay đổi quyết định nữa:

“Đi thôi”

Trình Kiệt nói một câu rồi đứng dậy, Tiêu Dật bắt buộc phải nâng bước đi theo, khi cậu ngồi ở trong xe ô tô của Trình Kiệt rồi cuối cùng vẫn là nhịn không được phải mở lời:

“Hay là… đưa tôi trở về ký túc xá đi, tôi nghĩ lại rồi tôi không muốn đến nhà anh nữa”

Trình Kiệt trầm giọng từ chối:

“Không được!”

Một câu trả lời kia của Trình Kiệt liền làm cho Tiêu Dật hốt hoảng không thôi, cậu nắm chặt hai tay để ở trên đầu gối kiên nhẫn nói thế này:

“Anh nói sẽ không làm gì tôi là thật chứ…”

Trình Kiệt khàn giọng:

“Tôi không có ý định giết một mạng người đâu”

Nghe giọng điệu kia của Trình Kiệt, Tiêu Dật cảm thấy thật hối hận chết đi được, giọng nói của hắn vì sao lại đột nhiên chuyển khác như vậy đây, cậu còn nghe ra được có mùi vị của dục vọng chiếm hữu:

“Anh nói rồi, anh sẽ không ép buộc tôi đâu đúng không?”

Trình Kiệt nhân lúc dừng xe đợi đèn đỏ liền quay sang nhìn Tiêu Dật, phát hiện ra được bộ dạng của hồ ly nhỏ đang rất căng thẳng, thế cho nên hắn mới dịu dàng trấn tĩnh tâm trạng bất an kia của cậu:

“Ừ, tôi nghĩ muốn ôm em ngủ”

Tiêu Dật ấp úng:

“Thế một lát nữa… khi đi ngủ rồi chúng ta sẽ ngủ chung một giường sao?”

Trình Kiệt thản nhiên khởi động xe ô tô tiến nhanh về nhà, thật muốn nhanh một chút đem người này về nhà mới có thể yên tâm:

“Không ngủ cùng một giường thì làm sao tôi có thể ôm em ngủ đây”

Tiêu Dật đứng ngồi không yên, cậu đã sớm biết đáp án này rồi nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng được:

“Tôi hiện tại đang bất an lắm”

Trình Kiệt hỏi cậu:

“Em bất an cái gì?”

Tiêu Dật thẳng thắn nói cho hắn biết:

“Tôi bất an anh sẽ đối với tôi làm chuyện tôi không muốn”

Trình Kiệt biết chuyện đó là chuyện gì rồi nhưng vẫn cố tình hỏi cho đến cùng:

“Chuyện em không muốn là chuyện gì, nói ra lát nữa tôi sẽ tránh”

Tiêu Dật đỏ mặt nuốt một ngụm nước miếng, nhưng mà bởi vì sự an toàn của bản thân cho nên cậu cho đến cuối cùng vẫn phải nói ra:

“Sợ anh sẽ làm cái đó… với tôi, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị…”

Trình Kiệt quành xe sang bên trái, Tiêu Dật từ phía xa đã nhìn thấy căn nhà lớn có giàn hoa tử đằng của Trình Kiệt ở phía đằng xa, trong lòng lại không ngừng lo lắng. Trình Kiệt thì trái ngược hoàn toàn, hắn cảm thấy mình bây giờ mới có thể yên tâm được một chút, cuối cùng cũng có thể mang được hồ ly nhỏ về nhà:

“Sẽ không, em yên tâm đi!”

Nhà của Trình Kiệt rất là đẹp, trước hết bỏ qua vấn đề nó lớn đến thế nào, chỉ riêng giàn hoa tử đằng ngập sắc tím kia cũng khiến cho Tiêu Dật phải thất thần mỗi khi tới, hương thơm của hoa tử đằng rất ngọt ngào tạo cảm giác dễ chịu cho cậu, Tiêu Dật dừng bước một chút ngẩng đầu nhìn lên cao. Trình Kiệt đang đi liền cảm thấy bên cạnh không còn ai cả thì quay lại phía sau phát hiện ra được một khung cảnh đẹp, Tiêu Dật đứng ở dưới cột đèn lớn, ánh sáng vừa vặn từ trên đỉnh đầu của cậu chiếu thẳng xuống khiến cho Trình Kiệt còn tưởng rằng người phía trước đây cả người phát ra ánh sáng, đẹp trai đến lóa mắt như vậy. Có một sự thật chính là Tiêu Dật đột nhiên dừng lại là vì lo lắng bước chân vào nhà Trình Kiệt rồi, Trình sói đói có hay không sẽ làm chuyện gì quá mức điên rồ.

“Đi vào thôi” Trình Kiệt quả thật không nỡ lòng nào phá vỡ khung cảnh xinh đẹp phía trước, nhưng mà Tiêu Dật đã đứng ở ngoài lâu rồi, cũng chẳng thể cùng cậu đứng ở chỗ này đến sáng ngày mai được.

Tiêu Dật giật mình ừ một tiếng, bước chân rụt rè cố gắng đi thật là chậm, có một cánh của bông hoa tử đằng nhẹ như tờ giấy mỏng rơi xuống tóc của Tiêu Dật, cánh hoa kia nhẹ đến mức nó ở ngay trên đầu cậu nhưng cậu không hề phát hiện ra, mãi cho đến khi bước vào trong nhà rồi Trình Kiệt mới đột nhiên nâng bước tiến về phía cậu, bước chân kia vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến cho Tiêu Dật trái tim đập loạn liên hồi. Trình Kiệt tiến một bước về phía trước thì Tiêu Dật lại lùi một bước về phía sau, cứ như thế cho đến khi lưng của Tiêu Dật chạm vào bức tường phía sau rồi cậu mới mở lớn hai mắt ngẩng đầu nhìn người đối diện khó khăn hỏi:

“Anh làm gì thế?”

Trình Kiệt đưa tay lấy cánh hoa màu tím mỏng nhẹ trên mái tóc của Tiêu Dật, động tác tao nhã chậm chạp, chậm chạp đến mức như đang diễn một thước phim quay chậm, không rõ là mùi của cánh hoa tử đằng bé nhỏ này hay là mùi hương ngọt ngào phát ra từ hồ ly nhỏ đối diện hắn đây, khiến cho Trình Kiệt trong nhất thời tâm mê ý loạn muốn thật nhanh cúi người hôn xuống đôi môi mềm mại hắn yêu thích nhất.

Tiêu Dật bị hôn môi, đầu lưỡi của Trình Kiệt luồn vào trong khoang miệng cậu, hắn đưa hai tay bao lấy gương mặt của Tiêu Dật khiến cho cậu không thể nào né tránh được, tay của Tiêu Dật ở bên dưới không ngừng muốn đẩy Trình Kiệt cách xa mình một chút, cậu cảm nhận được nhiệt độ khác thường ở trên người hắn, cũng lờ mờ cảm nhận ra được dục vọng bao trùm cả căn nhà này. Không biết từ lúc nào Tiêu Dật đã không còn lực chống đỡ nữa, nụ hôn của Trình Kiệt cũng chuyển dịu dàng hơn, bàn tay hắn di chuyển xuống phía dưới eo cậu ôm lấy, một cánh tay khác cũng bắt đầu men theo đường cong rõ ràng kia di chuyển dần dần xuống chạm tới mông cậu. Tiêu Dật bị hành động đó của Trình Kiệt làm cho thức tỉnh, cậu hổn hển đẩy mạnh Trình Kiệt ra, đôi môi có điểm sưng đỏ vẫn còn nhiễm nước bóng loáng, cả gương mặt bao phủ một tầng ửng hồng vì xấu hổ:

“Đừng thế… anh đưa tôi về nhà đi”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...