Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 72

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trình Kiệt thay quần áo xong liền đi tới trước cửa phòng tắm nói cho Tiêu Dật biết là hắn sẽ đi ra ngoài một chút:

“Tiểu Dật, anh sẽ đi ra ngoài một chút”

Khi Trình Kiệt vừa mới nâng chân bước được một bước thì cửa phòng tắm liền mở ra, sau đó hồ ly nhỏ kia không biết bị cái gì liền mang bộ dạng rất kỳ quái, một tay ôm ngực một tay đưa về phía trước bám lấy vai của Trình Kiệt:

“Trình Kiệt, em khó thở quá”

Trình Kiệt giật mình, hắn nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Dật lo lắng hỏi:

“Em sao thế?”

Tiêu Dật nhíu mày khó khăn nói:

“Trình Kiệt, hình như hôm nay có cá chép, em không ăn được cá chép”

Trình Kiệt vội bế Tiêu Dật lên đi về phía giường lớn:

“Em thấy thế nào, có cần đến bệnh viện hay không?”

Tiêu Dật ở một bên hô hấp phập phồng, tay nhỏ vẫn bám lấy cần cổ của Trình Kiệt mệt mỏi đáp:

“Không cần… bình thường một chút sẽ khỏi”

Trình Kiệt đưa tay lên sờ trán của Tiêu Dật cảm thấy nhiệt độ rất là bình thường không có bị phát sốt, hắn có chút gấp gáp không biết phải nên làm cái gì:

“Như vậy không được, anh đưa em đến bệnh viện”

Tiêu Dật ngả đầu vào lồng ngực của Trình Kiệt khẽ nói:

“Trình Kiệt… không cần đâu… lần trước có một lần ăn phải cá chép cũng như thế này, để một lúc liền không sao”

Trình Kiệt sợ Tiêu Dật không có đủ không khí để thở cho nên liền mang mặt cậu đẩy ra. Tiêu Dật sợ Trình Kiệt phát hiện ra điều gì đó nên mới kiên quyết nhoài người lên ôm lấy hắn giả bộ mệt mỏi:

“Trình Kiệt… em khó thở”

Trình Kiệt không biết Tiêu Dật rốt cuộc đột nhiên làm sao, rõ ràng nói mệt mỏi khó thở nhưng lại cứ giống như keo dán dính chặt lấy người hắn khiến cho hắn không biết phải nên làm thế nào cho phải. Hồ ly nhỏ trong lòng phập phồng mềm nhũn, cả một thân thể thơm mát vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt cọ vào bên má hắn, hơn nữa cậu bây giờ chỉ mặc duy nhất một cái áo choàng tắm mà thôi chỉ cần hắn đưa tay vào bên trong liền có sờ tới những nơi mà hắn muốn sờ, có điều Tiêu Dật hiện tại đang khó chịu cho nên Trình Kiệt cũng không dám làm loạn:

“Được rồi Tiểu Dật, em nằm xuống một chút đi, anh đi lấy nước cho em uống”

Tiêu Dật ưm một tiếng rồi khó khăn nằm xuống giường, Trình Kiệt nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ lấy nước cho Tiêu Dật. Tiêu Dật mắt thấy điện thoại của Trình Kiệt để ở trên bàn liền nhanh tay cầm lấy mở ra nhật ký cuộc gọi, quả đúng như cậu nghĩ người gọi cho Trình Kiệt là cô gái kia. Tiêu Dật nhanh tay mở đến mục tin nhắn, mang tất cả tin nhắn mà ngày hôm nay cô ấy nhắn tới xóa đi, đến khi Tiêu Dật nghe thấy tiếng bước chân của Trình Kiệt liền vội vàng tắt điện thoại đi đặt xuống ở chỗ cũ. Trình Kiệt cũng không có để ý quá nhiều đến mọi thứ xung quanh, hắn hiện tại chỉ lo lắng cho sức khỏe của hồ ly nhỏ này mà thôi.

“Nào, dậy uống nước đi”

Tiêu Dật lại giả bộ vất vả ngồi dậy, Trình Kiệt muốn cầm ly nước giúp Tiêu Dật uống nhưng kết quả Tiêu Dật vẫn muốn tự cầm lấy uống. Khi Tiêu Dật đang uống nước thì điện thoại của Trình Kiệt lại reo lên, Tiêu Dật liếc mắt nhìn tới màn hình di động của Trình Kiệt liền thấy được lại là số của cô gái kia, Trình Kiệt nhìn điện thoại không do dự ở ngay tại chỗ này cầm lên nhấn nút nghe. Tiêu Dật vốn nghĩ Trình Kiệt sẽ không nghe điện thoại trước mặt mình, thế cho nên khi Trình Kiệt nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi kia đến thế Tiêu Dật ngay lập tức đặt ly nước xuống bàn nhào vào lòng hắn:

“Trình Kiệt… em không ổn rồi”

Trình Kiệt thấy Tiêu Dật khó chịu như thế liền không quan tâm đến điện thoại gì nữa, hắn tắt điện thoại để xuống giường đỡ lấy Tiêu Dật:

“Làm sao, anh đưa em đi bác sĩ”

Điện thoại của Trình Kiệt lại reo lên, Tiêu Dật cũng không nghĩ được gì nhiều cả ngay lập tức mang đầu của Trình Kiệt kéo lấy về phía trước ngực mình. Trình Kiệt hơi đẩy Tiêu Dật ra một chút khiến cho Tiêu Dật tưởng Trình Kiệt muốn nghe điện thoại cho nên cậu càng dùng sức giữ chặt lấy đầu hắn hơn:

“Trình Kiệt… em không muốn đến bác sĩ, em sợ bác sĩ”

Áo choàng tắm của Tiêu Dật vô tình bị kéo ra, gương mặt của Trình Kiệt chạm tới phần da thịt mềm mại kia của cậu liền ngay lập tức muốn có phản ứng, Trình Kiệt không thể ngay tại lúc này đè người xuống bởi vì người ta đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng mà hắn càng muốn đẩy cậu ra bao nhiêu thì người này lại càng dùng sức bấy nhiêu:

“Trình Kiệt… em bị dị ứng với cá chép”

Trình Kiệt cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, lần đó đọc qua thực đơn ở ký túc xá rõ ràng cũng có cá chép, Tiêu Dật hẳn là cũng đã từng ăn qua nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới chuyện này. Sau đó nghĩ nhiều hơn một chút có phải là hồ ly nhỏ kia đang giả bộ, điện thoại của hắn reo nãy giờ nhưng lại không nghe thấy Tiêu Dật đả động gì đến vấn đề này rất là kỳ quái. Đến khi điện thoại của Trình Kiệt ngừng reo thì Tiêu Dật lúc đó mới buông Trình Kiệt ra càng khiến cho hắn thêm khẳng định người này nhất định là biết ai gọi điện tới cho hắn, cho nên mới giả bộ bị mệt như vậy. Trình Kiệt hắn đường đường là tổng giám đốc lớn, cái này cũng không phải hữu danh vô thực, người nào đang nói dối muốn lấp liếm hắn đều có thể thông qua một ánh mắt mà nhìn ra tất cả.

“Được rồi Tiểu Dật, em nói rõ triệu chứng mà em gặp phải cho anh nghe, anh gọi điện nói bác sĩ hỏi xem cần mua thuốc gì”

Tiêu Dật không thể nào nói bây giờ khỏi được, sẽ khiến cho Trình Kiệt nghi ngờ không tin tưởng thế cho nên Tiêu Dật liền nói đại:

“Chính là khó thở… còn có chút tức ngực”

Trình Kiệt kín đáo khẽ nhếch môi, bàn tay đưa vào trong áo choàng tắm của Tiêu Dật như có như không sờ soạng hết cả hai bên ngực cậu:

“Là khó chịu ở bên trái hay là ở bên phải?”

Tiêu Dật giật mình, cậu vỗi vã mang tay của Trình Kiệt đẩy ra:

“Là toàn bộ”

Trình Kiệt thấy hành động kia của Tiêu Dật thì lại càng thêm chắc chắn rằng người này đang giả bộ: “Mặt em sao lại đỏ như vậy, có phải là phát sốt rồi hay không?” Nói rồi Trình Kiệt liền ngay lập tức đưa trán của mình chạm vào trán của Tiêu Dật.

Tiêu Dật thấy Trình Kiệt gần mình như thế thì hốt hoảng cậu vội vã đẩy đầu của Trình Kiệt ra, sau khi thấy lực của mình hình như quá mạnh rồi cho nên liền nhíu mày giả bộ bị đau:

“Không có sao… lát nữa liền không sao nữa”

Trình Kiệt phối hợp lo lắng:

“Sao lại không sao được chứ, anh lấy cặp nhiệt độ xem cho em”

Nói rồi Trình Kiệt liền nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra một cái cặp nhiệt độ nhỏ đưa tới, Tiêu Dật thấy thế liền từ chối dùng:

“Không cần đâu, em nghỉ ngơi một chút liền sẽ không sao cả”

Trình Kiệt nghiêm giọng:

“Không được, mặt đỏ như vậy sao lại không sao được chứ, em mau nằm xuống đi”

Mặt của cậu đỏ chính là do Trình Kiệt làm, dù sao cũng chỉ là cặp nhiệt độ mà thôi cho nên Tiêu Dật đành nằm thẳng xuống, lát nữa chỉ cần nói không có bị sốt chỉ khó thở thôi là được rồi. Trình Kiệt lên giọng:

“Em nằm sấp lại đi”

Tiêu Dật khó hiểu:

“Vì sao lại nằm sấp?”

Trình Kiệt thản nhiên nói:

“Không nằm sấp xuống thì làm sao anh có thể đo nhiệt độ giúp cho em”

Tiêu Dật giật mình, Trình Kiệt này chắc không phải muốn cắm cặp nhiệt độ kia vào mông cậu chứ:

“Không cần, để ở dưới cánh tay là được rồi”

Trình Kiệt nâng giọng:

“Thế sao được, để ở dưới cánh tay không có chuẩn xác đâu”

Đúng lúc này điện thoại của Trình Kiệt lại một lần nữa reo lên:

“Em đợi anh một chút, anh nghe điện thoại”

Tiêu Dật thấy Trình Kiệt nói định nghe điện thoại liền ngay lập tức xoay người lại chổng mông lên:

“Mau mau đi… hình như em bị sốt cao mất rồi”

Trình Kiệt buồn cười, cái này chính là Tiêu Dật tự mình mang mông dâng lên cho hắn chứ hắn không có hề cưỡng chế cậu làm như thế. Trình Kiệt nhanh tay kéo thật cao áo choàng tắm của Tiêu Dật lên, mông nhỏ nhiều thịt cong vểnh kia lập tức hiện ra ở tầm mắt của hắn. Tiêu Dật bắt đầu có cảm giác sợ hãi khi bàn tay của Trình Kiệt chạm tới mông mình, hình ảnh ngày hôm đó ở Tam Á lại như một thước phim quay chậm tái hiện lại trong đầu của mình. Lúc Tiêu Dật còn đang mải suy nghĩ tới chuyện ở Tam Á thì phía sau mông cậu liền có cảm giác ẩm ướt mềm mại đâm tới, Tiêu Dật giật mình quay lại phía sau thì phát hiện ra Trình Kiệt đang cúi đầu xuống nơi đó của cậu. Tiêu Dật giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng eo của cậu sớm đã bị tay của Trình Kiệt giữ chặt không cho cử động rồi:

“Anh làm gì a… thật là… đừng làm như vậy”

Trình Kiệt mang đầu lưỡi đưa vào bên trong động nhỏ chật hẹp kia của Tiêu Dật, tuy rằng nơi đó cực kỳ nhỏ nhưng cũng rất khó tiến vào có điều Trình Kiệt cũng không có ngại liên tục đẩy đầu lưỡi của mình tiến sâu hơn. Tiêu Dật ở phía trước run rẩy khe khẽ rên rỉ, so với đầu ngón tay của Trình Kiệt thì đầu lưỡi kia thật sự làm cho cậu cảm thấy có chút khoái cảm, nhưng mà mang đầu lưỡi cắm vào nơi đó thật là kỳ quái, càng nghĩ lại càng khiến cho Tiêu Dật xấu hổ đỏ bừng mặt, tay nhỏ đưa xuống phía dưới muốn đẩy đầu của Trình Kiệt ra:

“Trình Kiệt đừng làm như vậy... anh đừng như thế… rất là kỳ quái… ưm”

Trình Kiệt nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ kia liền biết Tiêu Dật đang rất thoải mái cho nên hắn liền rời ra, chậm rãi mang người Tiêu Dật lật lại. Trình Kiệt vừa mang đầu lưỡi lấy ra liền khiến cho Tiêu Dật có chút không được thoải mái, cậu cũng không biết tại vì sao mình lại có cảm giác đáng xấu hổ như thế. Tiêu Dật kéo kéo áo choàng tắm xuống phía dưới muốn che đi thân thể bị lộ ra ở trước mặt của Trình Kiệt. Trình Kiệt nắm lấy cổ tay của Tiêu Dật, hắn dịu dàng nhoài người lên trên một chút hôn lấy môi của cậu, tất cả mọi động tác đều vô cùng dịu dàng kiên nhẫn, từ đầu đến cuối đều không có một chút gấp gáp nào cả, rất là trái ngược với đêm ở Tam Á lần đó:

“Tiểu Dật, anh sẽ nhẹ nhàng thôi”

Tiêu Dật tuy rằng muốn, phía dưới của cậu hình như cũng có chút trống vắng rất là không thoải mái nhưng mà khi cậu nghĩ tới cảm giác đau đớn cùng sợ hãi ở Tam Á kia liền lắc đầu từ chối:

“Không được… em rất sợ”

Trình Kiệt hôn khắp mọi nơi trên gương mặt của Tiêu Dật, từ trán cho đến hai mắt, sống mũi rồi tới hai bên má, môi mỏng của hắn chạm tới đôi môi mềm mại kia của cậu cuối cùng dừng lại ở cái cằm nhỏ xinh kia:

“Sẽ không đau, anh sẽ rất dịu dàng”

Tay của Tiêu Dật vẫn chống đỡ ở trước ngực của Trình Kiệt:

“Không… đều vẫn sẽ đau”

Trình Kiệt ở bên cạnh Tiêu Dật dịu giọng dỗ dành:

“Anh sẽ thật nhẹ nhàng với em, nếu như đến lúc đó em nhịn không được anh sẽ dừng lại… như thế nào?”

Tiêu Dật không nói gì cả nhưng hai tay vẫn chống đỡ ở trước ngực của Trình Kiệt, Trình Kiệt hiểu ý hồ ly nhỏ nhà mình có lẽ vẫn đang còn do dự suy nghĩ thế cho nên hắn liền cúi đầu hôn xuống môi cậu, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng cậu càn quét khắp mọi nơi không bỏ sót bất cứ một chỗ nào cả. Tiêu Dật hơi đẩy Trình Kiệt ra một chút nhưng mà cũng vô ích cuối cùng liền dè dặt đáp lại nụ hôn của hắn, Trình Kiệt cảm nhận được người phía dưới đáp lại mình liền vui vẻ hôn xuống dưới cần cổ của cậu, bàn tay nhanh chóng đưa xuống dưới muốn mở cúc quần của mình ra. Tiêu Dật cảm nhận được nguồn nóng ở giữa hai bắp đùi mình liền căng thẳng, cho đến khi Trình Kiệt ngồi thẳng dậy mang hai chân của cậu tách rộng ra làm cho đông nhỏ chật hẹp kia được phơi bày không có một chút che chắn nào cả. Tiêu Dật mất tự nhiên đưa tay xuống phía dưới muốn che đi nơi đó của mình lại, giọng nói khàn khàn:

“Trình Kiệt… em không muốn làm nữa”

Trình Kiệt một tay trượt ở bên ngoài động nhỏ của Tiêu Dật, một tay lại cầm lấy Tiểu Vũ Vũ di chuyển lên xuống khơi gợi kích thích cho cậu:

“Tiểu Dật, không sao cả”

Chân của Tiêu Dật bị Trình Kiệt tách rộng ra không có cách nào khép lại được, tuy rằng vô cùng xấu hổ nhưng khoái cảm ở phía dưới kia vô cùng sung sướng khiến cho cậu rơi vào mê man. Trình Kiệt ở một bên quan sát sắc mặt của Tiêu Dật, mắt thấy gương mặt của đối phương ửng hồng còn liên tục phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, Trình Kiệt nhanh chóng thu tay lại nhoài người về phía trước lấy gel bôi trơn ở trong ngăn tủ. Tiêu Dật mở mắt nhìn Trình Kiệt, động nhỏ ở phía dưới bắt đầu có cảm giác mát lạnh của gel bôi trơn khiến cho cậu càng căng thẳng hơn, cậu đưa tay xuống nắm lấy cổ tay của hắn:

“Trình Kiệt…”

Trình Kiệt cho Tiêu Dật một ánh mắt yên tâm:

“Không sao Tiểu Dật, anh nhất định không làm em đau”

Nói rồi Trình Kiệt liền đưa một ngón tay chậm rãi tiến vào, Tiêu Dật hít một ngụm khí lạnh hô hấp phập phồng, cảm giác phía dưới hơi trướng một chút nhưng vẫn có thể ở trong tầm sức chịu đựng của cậu:

“Ưm…”

Trình Kiệt đưa tay cầm lấy Tiểu Dật Dật vuốt lên vuốt xuống giúp cho Tiêu Dật buông bỏ căng thẳng, sau khi xác nhận Tiêu Dật hai mắt mê man nhắm nghiền Trình Kiệt liền mang thêm một ngón tay nữa tiến vào. Tiêu Dật khẽ rùng mình một chút, đầu ngón chân quặp chặt lại với nhau, hai tay nắm lấy ga trải giường nhăn lại giống như những bông cúc. Trình Kiệt lên tiếng trấn an Tiêu Dật:

“Tiểu Dật, một chút là có thể quen”

Tiêu Dật vừa đau vừa sợ, chính là sợ hãi việc hai ngón tay nhỏ kia của Trình Kiệt cắm vào bên trong cậu đã khó chịu như vậy rồi, đợi đến lúc Tiểu Kiệt Kiệt to lớn kia đưa vào có phải là sẽ đau đớn vô cùng hay không:

“Ưm… ha… Trình Kiệt nhẹ tay”

Trình Kiệt ở phía dưới trướng đau vô cùng chỉ muốn ngay bây giờ đưa Tiểu Kiệt Kiệt kia cắm sâu vào động nhỏ này phát động, có điều Tiêu Dật có vẻ đang rất sợ hãi thế cho nên hắn không thể nào mà làm liều được. Trình Kiệt quả thật nhẹ nhàng dùng ngón tay di chuyển chậm rãi, ở một bên cẩn trọng quan sát sắc mặt của cậu. Tiêu Dật hô hấp phập phồng phải mất một khoảng thời gian mới có thể cảm nhận được khoái cảm ở phía dưới, đau đớn dần dần bị lấn áp. Trình Kiệt thấy Tiêu Dật đã thích ứng được rồi liền nhẹ giọng hỏi cậu:

“Tiểu Dật, tiếp tục?”

Tiêu Dật hô hấp phập phồng gật nhẹ đầu, Trình Kiệt đưa thêm một ngón tay nữa vào, Tiêu Dật ngay lập tức không chịu được, phía động nhỏ bên dưới bắt đầu co bóp kịch liệt, miệng nhỏ của cậu mở ra như muốn cố gắng hít thở:

“Trình Kiệt… đau đau… ưm… ha”

Trình Kiệt thở mạnh một hơi rồi dừng lại để cho Tiêu Dật thích ứng, Tiêu Dật cảm thấy Tiểu Dật Dật rất ngứa ngáy khó chịu cho nên không ý thức được đưa tay xuống cầm lấy nó khẽ vuốt vuốt. Trình Kiệt nhìn một hành động phóng đãng kia của Tiêu Dật ánh mắt liền trở nên âm trầm cuồng dã, hắn đẩy tay khẽ di chuyển một chút ngay lập tức Tiêu Dật liền mở miệng bật ra tiếng rên rỉ, ngay cả bàn tay đang nắm lấy Tiểu Dật Dật kia của cậu cũng bắt đầu vuốt mạnh hơn:

“Trình Kiệt ưm… ha… a…”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...