Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 27

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lý Mục cũng được xem như là một người đàn ông anh tuấn. Tuy rằng hắn khác hooàn toàn với dung mạo cùng với phong độ sinh ra đã sẵn có trên người phụ huynh cùng với Lục Giản Chi, nhưng Lạc Thần cũng không hề thấy hắn khó coi.

Khoảnh khắc hắn hơi nghiêng người về phía nàng, mỉm cười, dịu dàng gọi nhũ danh của nàng, hỏi nàng tỉnh dậy rồi à, trong đầu nàng thậm chí còn ùa về cảm giác như đã từng quen biết cực kỳ sâu sắc ập đến khi lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của hắn từ xa trên thuyền vào ban ngày.

Nhưng mà loại cảm giác này biến mắt rất nhanh.

Khi hắn cúi xuống gần hơn, Lạc Thần ngửi được một mùi vị xa lạ ập tới.

Mùi rượu. Trong đó dường như còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng với nhiệt độ cơ thể mãnh liệt.

Cực kỳ mang tính xâm lược.

Hô hấp của nàng trở nên khó khăn, tóc gáy dựng cả lên, da gà li ti nổi lên trên vùng da nhạy cảm và mỏng manh ở cổ và d ái tai.

Nàng lập tức nín thở, nhíu mày, khó chịu ngửa đầu ra phía sau để né tránh cảm giác đầy áp lực từ hắn mang đến khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.

Lý Mục hiển nhiên là lưu ý tới phản ứng của nàng, bả vai hơi cứng lại, cơ thể thoáng chốc ngồi thẳng lên.

– Nàng thấy đói chưa?

Hắn nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến  mất, những giọng điệu vẫn rất ôn hòa.

Cảm giác áp lực không biết từ đâu đến cuối cùng cũng biến mất.

Lạc Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nến đỏ trên giá cắm nến.

Nến đỏ đã cháy chỉ còn một nửa.

Nói cách khác, tại thời điểm này, ít nhất một nửa đêm này đã trôi qua.

Lúc chạng vạng trước khi được vị Thẩm thị kia đón lên trên bờ, nàng đã ăn vài thứ ở trên thuyền rồi, nhưng khi đó bụng đầy tâm sự nên chỉ ăn vài miếng là đã không nuốt nổi nữa. Ngủ một giấc dài tỉnh dậy, bị anh hỏi, Lạc Thần lập tức cảm thấy đói bụng.

– Thiếp không đói.

Nàng lạnh nhạt hơi nghiêng mặt đi, không nhìn hai con mắt của anh đang nhìn mình.

Bị hắn nhìn sẽ khiến nàng càng thấy khó chịu hơn.

Lý Mục nhướng mày:

– Ừ. Vậy ngủ đi thôi.

Giọng điệu anh bình thường, nói xong liền quay người sang.

Lạc Thần lén quay cổ lại một chút, mượn khóe mắt nhìn hắn đưa lưng về phía mình, đang cởi bỏ đai lưng chín đoạn bên hông. Hắn cởi rất nhanh, thản nhiên đặt nó lên chiếc tủ đầu giường nơi để quần áo, ngay trên chiếc váy cưới màu ngọc lam phối gấm lụa vàng mà nàng đã cởi ra và đặt ở đó khi nãy.

Móc đồng trên thắt lưng rơi xuống chạm vào gỗ nhiều lần, ‘cạch” một chút, phát ra tiếng động va chạm rất nhỏ.

Tim Lạc Thần nhảy dựng lên, mở to mắt, trơ mắt nhìn hắn lại tiếp tục cởi qu@n áo trên người xuống.

Lớp thứ nhất, áo khoác ngoài của áo cưới nam màu đỏ thẫm.

Lớp thứ hai, sấn khâm màu đen huyền.

Lớp thứ ba, lụa sam màu trắng…

Trong tiếng sột soạt sột soạt, quần áo trên người hắn bị lột từng từng món từng món một.

Theo từng món quần áo của hắn được cởi xuống, trái tim Lạc Thần cũng đập thình thịch đầy kinh hoàng, gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Tuy rằng việc hôn nhân này khởi đầu từ phụ thân, nhưng không một người nào trong Cao gia thấy vui vẻ, mỗi ngày mây đen mù sương, nhưng cuối cùng, người thì vẫn phải xuất giá.

Cho nên trước khi ngày cưới đến, A Cúc đã bí mật nói cho Lạc Thần biết một vài chuyện riêng tư về con gái khi đi lấy chồng. Mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên Lạc Thần biết thì ra câu “gả chồng” chính là mang ý nghĩa kia.

Mà động phòng, đó là khởi đầu của một cô gái từ thiếu nữ biến thành đàn bà.

Nàng cực kỳ sợ hãi, cực kỳ ghê tởm.

Nàng không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ làm theo những gì A Cúc nói với nàng trong đêm tân hôn với người đàn ông xa lạ được gọi là “lang quân” này của nàng.

Không thể nào tiếp nhận được, hoàn toàn không thể nào tiếp nhận được!

Lý Mục cởi qu@n áo, trên người chỉ còn lại trung y, xoay người, nhìn nàng một cái.

Nàng vẫn ngồi trên giường như vậy, hai tay nắm chặt chăn, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không nhúc nhích.

Hắn biết rằng ban đầu nàng vẫn nghiêng đầu, có lẽ chỉ muốn liếc nhìn hắn từ khóe mắt. Nhưng giờ phút này, nàng đã quay mặt lại, hai mắt mở tròn xoe, dùng một ánh mắt hàm chứa sự đề phòng cùng chán ghét nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nhìn nàng như vậy, trong đầu bỗng dần dần hiện ra cái đêm động phòng đầu tiên giữa hắn và nàng từ rất lâu trước đây.

Khi đó, hắn đã qua tuổi nhi lập, là Đại Tư Mã quyền khuynh triều dã, là kẻ đầy dã tâm cùng với ý  muốn soán ngôi trong mắt trong mắt người khác. Nàng cùng với người nhà muốn được sống yên, vận mệnh liền bị nắm chặt trong tay hắn. Khi đó, hắn cũng biết nàng gả cho mình không phải xuất phát từ sự cam tâm tình nguyện. Nhưng đêm tân hôn đó, nàng dịu dàng như thế, ở trước mặt hắn, thậm chí còn lộ ra một chút ủy khuất, cầu toàn.

Nhiều năm tới nay, ở trong lòng hắn, nàng vẫn là một sự tồn tại hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác. Nàng cao quý ở trên cao, chân thật hiện hữu, rồi lại mơ hồ tựa như tiên nữ trên mây, mà hắn chỉ đáng để ngước lên nhìn nàng mà thôi. Sau này, khi hắn có quyền thế lớn mạnh đủ để lật tay thành mưa, đôi khi trong những đêm khuya tĩnh lặng trống vắng, hắn cũng không phải là chưa từng khát vọng mong có được nàng. Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, điều này không phải là mong muốn của nàng.

Cho nên suy nghĩ đó cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi.

Mãi cho đến ngày cưới đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng sẽ thật sự đi xuống đám mây, trở thành thê tử của Lý Mục hắn. Đêm hôm đó, nàng sống động như thế, không hề là ảo tưởng đã hoàn toàn khơi dậy ra tình yêu vô hạn của hắn đối với nàng. Lúc hai người đối mặt nhau trong trướng, hắn từng giết người không chớp mắt thế nhưng lại bị kích động đến mức cả người run rẩy, như thể quay trở lại thời điểm thiếu niên ngây ngô. Chỉ là hắn không nghĩ tới, chờ đợi hắn cuối cùng sẽ là một kết cục đẫm máu như vậy.

Hắn vẫn quá đánh giá thấp những kẻ mang thù hận đối với hắn. Đó là mối thù hận khắc cốt thề không đội trời chung, ngươi sống ta chết. Ấn tượng cuối cùng của nàng lưu lại trong hắn hoàn toàn khác với cô gái rõ ràng là chưa trưởng thành với đầy gai nhọn khắp người này.

Nàng vẫn là cô gái đã từng cứu hắn khi hắn còn nhỏ. Nhưng mà, nàng không phải cô gái đã từng dịu dàng gọi hắn là “Lang quân”, thủ thỉ “cuộc đời còn lại của thiếp ký thác vào lang quân”, tự tay cởi áo cho hắn, hiểu hắn, nguyện lòng yêu hắn, khiến cho anh hắn run rẩy nữa.

Hắn mang theo toàn bộ ký ức về nàng mà được hồi sinh, trong lòng chứa yêu và hận từng khiến cho người đàn ông có thể điều khiển thiên hạ này tiếc nuối cả đời.

Mà nàng, vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, trong lòng Lý Mục nảy lên một cảm giác mất mát và cô độc mãnh liệt. Tựa như ngày cô đất tịch, một mình hắn giữa hoang địa, nhìn xung quanh, nhưng hắn chỉ có một mình.

Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhanh chóng gạt bỏ tâm trạng nực cười không hợp với mình đi.

Kiếp này, những chuyện chờ hắn làm còn có rất nhiều. Có lẽ trong suốt cuộc đời, hắn có thể không tranh được ước nguyện của mình. Hắn không có thừa tinh lực giống như những văn nhân sĩ tộc kia, buồn bã và đa cảm, thốt ra những lời cảm thán không cần thiết.

Hắn đi về phía giường, còn chưa ngồi lên đã thấy nàng trốn sang một góc, kéo chăn che kín mình, từ xa né tránh xanh, tựa như hắn là nguồn gốc của dịch bệnh, sau đó chỉ về phía giường, ra lệnh hắn đứng lại.

– Lý Mục, tôi có vài lời muốn nói với huynh!

Nàng gọi thẳng tên của hắn ra, thể hiện sự khinh miệt của mình đối với hắn, giọng điệu cao ngạo và lạnh nhạt.

Lý Mục nhìn nàng, nghe theo đứng yên tại chỗ.

– Lý Mục, huynh làm gì để cưới được tôi, tự trong lòng huynh biết rõ! Tôi và huynh từ trước đến nay không quen biết, huynh trăm phương ngàn kế muốn cưới tôi, chắc chắn là có mưu đồ về tiền đồ. Huynh đã cứu em trai tôi, tôi rất cảm kích huynh, hiện giờ tôi cũng đã gả tới đây rồi, huynh cũng coi như đạt được mục đích. Bắt đầu từ tối hôm nay, huynh sống của huynh, tôi sống của tôi, hai chúng ta không liên quan đến nhau! Nếu huynh cần một người phụ nữ, huynh cứ việc nạp thiếp, tôi cũng sẽ không bao giờ ngăn cản hay nói xấu huynh. Tương lai huynh sẽ thăng chức rất nhanh, đạt thành tâm nguyện, nếu huynh cảm thấy tôi không đảm nhiệm được vị trí thê thất của mình thì cũng có thể hòa li đoạn tuyệt với tôi, tôi tuyệt đối không dây dưa với huynh!

– Tôi nói được làm được!

Lạc Thần cuối cùng cũng một hơi nói ra những suy nghĩ quanh quẩn lặp đi lặp lại trong đầu nàng vô số lần trong khoảng thời gian này.

Lý Mục có chút kinh ngạc.

Hắn thật sự kinh ngạc. Hắn biết chắc nàng rất ghét mình, cũng đã định làm cho nàng khóc một trận. Nhưng mà hắn không ngờ, nàng lại có suy nghĩ như vậy.

Lý Mục nhìn nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt sáng ngời rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng căng thẳng, nhưng trên mặt lại cố tỏ vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo hếch cái cằm thon xinh đẹp lên, dùng biểu cảm khinh thường nhìn hắn.

Không biết vì sao, khi đối mặt với nàng như thế này, cảm giác hoang vắng dâng trào trong đáy lòng vừa rồi vì nhớ chuyện khi xưa bỗng nhiên biến mất.

Hắn nhịn xuống cảm giác muốn bật cười, không chút để ý mà ờ một tiếng.

Lạc Thần nhìn ánh mắt hắn lấp lánh, cười như không cười, cứ thế mà nhìn mình chăm chú, thần sắc kỳ lạ, chỉ ờ một tiếng rồi không nói gì thêm thì nhất thời cũng không biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Nàng ưỡn bộ ng ực nhỏ lên, nổi cáu nói:

– Huynh có nghe rõ không đấy?

Lý Mục cười, đột nhiên nhấc chân, một chân quỳ trên mép giường, vô cùng tự nhiên cả người nghiêng về phía nàng.

– Nếu ta không muốn thì sao nào?

Khoảng cách giữa hai người theo động tác này của hắn mà kéo lại gần.

Mặt hắn ở ngay trên đỉnh đầu nàng, Lạc Thần lại một lần nữa cảm giác được rõ ràng áp lực mang theo mùi rượu nóng hừng hực ập tới.

Bả vai hắn khẽ động đậy, như là chuẩn bị đưa tay về phía mình.

Lông tơ trên người Lạc Thần dựng đứng, nàng bò nhanh về phía đầu giường, với tay lấy thanh chủy thủ giấu ở dưới gối ra, đặt ngang trước cổ mình.

– Nếu huynh dám chạm vào tôi, tôi sẽ tự sát!

Lạc Thần chắc chắn hắn không dám làm mình bị thương tổn. Hắn dùng trăm phương ngàn kế mới cưới được con gái Cao thị, bất kể không thể cho người khác biết mục đích cuối cùng là gì, ít nhất hiện tại hắn chắc chắn không muốn mình xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Đối với hôn sự này Cao gia cực kỳ bất mãn, nếu nàng lại xảy ra chuyện gì đó, có mười Hứa Tiết cũng không thể nào ngăn cản được sự trả thù của Cao gia đối với ông ta.

Lạc Thần nắm chặt thanh chủy thủ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn hơi ngẩn người ra, ánh mắt đảo qua thanh chủy thủ đặt ngang trước cổ nàng, ấy thế mà vẫn đưa tay về phía nàng.

– Lý Mục, huynh đừng có ép tôi…

Lạc Thần tim nảy lên kịch liệt, đang định dùng sức, bỗng nhiên cảm thấy tay ấm áp, bàn tay hắn đã đưa tới cầm cái tay đang nắm thanh chủy thủ kia của nàng.

Hắn đỡ lấy nàng và nhẹ nhàng rút con dao găm ra khỏi cổ nàng. Lực tay của hắn không mạnh lắm, cũng không làm nàng bị thương chút nào, chỉ là cánh tay của nàng không chống lại được lực từ hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đoạt lấy dao găm trong tay mình, bụng ngón tay cái lướt nhẹ trên lưỡi chủy thủ sáng như tuyết, sau đó ngẩng lên nhìn nàng, bình thản nói:

– Đao sắc dễ bị thương. Nàng là một cô gái, về sau đừng đụng vào nó nữa.

Hắn đứng lên, đặt thanh chủy thủ lên trên án kỷ, sau đó đi đến sập ngồi nằm xuống đó, nhắm mắt nói:

– Đi ngủ đi.

Lạc Thần ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, như là đã ngủ rồi thì mới từ từ nằm xuống.

Tay nàng vẫn hơi run rẩy, trái tim thì cũng vẫn còn đập thình thịch thình thịch.

Hết chương 27

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 27
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...