Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 35

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lạc Thần vừa vào nhà, Lý Mục liền đi theo vào – từ ngày thành thân đến nay thì cảnh tượng hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên.

A Cúc vốn đợi đi lên giúp tiểu nương tử tẩy trang thay y phục, trông thấy Lý Mục đi vào cứ vậy mà nhìn mình, tiểu nương tử như không có chuyện gì ngồi xuống trước tủ gương, tự soi gương tháo trang sức trên búi tóc xuống, do dự một chút, cuối cùng bà cũng không dám công nhiên nghịch lại, đánh mắt ra hiệu với thị nữ, mấy người ra khỏi phòng.

Cửa vừa được đóng lại, Lý Mục đi đến phía sau lưng Lạc Thần rồi dừng lại, nhìn nàng đưa hai tay lên với đôi bàn tay thon thả rút một nhánh trâm trâu ngậm phượng cài bên tóc mai xuống.

Ống tay áo rộng với hoa văn quả hồng tinh tế theo động tác giơ tay của nàng trượt xuống, tại khuỷu tay lộ ra hai cánh tay trắng mịn như tuyết bình thường được che kín, trơn bóng, trên cổ tay nàng đeo hai chiếc vòng tơ vàng mỏng, vòng tay ôm ngoan ngoãn bám vào cổ tay ngọc, theo động tác của nàng mà đung đưa, làn da sáng rạng rỡ.

Lý Mục ngước mắt lên, nhìn Lạc Thần ở trong gương nói:

– Hôm nay bảo là giờ Thân đi đón nàng nhưng ta lại không đến đúng hẹn, là ta thất hẹn. Mong nàng chớ trách.

– Không sao. Chẳng phải huynh đã cho người đến chuyển lời rồi à? Hơn nữa tôi với A Đình cũng không chờ huynh.

Nàng ngắt lời, thản nhiên nói, thuận lợi rút trầm cài tóc nặng nhất, và ném nó lên bề mặt.

Chuỗi hạt châu đụng nhau, phát ra những tiếng lạo xạo.

Lý Mục khựng lại.

– Còn nữa, hôm nay chuyện về nhị tẩu Tưởng gia, trên đường ta đã nghe nói rồi. May mà lúc đó có nàng. Ta thay mặt Tưởng nhị huynh cảm ơn nàng…

– Vậy thì càng không cần!

Lạc Thần lại ngắt lời hắn lần nữa, đứng dậy khỏi gương tủ, quay lại đối mặt với hắn.

– Tôi chỉ tiện nói một câu giúp một tay mà thôi. Huống hồ giúp nhị tẩu Tưởng gia cũng không phải để nhận được câu cảm ơn của huynh.

Nàng hơi kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu vẫn hời hợt giảo hoạt như cũ.

Lý Mục yên lặng, nhìn chăm chú vào thiếu nữ trước mặt này. Hắn đương nhiên biết nàng đang cố y mỉa mai mình đây mà, nhưng trong lòng hắn lại không vì điều đó mà không vui. Dù là một chút cũng không có.

Nghĩ đến một lát trước, cảnh hắn bị mẫu thân răn dạy, nàng thì thờ ơ lạnh nhạt, đợi đến cuối cùng mới lên tiếng nói giúp mình một chút, trong lòng hắn thoáng hiện lên tia vui vẻ. Cảm giác đó cực kỳ kỳ diệu, gần như khó nắm bắt, nhưng tồn tại rất chân thực – bất luận là ở kiếp trước hay là ở kiếp này thì trong trí nhớ mơ hồ của hắn mỗi khi nghĩ tới đều là chưa từng có. Như một dòng suối mỏng, chậm rãi chảy qua trái tim cứng như sắt của hắn, thậm chí nó còn làm hòa tan đi ký ức đen tối đầy máu và thù hận của một người đã từng trải qua một cái chết thảm liệt.

Hắn không khỏi nghĩ tới rất nhiều năm trước, khi nàng ở trước mặt hắn vẫn còn là một cô bé, cũng đã từng “nói một câu” như vậy cứu hắn thời niên thiếu.

Rành rành ở trước mắt.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nàng ở trước mắt hắn đã không còn là nàng trong ký ức một khắc cuối cùng của kiếp trước, người đã khiến hắn động lòng, hận nàng, thậm chí từng nghĩ đến giết nàng, muốn nàng đi cùng hắn cùng xuống hoàng tuyền, nhưng đến cuối cùng lại buông tha cho nàng.

Nàng bây giờ, dường như vẫn giống như nàng khi còn bé trong trí nhớ của hắn cũng không có sự thay đổi bao nhiêu. Vẫn thiện lương như vậy, đồng thời…mang theo một chút tính trẻ con mà hắn thực sự không biết phải đối phó như thế nào. Hắn chần chừ một lúc, đang định chuyển sang đề tài khác nhằm hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt này…

– Cúc ma ma, cháu muốn tắm rửa! Đi ra ngoài cả một ngày, người đầy mồ hôi, khó chịu lắm!

Nàng gọi to ra bên ngoài, giọng điệu nũng nịu. Gọi xong, như vô tình, nàng lại liếc anh một chút, nhìn hắn ngượng ngùng quay mặt đi đột ngột.

– Cũng được, nàng thay quần áo đi, ta đi ra ngoài trước…

Người đàn ông trẻ tuổi có vẻ hơi lúng túng, lẩm bẩm một câu, rồi rời khỏi phòng dưới con mắt cảnh giác của a Cúc cùng nhóm thị nữ vú giá đẩy cửa đi vào, đi ra khỏi phòng.

Hắn vừa đi, Lạc Thần không kìm được nhướng khóe môi lên, nhào vào giường, chôn mặt mình vào trong gối, bật cười lên khe khẽ.

Từ lúc Lý Mục cầu thân đến nay, trong mấy tháng này, đây là lần đầu tiên a Cúc nhìn thấy Tiểu nương tử cười vui vẻ đến như thế. Còn cười xinh đẹp như thế.

A Cúc không hiểu gì cả, nhưng lại rất vui vẻ.

Tiểu nương tử vui, bà càng vui hơn.

Bà hầu bên cạnh, nhìn nàng nằm sắp bật cười vui vẻ, chờ tiếng cười dừng lại mới hỏi nàng nguyên do.

Lạc Thần trở mình, nằm trên gối với khuôn mặt đỏ bừng, cắn môi lắc đầu, không chịu nói gì. Nhưng mấy tháng nay, tất cả tức giận, bất mãn, uất ức tích tụ trong lòng nàng đột nhiên tựa hồ bởi vì thắng lợi hoàn toàn trước Lý Mục vừa rồi mà tiêu tan đi rất nhiều. Thậm chí, ngay cả chiếc giường nàng không quen ngủ cũng không cảm thấy khó chịu như bây giờ khi nằm trên đó.

– Tiểu nương tử? – A Cúc nhìn ngây người.

– Cháu muốn tắm rửa. – Nàng từ trên giường ngồi dậy, trìu mến ôm lấy a Cúc, lúm đồng tiền bên khóe môi vẫn còn mờ mờ, vô cùng quyến rũ.

Đêm đã khuya, một vùng miếu Thành Hoàng yên tĩnh trở lại.

Ngõ mạch chỗ sâu, bên tai người ngủ chỉ có vài tiếng gõ mõ của người cầm canh đi trong ngõ, càng làm tăng thêm vẻ hiu quạnh của đêm cuối thu này.

Thẩm thị vẫn hướng về phía ánh nến, gấp rút may một bộ y phục.

Mẫu thân của Lý Mục hai ngày trước có đến nhà lặng lẽ đưa cho chị một chút tiền nhưng bị Thẩm thị uyển chuyển cự tuyệt, chị vẫn dùng tiền mua loại vải mà mình đã nhìn trúng kia.

Chị rất giỏi may vá, tự tay may cho mẹ già một bộ y phục càng bày tỏ được sự áy náy và quan tâm của mình đối với mẫu thân. Ngày mai là đại thọ sáu mươi của mẫu thân, tuy thời gian làm việc có hơi gấp gáp nhưng những mũi khâu từ đầu ngón tay của chị đều rất đẹp và ngay ngắn, không hề có một vết lỗi nào.

Trong phòng có tiếng bước chân nhè nhẹ, chị ngước lên, trông thấy trượng phu tay cầm cây nến đi tới, đặt ở trước mặt mình.

Hai cây nến đặt song song, ánh lửa sáng lên nhiều hơn.

– Lang quân làm xong việc rồi à? Chàng đi ngủ đi, lát thiếp xong sẽ đi ngủ ngay.

Thẩm thị vẫn luôn tay may áo, cười nói với trượng phu.

– Chàng đừng để lãng phí hai cây nến. Mắt thiếp vẫn tốt lắm, nhìn thấy rất rõ.

Nàng nhìn cây nến trước mặt, nói tiếp.

Tưởng Thao lại choàng thêm chiếc áo lên vai chị.

– A nô, là do ta vô năng. Nàng gả cho ta nhiều năm, ta không những không cho nàng hưởng phúc được ngày nào, còn để nàng phải chịu nhiều uất ức như thế…

Thẩm thị ngẩng lên, thấy trượng phu nhìn mình áy náy thì cười nhẹ một tiếng, đặt kim khâu xuống, dịu dàng nói:

– Chàng nói gì đó? Lang quân đối với thiếp tốt như thế, lại cho thiếp hai đứa con ngoan ngoãn, thiếp nào chịu uất ức chứ?

Thê tử khéo léo hiểu lòng người như thế, điều này khiến cho người đàn ông bụng đầy kinh luân nhưng cuộc đời lại không có chỗ để dùng càng thêm áy náy hơn. Y ngồi xuống bên cạnh thê tử, nói:

– Nàng đừng lo lắng về tiền bạc. Bên ta mới làm hai bài văn chương, còn viết tiếp mấy bài nữa, tháng sau tích đủ tiền rồi là chuộc được trang sức của nàng về…

Tưởng Thao giỏi về văn biền ngẫu, đối trận tinh chỉnh, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, danh tiếng dần dần truyền bá, rất nhiều con cháu sĩ tộc muốn trao đổi bài văn chương đổi lấy sự đánh giá cao của danh sĩ đương thời mà mua văn chương của y. Y cũng dùng cách làm văn chương hộ đổi lấy tiền để phụ giúp gia đình.

– Lang quân vất vả, chàng đi nghỉ ngơi sớm đi. – Thẩm thị giục y.

Tưởng Thao nói:

– Ta với nàng cùng đi ngủ. Ngay mai ta cũng cùng nàng cùng trở về để tránh cho nàng lại bị huynh trưởng quở trách. Ta đi cầu xin họ để cho nàng được gặp mặt nhạc mẫu một chút.

Thẩm thị hơi thất thần, sau đó mỉm cười lắc đầu:

– Thiếp biết lang quân quan tâm, nhưng mà không cần đâu. Thiếp đã nói với một vị lão nô trong nhà rồi, bà ấy sẽ lén đưa y phục cho mẫu thân thiếp. Thiếp biết rõ tính mấy huynh trưởng của thiếp, dù có làm thế nào thì họ cũng sẽ không cho thiếp đi gặp mẫu thân đâu. Lang quân chàng đừng đi làm gì, tránh lại bị họ làm nhục.

Tưởng Thao đè nén cảm giác bất lực và buồn bã dâng lên trong lòng, trầm ngâm một lúc rồi nói:

– A Nô, có chuyện này ta muốn nói với nàng. Bắc triều hiện đang hỗn loạn. Người Tiên Bi Mộ Dung Tây mưu đồ giết đế soán vị, nhưng mà không thành công. Họ đã tập hợp binh mã nổi dậy và tiến về Liêu Tây. Hung Nô ngóc đầu trở lại, thứ sử Lương Châu cũng mượn cơ hội tự lập xưng đế. Trung Nguyên lại hỗn loạn, Giang Bắc chỉ sợ sẽ không còn thái bình nữa. Dự tính sắp tới dân tị nạn sẽ ồ ạt chạy về phía Nam, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Kinh Khẩu, mấy ngày tới nếu không có việc gì thì nàng cố gắng ra ngoài càng ít càng tốt, kẻo bị vạ lây tai họa.

Thẩm thị nhíu mày:

– Sao lại sắp có chiến tranh nữa rồi…Cuộc chiến này rốt cuộc đánh tới ngày nào mới dừng đây…

Chị thở dài buồn bã.

– A Nô, nếu như có một ngày vi phu may mắn lập được chút công lao trong loạn thế, ta sẽ không bao giờ phụ nàng.

Ánh mắt Tưởng Thao sáng ngời, ôm lấy thê tử vào lòng, thì thầm với vợ.

Mấy ngày gần đầy Kinh Khẩu bắt đầu lan truyền tin tức nói Bắc Hạ tràn ngập nguy hiểm. Người Hồ đánh người Hồ, người Hán đánh người Hồ, cũng có người Hán đánh người Hán. Trung Nguyên đông tây nam bắc tựa như chỉ trong một đêm lại xuất hiện mấy thiên vương tự xưng cô vương thậm chí hoàng đế. Dù sao thì phương Bắc chiến tranh dường như bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Số lượng lưu dân từ phương Bắc trốn tới mấy ngày nay cũng trở nên tăng đột biến, trên bến đò ngày nào cũng đông nghịt người.

Người Kinh Khẩu đã quen nhìn thấy máu, nước mắt và chia ly đều thổn thức, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì một chút thanh bình đã trộm có được từ Nam triều, mặc dù không ai biết chút thanh bình này có thể duy trì đươc bao lâu.

Lý Mục đang bận làm việc với quan phủ sắp xếp cho những lưu dân mới đến này, ban ngày theo lẽ thường thì không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.

Sau buổi trưa, Lạc Thần rảnh rỗi không có chuyện làm, ngủ cũng ngủ không được bèn ở bên Lư thị bầu bạn, nghe âm thanh kéo tơ vui tai từ bà, mình thì đọc mấy quyển sách mà mình đã mang đến trước đó, giết thời gian cả buổi chiều dài dằng dặc, đột nhiên nghe tiếng bước chân dồn dập ở trong viện, ngẩng lên, bắt gặp A Đình chạy vào, mặt mày phừng phừng tức giận.

– Xảy ra chuyện gì thế con?

Lư thị tai thính, dù là không nhìn thấy nhưng lại nghe được sự tức giận từ tiếng bước chân của cô bé, ngừng tay lại, quay qua hỏi.

– Mẹ ơi, a tẩu ơi, tức chết con mà. – A Đình thở hổn hển. – Vừa nãy các huynh của a tẩu Tưởng gia lại phái ngươi đến gây sự, phá vỡ cửa nhà huynh ấy, làm hai bé nhà huynh ấy đang hoảng sợ khóc ầm lên kia kìa.

Lư thị kêu lên, lo lắng đứng bật dậy, lần tìm quải trượng của mình:

– Mau qua đó!

Lạc Thần vội đỡ lấy Lư thị, cùng A Đình chạy tới Tưởng gia.

Tưởng Thao đi vắng, chỉ có Thẩm thị cùng hai đứa bé ở nhà, người của Thẩm gia đã đi rồi, trong viện ở lối vào hàng xóm láng giềng tụ tập kín, người nào ngươi nấy đều phẫn nộ, bàn tán ồn ào, thấy Lư thị cùng Lạc Thần tới thì đều tránh ra để nhường đường.

Lạc Thần đỡ Lư thị đi vào, nhìn thấy cửa lớn bị thủng lỗ chỗ và một bộ quần áo lụa hồ bị cắt nát nằm dưới đất, Thẩm thị đang dỗ hai đứa con nhỏ vì hoảng sợ quá mà khóc lên thì tức khắc đoán được nguyên nhân. Hỏi thăm một chút, quả nhiên là chuyện ngày hôm trước Thẩm thị nhờ người lén lút mang áo cho mẹ già đã bị mấy người huynh của chị ấy biết được, đã nổi giận phái mấy gia nô chạy đến đây, náo loạn một trận, bỏ lại mấy câu hăm dọa rồi bỏ đi.

Lư thị gõ quải trượng, vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ:

– Sao trên đời lại có loại anh em như thế! Đúng là khinh người quá đáng!

Bà bảo Lạc Thần cùng A Đình đưa hai đứa bé về nhà mình trước, mình thì đi an ủi Thẩm thị.

Lạc Thần đi ra gọi A Cúc đến thì thầm dặn dò vài câu.

A Cúc nhìn cửa lơn nhà Tưởng gia bị phá hỏng, chần chừ một chút.

– Cứ nghe theo cháu làm đi.

Lạc Thần nhấn mạnh.

A Cúc đáp vâng, sau đó đi ngay.

Bấy giờ Lạc Thần mới thở phào một hơi, quay trở lại, mỗi tay dắt một đứa bé, dịu dàng nói:

– Hai em đừng khóc nữa, đi đến chỗ a thẩm nhé, chỗ thẩm có nhiều thứ ăn ngon lắm.

Hết chương 35

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 35
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...