Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 70

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một ngôi trường nghiêm trang, cửa được canh phòng nghiêm ngặt, khi Lão Hoàng dẫn mấy người vào cửa, liền bắt gặp rất nhiều ánh mắt.

Vụ tai tiếng không lâu trước đây có ảnh hưởng lớn đến lão Hoàng, anh ta lớn lên lại thực dễ phân biệt, người ta nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, chưa kể còn có Thời Mộ theo ở phía sau.

Ngoại hình Thời Mộ quá mức xuất chúng, mị cổ đem cả người cô khí chất  cao lên không ít, thoạt nhìn hình tượng hoàn toàn không có cảm giác là một học sinh bình thường, mà như là một quý minh tinh đang nổi nào đó.

Trên đường đi, trước vô vàn ánh mắt dò xét không ngừng, Bối Linh ưỡn ngực thẳng , cố gắng chấn an mình không thể sợ hãi rụt rè , ném mặt mũi nam thần nhà mình đi được.

Vì thi đấu , quản lý cấp cao của trường trung học đệ nhất đã đặc biệt thiết lập một phòng chờ cho các học sinh đến tham gia cuộc thi. Lão Hoàng trực tiếp dẫn hai người đi qua, để lại Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất đang đợi ở khán phòng của nhà thi đấu.

Căn bản không có nhiều người tới xem loại hình thi đấu thể dục phát sóng này, mỗi trường học đều chỉ mang theo một ít học sinh hỗ trợ thôi , Phó Vân Thâm cùng Hạ Hàng Nhất ngồi ở hàng trước có chút nhàm chán.

Một tay Phó Vân Thâm chống má, nhàn nhạt nhìn điện thoại.

Lúc này đỉnh đầu đột nhiên phủ một bóng đen, phảng phất có mùi thơm.

"Cái đó ... tôi có thể hỏi cậu Wechat được không?"

Đó là một học sinh trường trung học , rất thanh tú , vẻ mặt lo lắng và hồi hộp.

Phó Vân Thâm hơi nhướng mi, trong mắt u ám, tràn đầy lãnh đạm, tóm lại không dễ chọc, cô gái sững sờ, cẩn thận lùi lại, vội vàng chạy đi.

Phó Vân Thâm cười híp mắt.

Hạ Hàng Nhất thì thào nói với cậu:  "Vân Thâm , cậu thật là hung dữ, làm các cô ấy sợ hãi bỏ đi rồi."

"Ồ," Cậu tỏ ra vô cùng thờ ơ với điều này.

Hạ Hàng Nhất không nói nhiều, đảo mắt liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc dưới sân khấu đang kiểm tra thiết bị, vội vàng vẫy tay: "Thời Mộ!"

Giọng nói sạch sẽ vang lên trong phòng thể thao rộng lớn, ánh mắt của nhiều người trong nháy mắt hướng đến , nhưng khi người đó quay đầu lại, Hạ Hàng Nhất mới nhận ra mình đã nhận ra nhầm người, bóng lưng của người kia giống hệt với Thời Mộ. Nhưng trên người hắn mặc đồng phục học sinh của trường trung học đệ nhất , sắc mặt tái nhợt, biểu cảm nhàn nhạt, giống như một ma bệnh , hoàn toàn không có ánh mặt trời tràn đầy sức sống như Thời Mộ.

“Thời Lê?” Bạn học bên cạnh gọi hắn, Thời Lê quay đầu lại, lông mi run  run, lập tức rời khỏi đại sảnh sân thể dục.

9 giờ 40, khoảng cách trước lúc bắt đầu thi đấu còn kém hai mươi phút nữa.

Thời Mộ và Bối Linh ngồi cùng phòng chờ với học sinh trường mình, không hề lo lắng chút nào, tiểu cô nương còn lén ăn bánh quy rồi lặng lẽ chia cho học sinh bên cạnh một chút.

Cô gái đang ăn bánh quy bí mật nhìn Thời Mộ, thấp giọng hỏi: " Nè , tớ hỏi xíu, người cạnh cậu thật đẹp trai, là nam hay nữ?"

Bối Linh cũng nói nhỏ: "Thời Mộ là con trai , nhưng mà là con gái cũng rất xinh".

Câu nói hùng hồn này khiến cô gái phải trố mắt nhìn, sau đó hỏi: " Cậu có phải là học sinh Anh Nam không?"

Bối Linh gật đầu: "ừm , cậu là học sinh cấp ba?"

Cô gái cười: "Ừ, cậu số mấy thì lên sân khấu ????"

Bối Linh đáp: " Số năm, vị trí trung gian."

Cô gái quay đầu nhìn Thời Mộ bí mật, trầm giọng nói: "Nói thật , cậu có thể giúp tôi hỏi thông tin liên lạc của cậu ấy được không?"

Bối Linh lắc đầu, trịnh trọng: "Tôi không thể giúp cậu ,như vậy đối với Thời Mộ là không tôn trọng . Nếu muốn, cậu có thể tự mình xin."

Trước sự từ chối, cô gái không hề tức giận, cả hai nhanh chóng chuyển chủ đề sang chỗ khác, ngay sau đó các cô gái khác tham gia cuộc thi cũng tham gia trò chuyện, Bối Linh rất dễ thương và tính tình rất nhiệt tình, hòa đồng với bất cứ ai.

Thời Mộ dựa vào lưng ghế liếc mắt, nghe thấy tiếng gõ cửa , đột nhiên một cái đầu thò vào, sau khi quay trái phải,  ánh mắt hắn ở trên người Thời Mộ, "Bạn học Thời Mộ, có người gọi cậu ra ngoài nói có việc gì đó. "

Đôi mắt cô lóe sáng, đứng dậy và đi ra ngoài.

Ở lối vào cầu thang cuối hành lang, Thời Mộ nhìn thấy thiếu niên đang đứng đợi ở trong góc, trầm mặc một lát, định quay lại.

“Thời Mộ.” Thời Lê ngăn cô lại.

Cô quay lại, vẻ mặt rầu rĩ khóc: "Anh trai, sao anh cứ gọi tôi hết lần này đến lần khác vậy?"

Thời Lê vẫy tay với cô: "Lại đây."

Thời Mộ thở dài nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô mới miễn cưỡng bước tới, sợ có người phát hiện, cô liền đóng cửa cầu thang lại.

Thời Lê vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc nhìn cô; " Anh hỏi Dung Dung, em ấy nói hôm đó quán bar có chuyện, có người giúp cô ấy. Là em ?"

Thời Mộ đút hai tay vào túi, nhìn nghiêng: "Nếu là giúp cảm ơn thay em gái anh thì không cần, anh không còn việc gì chứ ? Tôi đi đây."

Hắn ta đột ngột nắm lấy cổ tay Thời Mộ, "Em đang giả trai ở Anh Nam à?"

Thời Mộ tỏ vẻ sốt ruột: "Không phải việc của anh."

Thời Lê siết chặt cổ tay cô, ánh mắt càng sâu.

Đương nhiên hắn biết đó không phải việc của mình, thật ra bấy lâu nay hắn chưa từng quan tâm đến cô, vì lý do thân thể nên hai người xa cách từ lúc sinh ra. Năm 16 tuổi Thời Mộ được đưa về, năm đó tình trạng của hắn rất tồi tệ. Một nửa trong số 365 ngày hắn phải ở bệnh viện để phục hồi sức khỏe, tự nhiên hắn cũng không thèm đoái hoài đến người em đột ngột có thêm này. Từ sau khi ở bệnh viện về, hắn nhận ra một điều lag Thời Mộ sống trên gác mái.

Từ nhỏ đến lớn, gia đình hắn nhiều lần nói với hắn  “‘ Mộ sẽ giết con ”, giống như tẩy não, lặp đi lặp lại bên tai hắn hết lần này đến lần khác. Mà Thời Mộ đâu? Thời Mộ  không có  được như Thời Dung đáng yêu thảo hỉ, vĩnh viễn là bộ dáng kiêu ngạo, không phải trộm ném vào cặp sách hắn sâu bọ ,thì chính là đổ nước vào dương cầm của hắn, còn không thì là sử dụng biện pháp làm hắn xem những cái đó yêu ma quỷ quái, hắn không dám thân cận, cũng không cách nào thân cận được.

Thời Mộ giống như là một đóa hoa ăn thịt người, ai tiếp cận, cô liền hại chết .

Vốn cũng là anh em , máu liền huyết, tim liền tim, Thời Lê vốn tưởng rằng sẽ cùng cô sống như vậy, nhưng Thời Mộ thật rời khỏi Thời gia, hắn nhịn không được liền trong lòng nhớ mong.

Hiện giờ thấy Thời Mộ  trong bộ dáng nam hài tử , trong lòng càng hụt hẫng lên.

Thời Lê liếc cô một cái, lấy trong ví ra một cái thẻ, đưa qua: "Đây, mua cái gì ngon."

Thời Mộ sửng sốt, nở nụ cười: "Anh coi tôi như ăn mày?"

"Anh không..."

Thời Mộ không cho anh cơ hội nói nữa, nhìn thời gian, mười phút trước khi cuộc thi bắt đầu, cô xoay người đi xuống lầu không chút suy nghĩ.

Kết quả, ngay khi chân trước bước ra, một bóng người từ bên ngoài đi vào, dùng hai tay đẩy mạnh vào lưng Thời Mộ, lực đạo đột ngột khiến sức nặng của cô dưới chân không ổn định, không kịp nắm lấy tay vịn , cô liền bị lăn xuống cầu thang.

Một tiếng nổ vang, Thời Mộ ngã xuống đất, đầu gối bị va chạm, toàn thân rã rời.

Thời Mộ nghiến răng chịu đựng đau đớn, sau đó khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.

Lời của editor: Hôm nay chương ngắn ghê .... 😅😅😅

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 70
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...