Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 157

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Anh muốn chiếm hữu cô.

Anh muốn khiến cô chỉ mang dấu ấn của riêng mình.

Anh chưa bao giờ là Liễu Hạ Huệ, anh cũng có những h@m muốn đối với người mình yêu.

Loại chuyện này, anh còn rất nhỏ liền hiểu được, cực kỳ chán ghét.

Nhưng anh không ngờ rằng khi đối mặt với cô, anh cũng sẽ có ý nghĩ làm ô uế cô.

Anh thực sự … bẩn!

Đường Uyển nhìn anh, hơi giật mình.

Từ Thiệu Châu giật giật mí mắt, đột nhiên mất can đảm để nhìn cô.

Anh ngoan ngoãn ngả đầu vào đầu gối cô, đôi mắt đen của anh phủ bóng lên mái tóc bù xù dài đến tận lông mày, sự hoang tưởng trong anh mạnh mẽ tiếp tục lan rộng đến nơi cô không thể nhìn thấy.

“Nếu em không thích, anh đổi.” Anh nhẹ nhàng nói.

Đường Uyển không biết anh đang nói đó là bản thảo hay anh muốn thay đổi điều gì khác.

Cô khẽ c ắn môi dưới, đặt lòng bàn tay lên tóc anh, vuốt từng sợi một, nhìn sợi tóc mềm mại của anh luồn qua kẽ tay, nhẹ nhàng đáp: “Không bẩn, em cũng không ghét.”

Vì vậy anh cũng không cần phải hèn mọn trước mặt cô như vậy.

Có người nói trong tình yêu, ai yêu trước là người thua cuộc, nhưng giữa cô và anh, nhìn thế nào thì cô cũng là người chiến thắng.

Đường Uyển cho rằng khoảng thời gian này cô đã cho anh đủ cảm giác an toàn, nhưng không ngờ anh vẫn bất an như vậy.

Cô yên lặng suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “A Châu, một tháng nữa em sẽ thành người lớn.”

Sinh nhật của cô là vào tháng hai.

“Nếu anh muốn, em có thể cho anh.”

Từ Thiệu Châu sững người.

Lúc này, anh không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

Anh từ từ ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt trong veo và nghiêm túc của cô gái.

Anh nắm chặt tay cô, im lặng một lúc lâu, môi anh mới mím thành một đường cong rất nông, dở khóc dở cười, xấu hổ nói: “ Uyển Uyển, em có biết em đang nói cái gì không?”

Đường Uyển ậm ừ: “Em biết.”

Từ Thiệu Châu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết vì tim đập nhanh.

“Đừng chiều chuộng anh như thế này,” anh hoang mang thì thầm.

Nếu điều này tiếp tục, anh sẽ muốn tiến xa hơn nữa.

Đường Uyển thở dài, cúi người ôm lấy anh dụi dụi vào một bên mặt của anh ngọt ngào như một miếng bánh ngọt.

“Anh là bạn trai của em, em không chiều chuộng anh thì còn chiều chuộng ai?”

Từ Thiệu Châu giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô từ trên ghế xuống, dùng tay dài chân giam cầm cô, gần như tham lam hít vào hơi thở trên cơ thể cô có một sự thôi thúc anh đột nhiên muốn khóc.

Tại sao Uyển Uyển của anh lại tốt như vậy?

“Em là thần tiên phái tới cứu anh sao?”

Nghe lời nói ấu trĩ của anh Đường Uyển không khỏi nhướng mày, “Đúng vậy, em chính là tiểu tiên nữ của anh.”

Đường Uyển vẫn vẽ theo bản thảo đầu tiên anh đưa ra, không thay đổi một từ nào.

Khi mới làm việc gì đó, cô luôn tràn đầy động lực và năng lượng, tận dụng nguồn năng lượng này, cô đã vẽ mười chương một lần liên tiếp, sau đó tìm một phần mềm truyện tranh nổi tiếng và đáng tin cậy để gửi bản thảo, tự hỏi liệu cô có thể ký hợp đồng.

Nhưng mà đợi mãi không nhận được hồi âm.

Đường Uyển vốn định gửi cho một trang web khác, nhưng sau khi nghĩ lại, có lẽ sắp đến Tết Nguyên đán, các biên tập viên bình duyệt đang trong kỳ nghỉ nên không có người duyệt bản thảo.

Cô sẽ kiên nhẫn.

Kết quả là cô đợi mãi, cô quên trước quên sau.

Tết Nguyên Đán năm nay cô và A Châu sẽ ở cùng nhau nên có nhiều thứ phải chuẩn bị.

Lý Khải đã gọi điện cho Đường Uyển nhiều lần mời cô đến nhà ông đón năm mới, nhưng cô từ chối.

Nhưng Đường Uyển không ngờ rằng bên kia sẽ tới.

" Ting ~"

“Ting…Ting!”

Đường Uyển vẫn còn đang ngủ, bị đánh thức bởi tiếng chuông trở mình lại và quấn chặt mình trong chăn.

“Hừ.”

Mới sáng sớm, ai vậy?

Kể từ sau kỳ nghỉ lễ, đồng hồ sinh học của Đường Uyển đã bị xáo trộn hoàn toàn, ngày nào cô cũng phải ngủ đến chín giờ.

Chuông cửa vẫn vang, cô bàng hoàng vươn tay từ trong chăn ấm, vội vàng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường xem thử.

8:55.

Đến lúc dậy rồi đây.

Vừa vuốt mái tóc bồng bềnh do tĩnh điện, Đường Uyển vừa đứng dậy khỏi giường và bật điều hòa điều chỉnh tăng nhiệt độ.

Lạnh quá.

Cô không muốn rời khỏi chăn ấm.

Cô uể oải rũ mi, đang định đi ra ngoài mở cửa, thì nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra.

Từ Thiệu Châu đã mặc quần áo đầy đủ, nên rõ ràng là anh ấy đã dậy sớm rồi.

Hai tay đút túi áo khoác, anh thản nhiên đi ra cửa.

Vì sợ tiếng chuông cửa tiếp tục làm phiền Đường Uyển ngủ anh mở cửa mà không thèm nhìn mắt mèo.

Một nam một nữ trung niên đứng ngoài cửa, trên tay xách túi lớn túi nhỏ.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lý Khải vụt tắt khi ông nhìn thấy chàng trai mở cửa.

Ông nhìn lên số nhà một cách nghi ngờ.

Đúng mà

Ông đã tới nơi này mấy lần, không thể đi sai.

Sau đó, vấn đề là gì

“Chàng trai trẻ, cậu là ai?”

Từ Thiệu Châu nhìn chằm chằm vào họ, nhanh chóng đoán được danh tính của họ, "Chú là cậu của Đường Uyển phải không?

" Đúng vậy.”

“Ồ, mời vào.” Anh đứng cách một chút nhường bọn họ đi vào, tuy rằng thái độ lạnh lùng, nhưng cử chỉ vẫn là lễ phép.

Trương Nguyệt Hoa vừa bước vào cửa đã nhìn vào trong nhà, sau đó phát hiện ra rằng nơi mà Đường Uyển ở một mình cũng tương đương với gia đình sáu người của họ.

Sau khi bố nó qua đời, căn nhà này được để lại cho nó một mình nó sống trong căn nhà lớn như vậy sao?

Một tính toán lóe lên trong mắt Trương Nguyệt Hoa.

Lý Khải đặt món quà năm mới trong tay lên bàn cà phê, sau đó nhìn chàng trai trẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi phía sau, có chút cảnh giác: “Tiểu Uyển đâu?”

“Cậu?” Đường Uyển, mới tỉnh dậy, dụi mắt từ trong phòng thốt lên những lời nghi ngờ, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn.

Lý Khải hoàn hồn, kinh ngạc nhìn quần áo của cô, sau đó liếc nhìn nam sinh trong phòng khách, “Tiểu Uyển, cháu vừa mới dậy, cháu, bọn cháu ở cùng nhau sao?”

Đường Uyển: "Vâng”

Từ Thiệu Châu từ chối “Không.”

Nghe thấy lời từ chối của anh Đường Uyển sững người một lúc rồi chớp mắt.

Có một khoảnh khắc im lặng trong phòng khách.

Trương Nguyệt Hoa nhìn trái nhìn phải, vỗ đùi lần cuối, vẻ mặt đau lòng nói: "Tiểu Uyển, cháu còn là học sinh cấp ba, còn nhỏ như vậy, tại sao tìm kiếm một người đàn ông, cháu không quan tâm đến mặt mũi của mình sao?! Đã phát triển đến đâu rồi? Không phải là…”

Bà ta ánh mắt rơi xuống trên bụng cô, chần chờ nói.

Từ Thiệu Châu cau mày, nghĩ rằng người dì này quá ồn ào.

Đường Uyển dựa vào cửa, rảnh rỗi cầm túi áo ngủ nói: " Mợ à, tuy rằng A Châu là bạn trai của cháu, nhưng chúng ta vẫn chưa đi xa đến thế.

Cháu còn chưa đủ tuổi, xin mợ đừng suy đoán ác ý…”

Quan hệ tình d*c với trẻ vị thành niên là phạm tội.

Trương Nguyệt Hoa bị cô nói lại, cảm thấy lòng tốt của mình bị coi là thừa thãi, bà ta có chút khó chịu, " Mợ không quan tâm đến cháu nữa."

Lý Khải xoa xoa giữa lông mày của mình với vẻ đau đầu.

Đến thăm cháu gái vào ngày tết, tại sao lại phát sinh sự việc như thế này rồi.

Nếu Đường Ninh biết rằng đứa con gái quý giá của mình bị lừa, ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau khổ..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 157
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...