Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 159

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Có Lý Khải ở đây bà ta không thể tìm thấy cơ hội trò chuyện với Đường Uyển một mình.

Sau khi hai người trò chuyện xong, bà ta hỏi: “Tiểu Uyển, cháu đã quyết định học ở đâu chưa?” Đường Uyển nhìn bà ta, " Đại học Nam Kinh thành phố A.

“ Oh chỗ đó cách khá xa, Tiểu Uyển mợ có chuyện muốn nói với cháu.”

Nhận ra những gì bà ta định nói, Lý Khải nhanh chóng ra hiệu lắc đầu với bà ta.

Trương Nguyệt Hoa không quan tâm lắm, thậm chí không thèm nhìn ông.

Bà ta mỉm cười nhìn cô gái đối diện, “Xem này, nếu cháu đi học xa, nhà không trống không có người ở sao?”

“Vậy thì sao?” Đường Uyển cầm chén trà trong tay, không hiểu nhướng mày, hơi nước bốc lên bao phủ đôi mắt trong sáng của cô

"Là như thế này.

Con trai của bạn mợ sang năm sẽ đến đây học cấp 3, nhưng gia đình nó không tìm được nhà thuê thích hợp, nên nhờ mợ tìm giúp.

Mợ nghĩ ngôi trường mà nó sẽ theo học là khá gần đây, vì vậy mợ muốn hỏi, cháu có thể để họ thuê căn nhà này không?”

“Yên tâm, mợ sẽ không lợi dụng cháu đâu mỗi tháng cho cháu 2 triệu tiền thuê nhà, đến kì nghỉ hè cháu đều sẽ đến nhà chúng ta ở, thế nào?

Đường Uyển thật sự muốn cười ra tiếng.

Trong ý phân tích cuối cùng, bà ta vẫn đang nghĩ về ngôi nhà của cô.

Bà ta rất thực dụng, chắc chắn không thể giúp đỡ bạn bè một cách vô ích.

Để cô nghĩ lại xem, có sự khác biệt nào so với kiếp trước không?

Ồ, cô nhớ ra rồi.

Ở kiếp trước, Trương Nguyệt Hoa đã cho thuê căn nhà này với giá thuê 7 triệu một tháng, chưa bao gồm tiền điện nước.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm các thủ tục pháp lý để lấy lại căn nhà nhưng căn nhà đã bị sửa sang lại từ lâu nên không thể công nhận.

Tất cả dấu vết của cuộc sống của cô cùng bố cô đã bị xóa sạch.

Vào thời điểm đó, đó là sự ngu ngốc của chính cô.

" 2 triệu…" Đường Uyển lẩm bẩm con số, chậm rãi đặt tách trà xuống bàn trà, tiếng rơi bàn rõ ràng lanh lảnh, hợp với giọng nói của cô, có vẻ hơi gay gắt: " Mợ đang bắt nạt tôi vì tôi còn nhỏ, không biết mấy chuyện này sao?”

Không biết vì sao, Trương Nguyệt Hoa cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này hơi khó chọc ghẹo.

Bà ta cười vài tiếng, "Khiếp cháu nói cái gì vậy, mợ cũng là vì lợi ích của cháu thôi, lên đại học sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền, một tháng 2 triệu cũng không tệ.”

“ Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Lý Khải nghĩ về điều đó một lúc, rồi nhìn cô đầy yêu thương: "Tiểu Uyển, đây là ngôi nhà mà bố cháu để lại cho cháu cháu có thể cho thuê nếu muốn cũng có thể không cho thuê đừng nghe lời mợ cháu.”

Trương Nguyệt Hoa tức giận đến chết!

Tại sao khuỷu tay của ông ấy cứ hướng ra ngoài?!

Đường Uyển nghiêng đầu khẽ cười: “Được, vậy cháu chọn không nghe.”

“ Cháu không thiếu tiền, cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ cho thuê căn nhà này.”

Cô biểu đạt rõ ràng quyết định của mình.

Nếu người mợ này không thể hiểu được nữa còn nói điều gì đó khiến cô không hài lòng, cô không ngại đá bà ta ra khỏi nhà trước mặt cậu mình.

Trương Nguyệt Hoa tức giận đến khóe miệng nổi gân xanh, bà ta rất đau lòng.

Lý Khải cảm thấy bà ta cứ như vậy làm bản thân xấu hổ, ông cũng không có tâm trạng ở lại đây thêm nữa, vì vậy anh dự định sau khi nói chuyện với Đường Uyển một lát sẽ rời đi.

Họ không ở lại lâu, chỉ nửa giờ.

Đường Uyển cảm thấy rằng đã lâu lắm rồi.

Cô không kìm lòng được, đứng dậy tiễn bọn họ đến cửa thang máy, nhìn bọn họ tiến vào thang máy, sau đó quay người bước đi thất thần.

Xem ra cô phải nói với chú bảo vệ lần sau không được để ai khác ngoài cậu vào.

Tết Nguyên Đán, thực sự tồi tệ.

Từ Thiệu Châu ở trong phòng, nghe thấy ngoài phòng khách không có động tĩnh gì, nghĩ rằng cậu và mợ của Uyển Uyển đã trở về, vì vậy anh đi ra ngoài để xem xét.

Đúng lúc này Đường Uyển cũng bước vào.

Vừa bước vào căn phòng ấm áp, cô đã cởi chiếc áo khoác lông, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng.

“ Uyển Uyển…”

Từ Thiệu Châu chậm rãi đi đến trước mặt cô, lông mi khẽ rũ xuống, giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang chờ bị trừng phạt.

Đường Uyển rót một tách trà nóng, bưng trong tay hâm nóng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc già nua, khẽ ngâm nga.

Cô trông như thường lệ anh không không thể biết liệu cô ấy có tức giận hay không.

Từ Thiệu Châu có chút bối rối.

Anh quả quyết cúi đầu: “Là anh sai rồi.”

Khi cậu của cô hỏi bọn họ có ở cùng nhau không, anh theo bản năng trả lời là không.

Không phải anh không muốn thừa nhận quan hệ giữa hai người, mà chỉ sợ trưởng bối của cô nếu phát hiện ra sẽ trách tội, sợ cô sẽ khó xử.

Đường Uyển chớp mắt nhìn anh, lẩm bẩm không nói, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc, ngón tay trắng nõn thon thả trên tách trà màu nâu tinh xảo, nhịp tim của Từ Thiệu Châu không khỏi loạn nhịp theo nhịp gõ của cô.

Khi anh sợ hãi đến mức tái mét mặt, cô bất lực thở dài.

“ Anh không sai ở đâu cả.”

“ Em không tức giận sao?”

“Ừm, không tức giận.”

Chỉ là có chút phiền muộn.

Gần đây cô đã phát hiện ra rằng anh đã quá cẩn thận trong cách cư xử với cô.

“ A Châu, đối với em mà nói, không ai quan trọng bằng anh lần sau có người như vậy hỏi anh anh cũng không cần lo lắng.”

Bọn họ vừa mới ở chung.

Cô chỉ thích anh ấy.

Đây là sự thật.

Cô không nghĩ đó là điều cần che giấu.

Lời nói của cô gái, từng chữ rơi vào đầu trái tim của Từ Thiệu Châu, giống như một bông hoa nhỏ xinh đẹp nở rộ.

Đôi mắt anh rực lửa, yết hầu của anh khẽ động, “Ừ.”

Đêm giao thừa.

Tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, mọi nhà đều bận rộn.

Sau bữa trưa, Đường Uyển lấy ra những câu đối từ trong sách ra để sao chép, và hướng dẫn Từ Thiệu Châu dán chúng khắp nơi.

Sau khi làm xong, căn phòng khách vốn đơn giản trang nhã bỗng trở nên náo nhiệt, mang đậm không khí Tết Nguyên Đán.

Phòng của bố Đường do chính tay Đường Uyển sắp xếp.

Cô đã lâu không đặt chân vào căn phòng đó, bên trong vẫn như cũ.

Sau khi nhẹ nhàng dùng giẻ lau sạch bụi trên cửa sổ kính, cô cầm một mảnh lưới cửa sổ cắt giấy màu đỏ tươi lên và ra hiệu trên đó, dùng tay vuốt phẳng các nếp nhăn trên lưới cửa sổ, sau khi dán vào một cách trơn tru, Cô cười nhẹ và thì thầm Nói: “Bố, năm mới vui vẻ.”

“Bố đang ở thế giới khác, có lẽ bố mẹ đã gặp nhau rồi chứ.

Mẹ lo lắng cho bố như vậy nên chắc chắn mẹ sẽ đợi được bố trên cầu Nại Hà bố nhỉ.”

Đừng lo lắng về con gái của hai người

Con còn sống và rất khỏe mạnh.

Từ Thiệu Châu lặng lẽ đứng ở cửa nhìn cô với đôi mắt tập trung.

Anh nhìn không thấy vẻ mặt của cô, nhưng ánh sáng và bóng tối ngoài cửa sổ chiếu vào người cô, hơi làm mờ đi đường nét thân hình gầy gò mảnh khảnh của cô, ấm áp đến chói mắt.

Vào mùa đông, trời tối sớm hơn.

Sau khi sắp xếp tất cả các phòng, Đường Uyển và Từ Thiệu Châu bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối giao thừa.

Bữa tối giao thừa chủ yếu là gà, vịt và cá.

Vì chỉ có hai người ăn nên cô chỉ mua mỗi thứ một ít.

Hai người cùng nhau bận rộn trong bếp, bữa tối giao thừa đã sẵn sàng trước khi trời tối.

Đây là cái Tết đầu tiên họ ở bên nhau, trước khi ăn cơm, Đường Uyển đã lấy máy ảnh để ghi lại.

Trong bữa ăn, cô rất hứng thú nói: “A Châu, tối nay ở quảng trường có bắn pháo hoa và trình diễn ánh sáng đài phun nước, chúng ta đi xem đi?”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 159
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...