Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại

Chương 44

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Em không nghĩ vậy, anh đừng nói linh tinh."

Khuôn mặt cô đỏ bừng, thò vào túi áo khoác của người đàn ông. Vì túi rất sâu, cô mất một thời gian sờ soạng mới lấy ra được chìa khóa.

Nhìn thấy anh đứng thẳng ở đó, Tô Diên tức giận trừng anh một cái, cất giọng không vui: "Làm phiền tránh ra một chút, em muốn mở cửa."

Phó Mặc Bạch lúng túng nhích chân, đôi tai ửng hồng.

Tô Diên cắm chìa khóa vào, mở cửa ra. Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt là một chiếc giường đơn gọn gàng, chăn màu xanh lục được xếp ngăn nắp như khối đậu hủ, tựa như chính chủ nhân của nó, cực kỳ gọn gàng.

Ngoài ra, trong phòng còn có một chiếc bàn và một kệ sách, mọi thứ được sắp xếp rất sạch sẽ.

Cô bước từ từ vào trong, đôi mắt tràn đầy sự tò mò.

"Không thể không nói anh đúng là một người cần mẫn."

Phó Mặc Bạch theo sau sau lưng cô, không nói gì.

Tô Diên chờ đợi một lúc, không thấy ai trả lời, không nhịn được quay đầu hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?"

Người đàn ông nhìn xuống, không nhịn được nhìn vào đôi môi cô, hầu kết khẽ trượt lên xuống. Bàn tay đang nắm lấy nhau của họ cũng vô thức tăng thêm chút lực.

Ánh mắt nóng hổi của anh khiến cô cũng nóng lên một chút, dường như nhận ra điều gì đó.

Trước đây, cô đã không chỉ một lần bắt gặp anh trai và chị dâu ôm lấy nhau tình chàng ý thiếp.

Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như thế?

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Tô Diên mím chặt môi, trong lòng rối bời không chịu nổi.

Sự ám muội mơ hồ dần chảy tràn giữa họ, như thể nếu bất cẩn một chút thôi thì mọi thứ cũng sẽ bùng phát...

Ngay khi cô ngừng thở sẵn sàng tránh né, cuối cùng người đàn ông cất giọng khàn khàn: "Chúng ta ăn cơm thôi."

"Hở, được." Cô dùng sức gật đầu để che giấu sự hoang mang trong lòng.

Phó Mặc Bạch nhìn thấy tất cả, anh im lặng cảnh báo chính mình rằng không được làm cầm thú.

Hai người họ, mỗi người mang theo những tâm tư riêng đi đến bàn làm việc. Anh đặt cà mèn lên bàn, Tô Diên nhân cơ hội đỏ mặt rút tay về. Lần này anh cũng hợp tác, nhẹ nhàng buông ra.

Bàn làm việc sát bên giường đơn, cô do dự một chút vẫn không dám ngồi lên giường, bèn ngồi trên ghế, giả vờ như không có gì xảy ra nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở đây là tầng hai, cây cối khô ráo dính lên bông tuyết, một cơn gió thổi qua khiến từng bông tuyết màu trắng rơi xuống.

Phó Mặc Bạch ngồi xuống bên mép giường, đặt đồ ăn theo thứ tự trước mặt cô, nhìn như gọn gàng ngăn nắp nhưng thực tế là đang cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.

Dường như chỉ có cách này, mới có thể dập tắt con thú trong lòng anh.

"Em ăn trước đi, anh đi pha nước ấm."

Anh lại đứng lên, không chờ cô phản ứng gì đã nhanh chóng cầm phích nước nóng nặng nề ra khỏi phòng.

Tô Diên giật mình, lòng cảm thấy ấm áp bởi sự ân cần của anh, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ rằng sẽ đợi anh quay lại để cùng nhau ăn, kết quả là đợi mãi... Đợi khoảng chừng hơn hai mươi phút mới thấy anh quay lại.

Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn sang, một luồng không khí lạnh ập vào trước mặt làm cô rùng mình.

"Phòng đun hơi của các anh ở đâu vậy? Sao anh đi lâu thế?"

Phó Mặc Bạch không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xách theo phích nước nóng đến gần: "Anh vừa gặp một người quen, trò chuyện vài câu."

Tô Diên không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, ý bảo anh ngồi xuống ăn cơm. Lúc này cô mới nhận ra tay áo của anh lạnh buốt, chắc là đã đứng bên ngoài lâu rồi.

"Anh uống chút nước ấm trước đi, đứng lâu như vậy dễ cảm lạnh lắm."

"Ừm." Anh đổ nước rót vào ly trà, vành tai ửng đỏ.

Bữa cơm này, mỗi người đều mang theo những suy tư riêng mà ăn xong.

Nghĩ rằng còn phải về trường nên Tô Diên không ở lại lâu. Trên đường trở về, Phó Mặc Bạch có hơi tiếc nuối: "Chủ nhật tuần sau anh sẽ đến thăm em, có món gì em muốn ăn không?"

"Không có, chỉ cần anh đến là được."

Người đàn ông nghe điều này, như thể ăn phải kẹo ngọt, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

"Được, chủ nhật anh sẽ đến sớm hơn chút."

Tô Diên thoáng nhìn anh, âm thầm cười trộm.

Một chặng đường dài hơn một giờ đồng hồ, với Phó Mặc Bạch mà nói lại trôi qua như một cái chớp mắt.

Khi đưa cô đến trước cổng trường, anh bất ngờ tiến lên rồi ôm chặt lấy cô, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nhịp tim của cả hai lại không hẹn mà cùng đập nhanh như nổi trống.

"Diên Diên, chờ anh đến tìm em."

Cảm nhận hơi thở mát lạnh của anh, Tô Diên e thẹn gật đầu.

Khi trở về trường, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đầu tiên tìm đến Đàm Lệ, đưa ra toàn bộ thu nhập của ngày hôm nay, hào hứng chia sẻ với đối phương tin tức tốt này.

Đàm Lệ mở to hai mắt nhìn vào đống tiền trong tay cô, cũng rất phấn khích: "Người yêu của cô thực sự là một người tốt, nếu không có anh ấy, cũng không biết bao lâu số bánh trôi hấp nhân đậu đó của chúng ta mới bán hết được."

Tô Diên gật đầu đồng tình, cũng cảm thấy Phó Mặc Bạch vô cùng tốt.

"Đi thôi, trước hết chúng ta đi tìm hiệu trưởng, sau đó sẽ tổ chức một cuộc họp với các học sinh, nếu doanh số bán hàng tăng lên, chúng ta sẽ cần thêm nhân sự."

"Được!"

Mười phút sau, họ gõ cửa văn phòng hiệu trưởng, như dự đoán, hiệu trưởng cũng rất vui vẻ, khi nghe nói là nhà ăn quân đội mua sắm, nụ cười trên mặt ông ấy càng tươi hơn.

"Các cô làm tốt lắm, không chỉ giúp trường học cải thiện điều kiện quản lý mà còn giúp đỡ được nhiều học sinh vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nếu sau này gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ mọi người hết mình trong khả năng của mình."

Hai người nghe xong mỉm cười cảm ơn. Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Diên hỏi Đàm Lệ: "Cô nghĩ sao nếu ngoài việc làm bánh trôi hấp nhân đậu ra, chúng ta còn làm thêm những thứ khác? Gần đến Tết rồi, vào thời gian ngoài giờ học, chúng ta có thể luyện viết thư pháp, đến gần Tết âm lịch bán câu đối và chữ Phúc cũng có thể kiếm thêm tiền nhuận bút."

Hai mắt Đàm Lệ lập tức sáng ngời, cảm thấy ý tưởng này không tệ!

"Cô Tô, cô thật thông minh. Học sinh có một cô giáo tốt như cô là điều may mắn."

Tô Diên cười ngượng ngùng, cân nhắc về cách thực hiện ý tưởng này.

Ngày hôm sau.

Trong giờ ngữ văn, Tô Diên tổ chức một cuộc họp ngắn với cả lớp.

Trước hết là chia tiền kiếm được ngày hôm qua cho mười lăm người, mặc dù không nhiều, nhưng lại là một trải nghiệm đầy ấn tượng.

Khi nhận được tiền, Lý Thụ rất vui vẻ: "Cảm ơn hai cô giáo!"

Điều này thực sự tốt hơn nhiều so với việc lén lút bán trứng trên chợ đen.

Những học sinh khác không tham gia hoạt động vừa học vừa làm đều hâm mộ và hối hận vì đã không đăng ký tham gia ngay từ đầu.

Một học sinh giơ tay hỏi: "Cô ơi, bây giờ còn đăng ký được không ạ?"

Tô Diên nhìn cô bé, cười trả lời: "Dĩ nhiên là được, nhưng em phải thảo luận với gia đình trước rồi mới ký tên vào giấy đồng ý đấy."

Cô bé nhanh chóng gật đầu, vô cùng vui sướng.

Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu nảy ra ý định thuyết phục gia đình.

Sau khi chia tiền xong, Tô Diên nhắc đến việc viết câu đối xuân. Hai học sinh trong lớp biết viết bút lông tỏ ra rất hứng thú, lắng nghe rất kỹ, không ngờ rằng một ngày nào đó việc viết chữ cũng có thể kiếm được tiền.

Trường không có môn thư pháp, hầu hết mọi người đều không biết viết, chữ viết bằng bút lông không thể viết đẹp trong một sớm một chiều, cô đều nghị mọi người luyện tập chữ "Phúc" cho đẹp trước.

Khương Nguyên viết chữ khá xấu nên rất sầu. Sau giờ học, cô bé kéo cánh tay của Tô Diên, nũng nịu nói: "Cô ơi, ngoài việc viết chữ ra thì còn cách kiếm tiền nào khác không ạ? Em không giỏi ở mảng này lắm."

"Tạm thời cô chưa nghĩ ra, nếu em có ý kiến hay, cũng có thể nói cho cô biết, cô và cô Đàm sẽ xem xét." Tô Diên nói.

Khương Nguyên thường có khá nhiều ý tưởng, nhưng lúc này cô bé cảm thấy hơi bí: "Vậy để em về nhà suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời!"

Tô Diên cười đồng ý, cùng Lý Thụ rời khỏi trường, trong thời gian này họ vẫn luôn đi cùng nhau.

So với khổ không nói nổi trước kia, hôm nay Lý Thụ cứ mãi cười ha hả, ánh mắt nhìn cô cũng thêm phần tôn trọng.

"Cô giáo, em thay em gái của em gửi lời cảm ơn tới cô và cô Tần, nếu không có hai cô thì có lẽ đứa em trong bụng mẹ em bị suy dinh dưỡng rồi."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 44
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...