Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bàn Về Một Nghìn Cách Cải Tạo Tra Nam

Chương 104

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hệ thống cho rằng việc Khúc Thuần Phong h.am m.uốn thân thể của Giao nhân là sự thật không thể chối cãi. Anh không chỉ thu thập máu của Giao nhân, mà còn thu thập cả vảy của họ. Thậm chí còn thân mật đến mức... ngủ cùng. Bằng chứng rõ ràng, không thể tẩy sạch.

Còn phủ nhận gì nữa, ngươi đúng là thèm khát thân thể của người ta, ngươi đúng là ti tiện.

"Ngươi!"

Khúc Thuần Phong nghe vậy, ánh mắt bỗng lạnh đi, hiếm khi để lộ sự tức giận. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác chặn họng đến mức không nói nên lời. Anh không muốn thừa nhận, nhưng lại chẳng tìm được lời nào để phản bác, cơn nghẹn tức dâng lên, mặt mày tái xanh.

Hệ thống cảm thấy anh sắp phun máu đến nơi, liền vô thức bay lùi ra xa: [Chuyện trường sinh là hư vô mờ mịt, nếu ngươi thật sự muốn làm một vị thần tử trung thành, thì nên khuyên can hoàng đế, chứ không phải giúp kẻ ác lộng hành.]

Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, công lao to lớn, có thể nói là chưa từng có ai sánh bằng. Ngay cả ông cũng không thể cầu được trường sinh bất lão, thì Chiêu Ninh Đế lại càng không có khả năng.

Khúc Thuần Phong nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía nó. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: "... Vì sao các hạ lại nói trường sinh là hư vô mờ mịt?"

Hệ thống bỗng dưng thích đùa: [Bởi vì ta là thần

.]

Khúc Thuần Phong: "..."

Đôi mắt vốn không chút cảm xúc của Khúc Thuần Phong thoáng lộ ra một tia chế giễu nhàn nhạt:

"Các hạ đã là thần, vậy có trường sinh bất tử không?"

Hệ thống vận hành dựa vào năng lượng duy trì, chỉ cần năng lượng không cạn kiệt, nó sẽ không chết. Nhưng cũng không tránh khỏi việc có những hệ thống làm sai, bị ném vào trạm tái chế để tiêu hủy triệt để: [

...

Coi như là vậy

.

]

Khúc Thuần Phong nghe vậy, lập tức nắm chặt đầu ngón tay: "Nếu đúng là như thế, sao các hạ lại nói trường sinh là hư vô mờ mịt?"

Hệ thống vỗ cánh, suy nghĩ một lúc rồi đáp: [Ngươi nằm trong lục giới, còn ta ở ngoài lục giới.

]

Họ không thuộc cùng một thế giới.

Hệ thống cũng không biết phải giải thích thế nào với một người cổ đại như Khúc Thuần Phong rằng bản thân nó chỉ là một đống dữ liệu. Trường sinh đối với bất kỳ sinh vật nào có máu thịt đều là điều không thể. Trừ khi biến thành một hòn đá, một cái cây, hoặc một đống sắt vụn, mới có khả năng sống mãi mãi. Nhưng không tri giác, không cảm xúc, không h.am mu.ốn, sống lâu đến mấy thì có ý nghĩa gì đâu.

Nghĩ đến đây, hệ thống bỗng liên tưởng đến chính sự tồn tại của mình. Đôi cánh nhỏ sau lưng khẽ dừng lại, nói với Khúc Thuần Phong: [Thế nhân sinh sinh tử tử, triều đại hưng suy, tất cả đều là mệnh trời. Không thể cưỡng cầu. Nếu quân vương của ngươi muốn trường sinh, đó là nghịch thiên mà làm, ắt sẽ gặp báo ứng. Ngươi một mực bắt giữ Giao nhân, khi thiên phạt giáng xuống, bản thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy.]

Kiếp trước chính là một ví dụ rõ ràng.

Khúc Thuần Phong không nói thêm lời nào, tựa lưng vào một gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ lạnh nhạt buông ba chữ: "Ngươi không hiểu."

Nếu thật sự như lời nó nói, mọi sự đều tùy tâm, vậy sao lại có nhiều chuyện thân bất do kỷ đến thế.

Hệ thống quả thực không hiểu. Tuy nó đã mở ra linh trí, nhưng vẫn không thể so sánh với con người.

Hiện tại Khúc Thuần Phong không thể đi lại, chỉ có thể đợi thương thế hồi phục rồi mới quay về đất liền. Anh dùng trường kiếm gom một ít nhánh cây khô lại, lấy hỏa chiết tử từ túi Càn Khôn ra, nhóm lên một đống lửa nhỏ. Làm xong tất cả, anh mới tựa vào gốc cây nghỉ ngơi một lát.

Bầu trời đã dần sáng lên, nhưng vẫn còn chút âm u. Khúc Thuần Phong nhóm lửa không phải để soi sáng, mà vì quá lạnh. Trên người anh không có chỗ nào là ấm áp, ngay cả máu trong cơ thể cũng như đang dần đông lại, tựa hồ sắp đóng băng.

Anh rất cần chút hơi ấm...

Hoặc không phải hơi ấm, chỉ một chút hơi người cũng được.

Dưới ánh sáng của đống lửa, sắc mặt tái nhợt vì mất máu của Khúc Thuần Phong cuối cùng cũng được ánh lên một chút sắc ấm. Gương mặt như ngọc, phong thái như trăng thanh gió mát. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể biết được anh đã nhuốm đầy tội nghiệt.

Khi anh nhắm mắt điều tức, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng động nhẹ. Khúc Thuần Phong mở mắt nhìn, liền thấy vài con cá đen đã được mổ bụng làm sạch, được bọc trong lá cây lớn, bị ai đó ném tới.

Lâm Uyên vừa nãy đi săn mồi, lúc bơi trở về bờ, thấy Khúc Thuần Phong không biết lúc nào đã nhóm lửa, liền ném chỗ cá mình bắt tới. Trong lòng nghĩ, con người dường như không giống họ, chỉ ăn đồ chín.

Cậu ngồi trên mỏm đá, đuôi cá khẽ vẫy, mái tóc dài màu xanh thẫm che khuất phần lớn thân thể. Giọng điệu lười nhác:

"Ăn đi."

Khúc Thuần Phong khựng lại, nhìn đống cá bên cạnh đã được làm sạch tỉ mỉ, chỉ cảm thấy lại nợ thêm ân tình của giao nhân trước mặt. Trong lòng không nói rõ là cảm giác gì, môi mím lại, đáp: "Đa tạ cô nương đã ưu ái..."

Nhưng vẫn không động đũa.

Lâm Uyên dứt khoát từ trên mỏm đá trèo xuống, bò đến gần anh. Đuôi cá sạch sẽ dính chút cát ẩm, đôi mắt dài hẹp mang theo vài phần phong tình khẽ nhướng lên, trông có chút không vui: "Tại sao không ăn?"

Chê bai cậu sao?

Lâm Uyên nhớ lại chuyện trước đây Khúc Thuần Phong từng ném mình xuống biển, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, không vui mà quẫy mạnh đuôi cá, làm cát bay tứ tung, thẳng thừng hất vào đống lửa, khiến ngọn lửa cũng yếu đi vài phần.

Khúc Thuần Phong không biết phải giải thích thế nào về việc mình không ăn cá, thêm vào đó tính tình vốn đã trầm lặng quen thuộc, lúc này chỉ có thể im lặng đối diện:

"..."

Lâm Uyên vẫn chưa kịp ăn gì, thấy Khúc Thuần Phong không trả lời, tâm trạng cậu cũng bị ảnh hưởng, chẳng buồn ăn nữa, hừ lạnh một tiếng, xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, rõ ràng là rất không hài lòng.

"..."

Khúc Thuần Phong cúi mắt, không hề phản ứng, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thiền, rất lâu cũng không nhúc nhích. Một lúc sau, anh mới khẽ nghiêng đầu nhìn về phía giao nhân kia, nhưng lại giống như vừa thấy thứ không nên nhìn, vội vàng thu ánh mắt về, như bị điện giật.

Năm xưa Đường Tam Tạng khi đi Tây Trúc thỉnh kinh, gặp phải nữ vương của Nữ Nhi Quốc mà còn rơi vào cảnh ngộ bối rối, e rằng cũng chẳng thảm đến mức này. Khúc Thuần Phong lại cảm thấy mình còn nghiêm trọng hơn cả ông, bởi vì Giao nhân còn nguy hiểm hơn yêu tinh.

Khúc Thuần Phong mím môi, vô thức siết chặt tay trên đầu gối: "Cô nương, tại hạ không phải muốn phụ lòng ý tốt của cô..."

Lâm Uyên quay lưng về phía anh, không lên tiếng.

Khúc Thuần Phong ngập ngừng một lát, chỉ đành tiếp tục nói: "Tại hạ không ăn cá, xin cô nương chớ trách..."

Lâm Uyên cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng chỉ là lật mình lại, gương mặt nghiêng sâu hút vùi trong khuỷu tay, khép mắt lại, dường như đã thiếp đi.

Khúc Thuần Phong: "..."

Không hiểu vì sao, khi thấy cảnh này, anh bỗng dưng thở phào một hơi, bàn tay siết chặt trên đầu gối cũng dần thả lỏng. Anh cố gắng không để động đến vết thương, gom thêm ít cành cây khô lại, rồi khơi ngọn lửa vừa bị dập kia cháy sáng trở lại.

Hai người cứ thế lặng lẽ ở bên nhau, ngoài âm thanh của gió biển, sóng vỗ, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách vang lên.

Lâm Uyên vẫn không thích mặc y phục, phần thân trên trắng nõn cứ thế lộ ra trong không khí, vừa cân đối vừa đẹp mắt. Đuôi cá thỉnh thoảng lại khẽ vẫy, dính đầy cát ướt.

Khúc Thuần Phong tự nhủ mình không nên nhìn, nhưng lại chẳng thể nào làm ngơ như không thấy. Anh cúi đầu nhìn chiếc áo trắng rách nát trên người mình, rồi lấy từ túi Càn Khôn ra chiếc trường bào của quốc sư. Tấm áo này được may từ loại lụa thượng hạng, trên đó có hoa văn chìm tinh xảo, chỉ khi ánh sáng chiếu lên mới thấy được sự bóng bẩy lấp lánh.

Ở Đại Sở, quốc sư là một chức thần quan, tuy không thể nói là quyền cao chức trọng một người dưới vạn người trên, nhưng cũng không cách biệt bao xa. Trăm quan triều đình thấy anh đều phải hành lễ, ngay cả quốc quân cũng phải nể anh ba phần.

Nhưng giờ phút này, Khúc Thuần Phong lại chỉ coi chiếc áo tượng trưng cho quyền lực và địa vị đó như một món y phục bình thường, nhẹ nhàng khoác lên người Lâm Uyên, che kín lớp da thịt lộ ra ngoài của cậu.

Làn da của Lâm Uyên tuy trắng, nhưng lúc nào cũng phảng phất ánh xanh nhạt, đôi môi đỏ thẫm như được nhuộm máu tươi, không chút nào không toát lên vẻ yêu khí. Nhưng hôm nay lại có gì đó khác thường, sắc mặt trắng bệch đến mức nhợt nhạt, hàng chân mày dài mảnh hơi chau lại, mang theo vài phần mệt mỏi yếu ớt.

Khúc Thuần Phong nhận ra có gì đó không đúng, nhíu mày. Ánh mắt anh vô tình liếc qua, liền thấy cổ tay phải của Lâm Uyên chi chít hơn chục vết thương, kéo dài đến tận bàn tay. Máu đã đông lại, nhưng những vết thương đó vẫn lộ rõ vẻ đáng sợ.

"..."

Khúc Thuần Phong nhìn thấy, cả người cứng lại. Anh nhớ đến lúc bản thân mê man lơ mơ, từng thấy một bàn tay nhỏ máu ròng ròng lơ lửng trên đầu, đầu lưỡi dường như vẫn còn đọng lại chút vị tanh nồng.

Anh do dự một hồi, quên luôn cả những lễ nghi vốn ăn sâu vào cốt tủy, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của Lâm Uyên, âm thầm quan sát những vết thương đáng sợ kia, hơi thở không khỏi nghẹn lại.

Tại sao...

Khúc Thuần Phong phụng mệnh quốc quân tới vây bắt giao nhân, vì thế không cảm thấy bản thân làm sai. Hoặc có lẽ anh biết rõ hành động này là không đúng, nhưng vẫn chọn cách phớt lờ, chọn cách làm một vị thần tử trung thành.

Không thể phủ nhận, Khúc Thuần Phong từng có ý định g.iết ch.ết Lâm Uyên. Dù cuối cùng vì nhiều lý do mà buông tha cho cậu, nhưng tâm ý ban đầu vẫn không hề thay đổi.

Lâm Uyên không cần thiết phải cứu anh, thậm chí cậu vốn dĩ không nên cứu anh...

Khúc Thuần Phong từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được sư phụ nuôi dưỡng trưởng thành. Người đối tốt với anh nhất cũng chỉ có vị sư phụ kia. Hai mươi mấy năm cuộc đời, ngoài tu luyện ra thì vẫn là tu luyện, dần hình thành một kiểu sống khuôn mẫu. Nhưng trái tim thanh tịnh không d.ục v.ọng ấy dường như đã bắt đầu dao động từ khoảnh khắc anh bắt được giao nhân này, chẳng thể nào khôi phục lại bình yên.

Bàn tay anh vô thức dùng ngón cái vuốt nhẹ lên cổ tay của Lâm Uyên, hành động này đối với bản thân anh mà nói có phần vượt quá khuôn phép. Một lát sau, anh lấy từ túi Càn Khôn ra một bình kim sang dược, rắc thuốc lên vết thương, rồi xé vạt áo dưới để làm băng vải, từng vòng từng vòng băng kín lại.

Lâm Uyên dường như ngủ rất say, không hề giật mình tỉnh giấc. Khúc Thuần Phong lặng lẽ nhìn cậu, lần đầu tiên bị vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh của giao nhân mê hoặc mà trong lòng không thể giữ vững bình tĩnh, dù lúc này cậu không hề cố tình quyến rũ anh.

Anh nhẹ nhàng đặt tay Lâm Uyên trở lại, sau đó dùng áo phủ kín, rồi quay đầu nhìn về phía đống lửa, nhặt một cành cây sạch sẽ. Anh hơi ngừng lại hai giây, rồi cầm lấy con cá đen Lâm Uyên bắt về, dùng cành cây xuyên qua, đặt lên lửa nướng.

Thịt cá đỏ tươi dần co lại, chuyển thành màu trắng dưới sức nóng, trong suốt như ngọc. Không cần thêm gia vị, hương thơm tự nhiên cũng đã lan tỏa khắp nơi. Khúc Thuần Phong trông có vẻ đang chuyên chú nướng cá, nhưng thực chất lại hơi thất thần. Đến khi trên đầu gối bất ngờ có cảm giác nặng trĩu, anh mới giật mình, bất giác cứng người lại.

Không biết Lâm Uyên tỉnh lại từ lúc nào, hoặc cũng có thể cậu vốn chưa hề ngủ. Là cá nhưng lại giống một con rắn không xương, yên lặng nằm trên chân Khúc Thuần Phong, dùng móng tay sắc nhọn chậm rãi chạm vào vết thương vừa được băng bó trên cổ tay. Trên người cậu khoác chiếc trường bào trắng của quốc sư.

Lâm Uyên thấy Khúc Thuần Phong đang nướng cá, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, khẽ hít hà, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua môi: "Thơm quá..."

Khúc Thuần Phong run tay, suýt chút nữa làm rơi con cá vào đống lửa. Anh đặt con cá nướng chín lên một chiếc lá sạch sẽ, nửa bên chân đã cứng đờ không còn cảm giác. Theo bản năng, anh muốn nói "Cô nương xin hãy tự trọng", nhưng do dự một chút lại nuốt xuống, thay bằng một câu nói nhẹ nhàng hơn: "Cô nương... nam nữ thụ thụ bất thân..."

Lâm Uyên thấy anh căng thẳng đến mức không dám nhìn mình, đuôi cá vẫy nhẹ, bật cười thành tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất thân? Là ý gì? Ta nghe không hiểu."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 104
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...