Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bàn Về Một Nghìn Cách Cải Tạo Tra Nam

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ý nghĩ của Minh Tuyên rất đơn giản: Nếu trên đời thực sự có giao nhân, vậy thì bắt về giao nộp là xong chuyện. Nhưng vừa mở lời, hắn mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Bị ánh mắt của những giao nhân kia nhìn chằm chằm lạnh buốt cả sống lưng, cơ thể hắn cũng cứng đờ.

Đại sư huynh của hắn đâu rồi? Đại sư huynh đâu rồi?!

Minh Nghĩa thấy tình thế không ổn, lén kéo tay áo Minh Tuyên, mặt đầy ngượng ngùng, hạ giọng thúc giục: "Nhị sư huynh, huynh đừng hét nữa!"

Nơi này rõ ràng là địa bàn của người ta, còn la hét gì mà bắt giao nhân, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Đến Trư Bát Giới cũng không ngốc đến mức này!

Minh Tuyên ở dưới tay Khúc Thuần Phong – một người tựa Diêm Vương sống – khổ sở cầu sinh bao nhiêu năm, đừng nói gì khác, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã đạt đến trình độ cao siêu. Phản ứng ngay lập tức, hắn lui lại một bước, cảm thấy chưa đủ an toàn lại lui thêm một bước, lắp bắp nói với những giao nhân kia: "Tại hạ chỉ đùa... chỉ đùa thôi..."

Một giao nhân đuôi vàng nghe vậy thì bật cười khinh khỉnh, chiếc đuôi dài duyên dáng quẫy nhẹ một cái, nước bắn tung tóe lên người Minh Tuyên:

"Đồ ngốc."

"?!"

Minh Tuyên không kịp đề phòng, bị nước hất đầy người, nghe thế thì giận đến mức suýt nhảy dựng lên. Trong lòng thầm nghĩ giao nhân này trông chẳng khác gì con cá vàng nhỏ trong ao hoàng cung, dựa vào đâu mà mắng hắn ngốc? Hắn liền xắn tay áo, muốn lao lên lý luận, nhưng bị Minh Nghĩa kéo lại, giữ chặt không cho tiến lên. Chỉ nghe Minh Nghĩa thấp giọng khuyên nhủ:

"Nhị sư huynh, hiện tại đại sư huynh không có ở đây, chúng ta đừng gây xung đột với bọn họ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Minh Tuyên nghe xong cảm thấy rất có lý, lập tức rụt chân lại: "Đệ nói phải, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."

Minh Nghĩa: "..."

Đệ tử Thiên Nhất Môn lần lượt tỉnh lại, đều cảm thấy có điều bất thường, theo bản năng tụ tập thành nhóm. Rõ ràng cũng phát hiện tình huống không đúng, nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Khúc Thuần Phong, không khỏi lo lắng hỏi:

"Đại sư huynh đâu rồi?"

"Đúng vậy, sao không thấy đại sư huynh?"

"Chẳng lẽ bị bọn giao nhân này bắt đi rồi?"

Đệ tử Thiên Nhất Môn hoàn toàn không hay biết, vị đại sư huynh mà họ ngày đêm mong nhớ, kỳ thực chẳng phải ở đâu xa, mà ngay trên một hòn đảo nhỏ không cách đó bao xa.

---

Trải qua một đêm triền miên, Lâm Uyên đã kiệt sức. Cậu nằm trên chiếc áo ngoài của Khúc Thuần Phong, mái tóc dài xanh thẫm che đi phần lớn cơ thể, đôi chân vì giữ một tư thế quá lâu mà đã không khép lại được nữa. Sau khi chậm rãi điều chỉnh, cậu mới khôi phục hình dạng đuôi cá, chỉ là thoạt nhìn có chút ủ rũ.

Khúc Thuần Phong ngồi bên cạnh, nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương. Anh đã không còn nhớ lần cuối cùng mình thất thố đến mức này là khi nào. Đuôi mắt vô tình liếc sang Lâm Uyên, thấy đối phương dường như sắp tỉnh lại, liền bất giác cứng đờ thân mình.

Lâm Uyên tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đuôi cá đau nhức, tựa như bị ai đó xé toạc. Cảm giác thế nào cũng không đúng, cậu không khỏi nhíu đôi mày thanh tú, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại vì toàn thân đau nhức mà ngã xuống lần nữa.

Khúc Thuần Phong tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cậu, nhíu chặt mày, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Người này lúc nào cũng giống khúc gỗ, vậy mà trong giọng điệu hiếm hoi lộ ra vài phần lo lắng.

Lâm Uyên không biết nên tức giận hay nên vui mừng, đôi mắt dài hẹp nheo lại, bất ngờ túm lấy cổ áo Khúc Thuần Phong, ép anh lại gần mình: "Ngươi chẳng phải muốn bắt giao nhân luyện thuốc sao? Sao không bắt ta về?"

Khúc Thuần Phong không nói lời nào.

Lâm Uyên ghét nhất là lúc anh im lặng. Tâm tư con người quanh co khúc khuỷu, cậu làm sao đoán được Khúc Thuần Phong đang nghĩ gì. Ngón tay siết chặt đến mức xanh xao: "Ngươi sao không mang ta về luyện thuốc?"

Khúc Thuần Phong nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo nghiêm nghị trước sau như một: "Ta sẽ không giết ngươi."

Nếu Khúc Thuần Phong thực sự muốn giết cậu, cả tộc giao nhân đã chẳng còn tồn tại đến hôm nay.

Khi quan binh ra biển tìm bắt giao nhân, Lâm Uyên đã lặn dưới đáy biển, nhìn thấy hết thảy. Cậu đã thấy Khúc Thuần Phong mấy lần cứu A Anh và Lâm Bá, cũng thấy anh xảy ra xung đột với một thái giám già mặc quan phục.

Cậu biết... cậu biết Khúc Thuần Phong không phải người xấu...

Nhưng anh lại chẳng buồn giải thích một lời, khiến cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Uyên nhìn chăm chăm vào mắt Khúc Thuần Phong, một lát sau, cuối cùng cũng buông lỏng đầu ngón tay. Khúc Thuần Phong cúi mắt nhìn tay mình, ngón tay khẽ động, dường như muốn làm gì đó, nhưng lại chần chừ không nhúc nhích.

Lâm Uyên nghĩ, tại sao mình lại chọn một khúc gỗ làm bạn lữ chứ? Thật khiến cá tức chết mà! Đuôi cá vung mạnh, cậu lập tức bơi xuống nước, bỏ lại một chiếc áo ngoài nằm trơ trọi trên đất. Từ mặt nước, cậu nổi lên, thấy Khúc Thuần Phong vẫn không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ, bèn ngước mắt nhìn anh:"Không đi sao? Muốn ở đây cả đời à?"

Khúc Thuần Phong nghe vậy mới hoàn hồn, đứng dậy khỏi mặt đất, nhặt chiếc áo ngoài lên, giũ sạch cát, rồi mới bước xuống nước. Lâm Uyên thấy anh chậm chạp thì trực tiếp kéo anh xuống, mang theo Khúc Thuần Phong bơi về phía hòn đảo nhỏ trước đó.

Dù là trúng độc nặng hay Hồng Quan Vi bị giam lỏng, Khúc Thuần Phong đều không muốn nói ra. Anh nhạy bén nhận ra Lâm Uyên đang tức giận, nhưng điều anh có thể làm chỉ là im lặng đối mặt: "... Tại hạ có nỗi khổ tâm, không phải cố ý sát sinh."

Tuy vẫn chẳng tiết lộ thông tin gì, nhưng câu nói như không phải lời giải thích này, đối với tính cách của Khúc Thuần Phong mà nói đã là rất hiếm thấy. Cơn giận của Lâm Uyên lập tức giống như quả bóng bị kim châm, nhanh chóng xì hơi. Cậu dứt khoát dừng lại, quay người nhìn Khúc Thuần Phong: "Ngươi có nỗi khổ tâm gì, ta giúp ngươi."

Khúc Thuần Phong lại nói: "Ngươi không giúp được."

Anh vừa dứt lời, ánh mắt đã nhìn thấy Lâm Uyên để trần nửa thân trên, vai và cổ đầy những dấu vết ám muội, trông vô cùng bắt mắt. Ký ức đêm qua dần quay trở lại, anh không khỏi có chút mất tự nhiên. Khúc Thuần Phong cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Uyên, nhíu mày, trầm giọng bảo:

"Không được cởi ra."

Thiên Nhất Môn vẫn còn nhiều sư đệ, lỡ bọn họ nhìn thấy thì sao...

Lâm Uyên khẽ cười khảy, nốt lệ nơi khóe mắt đầy vẻ quyến rũ:"Ta đâu phải cô nương."

Cậu vẫn còn nhớ chuyện Khúc Thuần Phong ngày nào cũng gọi mình là cô nương.

Khúc Thuần Phong trong chuyện này hiếm khi tỏ ra cứng rắn, nghiêm nghị bảo thủ như một lão học giả, mím môi nói: "Nhưng cũng không được. Dù thế nào cũng không được cởi."

Lâm Uyên cong môi cười đầy ý tứ, ánh mắt lười biếng mà mê hoặc còn hơn hồ ly ba phần: "Ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi?"

Dứt lời, cậu vòng tay ôm lấy eo Khúc Thuần Phong, thân thể dán sát vào anh. Đôi môi mềm mại đỏ mọng khẽ cắn lên vành tai anh, hơi thở phả nhẹ: "Nếu ngươi đồng ý cưới ta, ta sẽ nghe lời ngươi..."

Nhắc đến từ "cưới", Lâm Uyên dường như đặc biệt vui vẻ, đuôi cá trong nước cũng vẫy lượn đầy hứng khởi.

Khúc Thuần Phong nghe vậy cúi đầu nhìn, thấy trên cổ cậu vẫn còn đeo miếng ngọc cổ mà anh đã tặng, ẩn hiện dưới lớp áo ngoài. Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó nói thành lời. Anh nghĩ, bản thân nay sống chết chưa rõ, ngay cả mạng mình còn không biết giữ được bao lâu, thì sao có thể hứa hẹn với Lâm Uyên điều gì?

Ngón tay anh khẽ động, không kiềm chế được mà từ từ ôm lấy giao nhân trước mặt. Cảm nhận cơ thể lạnh lẽo của cậu, anh chỉ thấy cảm giác này đã quen thuộc đến tận xương tủy. Vì hành động của anh, chiếc đuôi cá đang ngọ nguậy của Lâm Uyên cũng hiếm khi ngoan ngoãn nằm im, trở nên vô cùng nghe lời.

Khúc Thuần Phong luôn cảm thấy hành động này có chút vượt lễ, nhưng rồi nghĩ lại, những chuyện thân mật hơn giữa họ cũng đã làm rồi, vậy thì cũng chẳng sao. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy Lâm Uyên một lát, sau đó buông tay: "Chúng ta trở về thôi."

Lâm Uyên rất dễ dỗ, suy nghĩ đơn giản, chẳng nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy Khúc Thuần Phong đã ôm mình, vậy tức là đồng ý. Tâm trạng cậu lập tức tốt hơn, đuôi cá khẽ vẫy, mang theo Khúc Thuần Phong bơi về phía hòn đảo.

Từ xa, các đệ tử Thiên Nhất Môn nhìn thấy bóng dáng anh, ai nấy đều vui mừng, vội vàng chạy ra bờ biển: "Đại sư huynh! Đại sư huynh!"

Khúc Thuần Phong lên bờ, thấy mọi người bình an vô sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Anh vắt khô nước ở gấu áo, thấy xung quanh đầy giao nhân, sợ bọn họ làm chuyện gì không nên, liền lên tiếng nhắc nhở: "Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây, không được ra tay với những giao nhân kia."

Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Minh Tuyên, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa.

Minh Tuyên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói: "Đại sư huynh, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ quản lý đám sư đệ, không để bọn họ làm bậy."

Khúc Thuần Phong gật đầu, không nghi ngờ gì, đang định nói thêm, lại thấy ánh mắt các sư đệ xuyên qua vai mình, đồng loạt nhìn về một nơi khác. Anh hơi khựng lại, theo bản năng quay đầu.

Giao nhân vốn đã có dung mạo xuất chúng, mà Lâm Uyên lại là người nổi bật trong số đó. Khuôn mặt cậu đẹp đến mức khuynh đảo chúng sinh, ngay cả Khúc Thuần Phong lần đầu gặp cũng ngẩn ngơ một lúc, huống chi là những sư đệ tu vi non kém này. Lâm Uyên không giống những giao nhân khác tránh xa bờ, mà ngồi thẳng trên một tảng đá gần bờ. Chiếc đuôi cá dài màu xanh thẫm lười biếng ngâm trong nước, lớp vảy trong suốt như pha lê, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Đây là lần đầu tiên đệ tử Thiên Nhất Môn nhìn thấy giao nhân sống, bất kể là hiếu kỳ hay kinh diễm, đều không nhịn được mà quan sát. Có sư đệ tinh mắt phát hiện, trên người Lâm Uyên còn khoác chiếc áo ngoài của Khúc Thuần Phong.

Nhận ra điều này, họ như phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa, ánh mắt sáng rỡ hơn vài phần. Nhưng vì e ngại uy nghiêm của Khúc Thuần Phong, không ai dám mở miệng hỏi. Chỉ có Minh Tuyên, người nói năng không kiêng nể, cất tiếng hỏi: "Đại sư huynh, huynh và vị giao nhân kia..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Khúc Thuần Phong, giật nảy mình, mấy chữ còn lại lập tức nuốt trở xuống, nghẹn đến khó chịu.

Khúc Thuần Phong thấy vậy mới thu lại ánh mắt, đi đến dưới một gốc cây không xa ngồi xuống.

Minh Nghĩa đẩy Minh Tuyên một cái:

"Đệ đã bảo huynh đừng nói bừa, chọc giận đại sư huynh rồi đấy."

Minh Tuyên nói:

"Ta nào có chọc giận đại sư huynh, ta chỉ muốn hỏi quan hệ giữa huynh ấy và giao nhân kia là gì thôi, chẳng lẽ các ngươi không tò mò sao?"

Minh Nghĩa nghĩ bụng, tò mò thì tò mò, nhưng có câu nói rất đúng, tò mò hại chết mèo, có những chuyện chỉ cần hiểu ngầm là được rồi, hà tất phải đem ra giữa ánh mặt trời hỏi trắng ra như thế.

Đáng tiếc là hắn hiểu được đạo lý này, nhưng Minh Tuyên chưa chắc đã hiểu. Minh Tuyên vẫn còn nhớ Khúc Thuần Phong từng nói với mình rằng trên đời này không hề có giao nhân, vậy mà hôm nay, giao nhân kia lại bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mắt. Là một đạo sĩ chuyên luyện đan, đối với những sinh vật mình không hiểu rõ, Minh Tuyên khó tránh khỏi mang theo vài phần hiếu kỳ.

Đa số giao nhân dường như đều mang lòng cảnh giác với con người, vì vậy chỉ nhìn từ xa mà không lại gần. Chỉ có Lâm Uyên là dám ngồi trên tảng đá sát mép nước.

Minh Tuyên nhìn Khúc Thuần Phong đang nhắm mắt dưỡng thần dưới gốc cây, rồi lại nhìn đến chiếc đuôi cá dài vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt của Lâm Uyên, lén lút tiến đến gần cậu, cất tiếng hỏi:

"Cô nương, đuôi của ngươi có thể cho tại hạ xem qua một chút được không?"

Trong bộ y phục che kín, khuôn mặt của Lâm Uyên vốn đã khó phân biệt nam nữ, giờ lại càng thêm phần mị hoặc. Cậu đang phơi đuôi mình dưới ánh nắng, nghe thấy câu nói quen thuộc ấy, không khỏi ngước mắt nhìn lên. Hóa ra là sư đệ của Khúc Thuần Phong.

Lâm Uyên nhướng mày khẽ, giọng điệu nhàn nhạt:

"Ngươi muốn chạm vào đuôi ta?"

Cậu quá mức xinh đẹp, khiến Minh Tuyên bị nhìn đến mức ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thóc. Dù sao, việc người mọc đuôi cá quả thực trên đời hiếm thấy, hắn hoàn toàn không nhận ra rằng, đại sư huynh vốn đang dưỡng thần dưới gốc cây, chẳng biết từ lúc nào đã xách kiếm bước đến sau lưng mình.

Đuôi cá của Lâm Uyên khẽ đập, lập tức vẩy nước vào người Minh Tuyên, từ chối thẳng thừng: "Không được."

Minh Tuyên chỉ cảm thấy mấy ngày nay mình thật có duyên với nước, hắn dùng tay áo lau mặt trong bộ dạng thảm hại, tự cảm thấy yêu cầu của mình hơi đường đột, chuẩn bị cáo từ rời đi. Ai ngờ vừa xoay người đã bắt gặp Khúc Thuần Phong đứng ngay sau lưng:

"..."

Minh Tuyên chớp chớp mắt, tuy không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng sống lưng lại vô cớ lạnh toát: "Đại sư huynh?"

Khúc Thuần Phong "choang" một tiếng cắm thẳng thanh kiếm xuống đất, chỉ thấy vị sư đệ này từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến người ta bớt lo, liền trầm giọng nhíu mày: "Lần sau còn để ta thấy ngươi nói chuyện với giao nhân, thì tự mình nhảy xuống biển đi."

Minh Tuyên: "..."

Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao, có lẽ tình yêu của đại sư huynh dành cho bọn họ đã không còn nữa. Minh Tuyên ủ rũ quay lại gốc cây, cách một khoảng xa, nhưng vẫn thấy rõ đại sư huynh sau khi ngồi xuống tĩnh tọa, giao nhân kia lập tức đặt đuôi cá lên đầu gối của anh.

Lâm Uyên rất tự hào về chiếc đuôi xinh đẹp của mình, chóp đuôi khẽ cọ vào cổ tay Khúc Thuần Phong: "Chỉ cho ngươi chạm thôi đấy."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...