Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 232

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhiếp Tử Vũ... A, đây quả thật là cô ta! Khóe miệng Dịch Minh Lan cố gắng gượng kéo ra một nụ cười nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc, ánh mắt như dại ra. Nếu như cô ta là Nhiếp Tử Vũ, như vậy người bị cô ta đẩy xuống vực kia đúng là... Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan cảm thấy sợ hãi, không kiềm chế nổi liền thối lui lại phía sau mấy bước.

"Tại sao trái tim của cô lại có thể tàn độc như thế chứ?! Tôi với cô không oán không thù, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn tại sao cô lại muốn làm tổn thương tôi nhiều lần đến vậy, lại còn làm liên lụy đến Lạc Thuần vô tội nữa..." Nghĩ đến Lạc Thuần bị Dịch Minh Lan đẩy xuống vách núi, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy dường như máu trong cơ thể cô bị tháo cạn hết vậy.

Đôi mắt trong veo như nước của Nhiếp Tử Vũ lạnh xuống, từng bước một  ép sát vào Dịch Minh Lan, mà Dịch Minh Lan thì cứ lùi lại mãi về phía sau vì quá sợ hãi.

"Ai... Ai nói cô và tôi không oán không thù! Cô không những đã chiếm được sự cưng chiều của ba ba, cô còn được bao nhiêu người  yêu quý, mà tôi thì sao... Tôi không có một thứ gì hết!" diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Cả hai cùng là con của ba ba, vì sao bất cứ điều gì cô ta cũng phải chịu sự thua kém khác biệt đến như vậy.

Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ cũng không vì những lời nói kia của Dịch Minh Lan mà thay đổi dù chỉ một chút xíu, ngược lại, cô dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô ta, chậm rãi nói ra: "Chẳng lẽ cô không bao giờ nghĩ tới vì sao ba ba lại đối xử với cô như vậy hay sao? Cô cứ trút mọi sai lầm lên cho người khác, mà chưa từng bao giờ tìm điều sai lầm ở trong chính bản thân mình sao?!"

"Bởi vì ông ấy không thích mẹ của tôi, cho nên mới ghét lây sang tôi!" Dịch Minh Lan rống lên đáp lại: "Đáp án này cô đã hài lòng chưa?" Nói xong, cô bắt đầu cười như điên khùng, lại vừa như bị ngớ ngẩn, đồng thời, trong tròng mắt cô ta đã mờ đi vì đã bị một lớp hơi nước bao phủ. Cô ta có gì sai chứ?! Cô ta chỉ là một đứa con không được mẹ mình chào đón mà thôi!

Nhìn bộ dáng điên điên khùng của Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Vũ lắc đầu, "Vậy vì sao ông ấy không thích mẹ cô?" Cô nghiêm túc hỏi, vẫn không ngừng đặt chân bước tiếp.

"Bởi vì..." Bởi vì sao chứ... Câu hỏi này thực sự đã làm khó cho Dịch Minh Lan rồi. Vì sao mà ba lại không thích mẹ của cô ta chứ? diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn  Vấn đề này, hình như cô ta chưa từng nghĩ tới...

"Bởi vì cô không phải là con gái của ba ba!" Nhiếp Tử Vũ nói ra sự thực tàn nhẫn. Không thèm để ý đến biểu lộ đờ đẫn của Dịch Minh Lan, Nhiếp Tử Vũ nói tiếp: "Ba đã nói với tôi, người mà ông gặp đầu tiên chính là mẹ của tôi,  còn mẹ của cô mãi về sau này ba mới gặp gỡ!" Tuy rằng ông cũng không hề nói rõ ra là Dịch Minh Lan không phải là con gái của ông, nhưng cô đã nghĩ tới, Dịch Minh Lan còn lớn tuổi hơn cả cô nữa, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn vậy cũng chỉ có một sự giải thích.

Cô ta là người không có nhân tính, đã đẩy người chị gái duy nhất của cô xuống vách núi, đã như vậy thì cô cũng không cần thiết đối xử lưu tình với cô ta! Nhớ ngày đó, cô lại còn rất thông cảm với cô ta, nhưng hiện tại xem ra, cô đã thực sự lãng phí sự thông cảm với cô ta rồi!

"Cô đang nói dối!" Dịch Minh Lan nghẹn ngào thét lên, thoáng cái gân xanh trên mặt nổi lên.

"Cô hãy nhìn thẳng vào trong mắt tôi đi, cô cảm thấy rằng tôi đang nói dối hay sao?!"Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng nói.

Cô không phải là con gái ruột do ba ba sinh ra sao? Cô không phải là con gái của ba ba thật ư?! Không, cô không tin! Dịch Minh Lan lắc đầu mạnh mẽ, vẻ mặt biến đổi như sắp hỏng mất. "Cô cho rằng cô ăn nói bừa bãi loạn tạo (nói loạn xạ, ngụy tạo) như thế thì tôi sẽ tin tưởng cô hay sao?! Không, dù có chết tôi cũng sẽ không tin đâu!" Dịch Minh Lan bày ra một vẻ mặt dữ tợn, biểu lộ sự hung ác đến cực điểm, nở một nụ cười đầy âm hiểm (âm u và nham hiểm). Cô ta đang muốn nhào về phía Nhiếp Tử Vũ, nhưng ngay sau đó, chân cô ta lại bước hụt một cái, cứ như vậy cả người  liền thẳng tắp rớt xuống, may mắn, khi vừa ngã xuống thì cô ta lại vừa vặn túm được vách đá.

Đá cục thi nhau rơi rào rào xuống vách núi, không còn bóng dáng.

"Dịch Minh Lan!" Nhiếp Tử Vũ thét lên nhìn hai bàn tay đang cố gắng bám vào bên mép núi, thoáng cái gương mặt tái nhợt đi.

Thân thể của Dịch Minh Lan vọt ra ngoài, lơ lửng giữa vọt ở giữa không trung. Dịch Minh Lan vô cùng hoảng sợ, hai mắt liếc nhìn về khoảng không dưới hai bàn chân của mình. Khi chỉ nhìn thấy dưới chân mình là vực sâu với rừng cây không nhìn thấy đáy, một luồng cảm giác lạnh toát từ dưới lòng bàn chân vọt lên trên. Cô ta mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn hướng vào Nhiếp Tử Vũ đang đứng đó quan sát, thoáng cái sắc mặt liền thay đổi.

"Cứu tôi… Cứu tôi…" Cô ta cố gắng  bám lấy vách núi, cảm thấy tay của mình đang di chuyển tuột dần về phía sau từng chút, từng chút. Trong đôi mắt hơi nước đã mờ mịt như lớp sương mù kia ánh lên vẻ đáng thương nhìn vào Nhiếp Tử Vũ  vẫn đang ngây ngẩn cả người, cô ta nói cầu khẩn: "Cứu tôi…Tôi không muốn chết… Tôi thật sự chưa muốn chết… Cứu chị đi, em gái…"

Lúc trước Nhiếp Tử Vũ vẫn còn đang thất thần, nhưng bởi vì hai từ “em gái” kia mà hồn vía của cô như chợt quay về. Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc nhìn về phía Dịch Minh Lan đang sắp ngã xuống, luống cuống đến mức trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi.

Cứu cô ta! Cô phải cứu Dịch Minh Lan này! Cho dù cô ta đã đẩy Lạc Thuần xuống dưới vách núi kia không chút lưu tình, lại còn muốn tiếp tục làm tổn thương cô, nhưng trước sau, cô ta vẫn là một con người có mạng sống. Cho dù cô ta phải chịu sự trừng phạt, nhưng cũng nên để cho cô ta phải chịu những chế tài của luật pháp mới đúng!

Nhiếp Tử Vũ không nghĩ ngợi gì nhiều hơn, vội vàng ngồi xổm người xuống, hai tay giữ lấy bàn tay của cô ta: "Cô đừng có động đậy nữa, tôi sẽ kéo cô lên luôn bây giờ đây." Nhiếp Tử Vũ còn đang muốn dùng lực để kéo Dịch Minh Lan trên lên, nhưng không ngờ Dịch Minh Lan lại trở tay nắm lấy tay của cô. Trong lúc Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại tình huống kia thì Dịch Minh Lan liền nở một nụ cười lộ rõ lộ rõ sự ác độc.

"Tao đã không còn muốn sống nữa rồi! Nhưng cho dù phải chết, tao cũng muốn phải kéo mày cùng chết với tao!" Dịch Minh Lan cắn răng một dồn hết sức lực cuối cùng của mình, kéo luôn cả người của Nhiếp Tử Vũ xuống dưới…

"A…!" Không thể nhận biết được đó là tiếng thét của ai, tiếng thét chói tai đó cứ quanh quẩn tại khe núi đó, thật lâu không thể ngừng lại nổi.

...

Một bóng người từ phía sau thân cây chậm rãi đứng lên, cặp chân thon dài được chiếc quần tây đẹp đẽ quý bao quanh đi về hướng ven đường bên vách núi, nhìn xuống. Trong không khí thoang thoảng mùi hương của nhựa cây trầm hương, vẫn còn có thể trông thấy lờ mờ bóng dáng màu trắng bên dưới.

Mái tóc dài chấm vai bị làn gió thổi bay tán loạn ở trên không trung. Người đàn ông chậm rãi tháo chiếc kính vẫn đeo ở trên sống mũi xuống, để lộ ra một đôi đồng tử đen nhánh sáng như sao. Anh ta vẫn im lặng, thò tay vào trong túi áo lấy điện thoại di động ra, nhấn một chuỗi dãy số quen thuộc.

"Hãy cho trực thăng bay đến chỗ tôi ngay, còn nữa...Hãy bảo người kia dừng tay." Nói xong cũng không đợi đối phương kịp phản ứng, anh ta liền cúp luôn điện thoại.

Nhìn xuống độ cao vạn trượng phía dưới chân mình, trong đáy mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông lộ rõ sự đắc ý và thú vị. Đột nhiên, anh ta chậm rãi nhếch cặp môi lên, phác qua một nụ cười ma quái.

Xem ra, màn kịch vui này đã bắt đầu đến lúc thú vị rồi...

*************

Ngay trong ngày tổ chức hôn lễ, cô dâu lại mất tích một cách thần bí. Nhiếp Tử Phong đã huy động mọi người trong nhà họ Nhiếp mọi người lục soát tất cả các địa phương xung quanh nơi mình ở mấy lần, cuối cùng ở dưới tình huống tìm người mà vẫn không có kết quả gì, may mắn mẹ Nhiếp vẫn còn có một chút lý trí đã báo cảnh sát. Một ngày trôi qua, rốt cục đã có kết quả.

"Tìm được cô ấy rồi sao?" Nhiếp Tử Phong suốt cả một đêm chưa từng chợp mắt, vừa nhìn thấy cảnh sát xuất hiện ở cửa liền vội vàng ra nghênh đón. Trên người của anh vẫn đang mặc trang phục chú rể, nhưng dĩ nhiên ở trên cổ áo không còn chiếc nơ nữa, mái tóc cũng rối bù, dưới tròng mắt là một quầng thâm nồng đậm, đã không còn thấy tinh thần phấn chấn mạnh mẽ của ngày hôm qua đâu nữa, thay thế vào đó chỉ có sự chán chường.

"Tìm được rồi, Nhiếp tiên sinh." Vẻ mặt của cảnh sát biểu lộ phức tạp thoáng nhìn anh một cái, tiếp đó xoay người lại hất tay lên, hai người đàn ông  mặc đồng phục cảnh sát khiêng chiếc túi đựng thi thể màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.

Không chỉ có Nhiếp Tử Phong ngây ngẩn cả người, mà ngay cả những người bạn lẫn người thân đi theo phía sau, suốt cả đêm qua đã ở bên anh, lúc này cũng không sao nhịn được nữa, bất giác lùi lại sau, hít một hơi dài.

"Con gái... Vũ Vũ con..." Trần Phương nhìn cái túi đựng thi thể màu đen kia, chưa nói được nửa câu, trước mắt liền tối sầm lại, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. May mắn, Dịch Thiên Minh đang đứng ở bên cạnh, tay mắt lanh lẹ đã kịp thời đỡ được bà, đưa bà sang một bên nghỉ ngơi.

Trên gương mặt chán chường của Nhiếp Tử Phong không có một chút  biểu lộ gì, thậm chí ngay cả khi cảnh sát biểu lộ vẻ đau thương, nói với anh câu "Mong ngài bớt đau buồn" thì anh cũng không hề nhúc nhích hay biểu lộ cảm xúc gì khác. Đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn như đóng đinh vào chiếc cáng đã được cảnh sát đặt ở trước mặt bọn họ, Mãi một lúc lâu sau, anh mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ mà anh vẫn còn muốn đùa giỡn với tôi sao?"

Cảnh sát không biết phải trả lời anh như thế nào, chỉ biết bẩm báo lại chi tiết với anh: "Chúng tôi đã tìm được Nhiếp tiểu thư ở dưới chân núi, nhưng cô ấy đã tắt thở cách đây một thời gian... Căn cứ vào hiện trường, chúng tôi dự đoán, nguyên nhân người chết có thể là do tự sát. Đương nhiên, cũng cần phải có thêm bước tiến hành để nghiệm chứng nữa."

Chỉ có điều, câu nói kia  còn chưa nói xong, Nhiếp Tử Phong đột nhiên tựa như đã phát điên, xông lên trước nắm chặt lấy cổ áo của người cảnh sát, khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó, từ trong miệng bộc phát ra một gào rú giống như dã thú: "Ai tắt thở! Anh có bản lĩnh thử nhắc lại một lần nữa cho tôi nghe xem!"

Sẽ không đâu! Vũ Vũ của làm sao có thể sẽ chết được chứ! Suy cho cùng cũng không có nguyên nhân nào! Anh sẽ không tin tưởng ở chuyện này!

"Các người thật là loại giá áo túi cơm, đã không chịu giúp tôi tìm bà xã về, lại còn nghĩ ra cách tùy tiện tìm mấy người đến báo cáo kết quả công tác phải không? Các người thật to gan!" Anh quát đến khàn cả giọng, bởi vì trong lòng đang phẫn nộ, lúc trước sắc mặt đã khó coi hiện tại lại chuyển sang tái nhợt, gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên, trong đôi con người đen như mực như có các tia lửa bắn ra bốn phía.

Những người ở sau lưng đều không khỏi thở dài tiếc hận!

"Tử Phong, đủ rồi đấy." Không thể tiếp tục nhìn Nhiếp Tử Phong như vậy được nữa, Lâm Nhĩ Kỳ tiến lên ngăn anh lại, an ủi anh lúc này đã mất hết lý trí  trở nên như dã thú: "Anh hãy tỉnh táo lại đi, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi."

"Đúng thế, bọn họ đã nghĩ sai rồi, là mấy tên đáng chết kia đã nghĩ sai rồi!" Nhiếp Tử Phong gật đầu như trêu ghẹo. Khi Lâm Nhĩ Kỳ an ủi anh đã buông lỏng cổ áo của anh ra, ánh mắt anh liền dời xuống chiếc cáng, trên đó đặt một thi thể không biết là ai kia, anh đột nhiên nụ một cười giống như đã bị phát điên: "Người này sao có thể sẽ là Vũ Vũ được chứ! Vũ Vũ của tôi khờ dại trong sáng như vậy, làm sao có thể sẽ nghĩ không thông mà đi tự sát chứ." Cô muốn trở thành cô dâu của anh, làm người phụ nữ của anh, sau đó một nhà ba người vui vẻ sống bên nhau cả đời, như vậy làm sao cô có thể đi tự sát chứ!

Anh cười như điên khùng, như mê sảng mê, tiếng cười của anh nghe đầy bi thương... Thoáng cái, cả một  phòng khách to như vậy, thoáng cái bầu không khí trở nên tĩnh mịch, tiếng cười của anh càng đột ngột, không khí rực rỡ trong phòng lại càng thêm thê lương hơn.

Những người cảnh sát kia, trong nội tâm cũng không biết làm sao, đành chỉ thở dài, nghiêm túc nói: "Trước hết chúng tôi cần mọi người xác nhận một chút, sau đó sẽ mang thi thể về để tiếp tục bước khám nghiệm, mọi người không có ý kiến gì chứ?" Anh dò hỏi.

"Không cần phải khám nghiệm! Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng đây là Vũ Vũ!" Nhiếp Tử Phong vung bàn tay lên, quay lưng bỏ đi.

Cảnh sát đưa ánh mắt chuyển qua trên người mẹ Nhiếp ở phía sau, phải nhìn thấy bà mở trừng mắt nhìn tỏ vẻ đồng ý, sau đó, lúc này ngoan ngoãn cảnh sát mới xoay người, cúi xuống mở khóa kéo chiếc túi đựng thi thể ra. Đến khi thi thể lộ ra rõ ràng trước mặt mọi người thì lập tức cả phòng liền bật lên tiếng hít không khí rất to thanh âm, sau đó chỉ thấy lặng ngắt như tờ.

Lâm Nhĩ Kỳ đứng ở bên cạnh Nhiếp Tử Phong, hai con ngươi trừng lớn nhìn thi thể để ở bên trong túi chứa thi thể, không sao nhịn được liền vỗ vỗ lên bả vai Nhiếp Tử Phong: "Tử Phong... Đây quả thật là..."

Nhiếp Tử Phong chỉ nghe thấy trong nội tâm vừa vang lên tiếng “lộp bộp”, trong đầu còn chưa kịp phản ứng, tầm mắt liền nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhĩ Kỳ nhìn về phía trên mặt đất, khi anh nhìn thấy thi thể nằm ở bên trong túi chứa thi thể thì ở trong đầu anh liền nổ tung lên một tiếng “ ầm ầm” thật lớn. Tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm trong nháy mắt đã trở thành mây khói qua lại.

Khuôn mặt đã bị nát nhừ, không thể nhìn ra chính xác gương mặt lúc trước  của cô, thân thể bị nhánh cây đâm thủng, toàn thân trên dưới không còn một nơi nào hoàn hảo, nhưng có một thứ ở trên người cô cho dù có bị xé nát ra đến không còn thành hình, chính là chiếc áo cưới kia, cũng không khó khăn gì cũng có thể suy đoán ra thân phận của cô.

Khi nhìn đến một cảnh tượng này, tất cả những người ở đây không ai không phải xoay người sang chỗ khác nôn khan, chỉ có Nhiếp Tử Phong từng giây từng phút cứ sững sờ nhìn vào thi thể đã nát bấy kia không chịu rời mắt.

"Đây không phải là cô ấy, đây không phải là cô ấy..." Nhiếp Tử Phong đầu tiên là lắc đầu không dám tin, nhưng theo ánh mắt nén bi thương của mọi người đang nhìn kia, nỗi sợ hãi bất an trong lòng anh giống như một cái lỗ thủng càng ngày càng mở rộng ra lớn hơn, gần như sắp nuốt chửng cả người anh.

"Tử Phong à..." Vẻ mặt Nhiếp lão phu nhân nhìn anh đầy thương cảm như muốn nói điều gì, nhưng bà còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe thấy Nhiếp Tử Phong gầm nhẹ lên một câu

"Không!"

Một giây sau, thân thể anh giống như con rối bị chặt đứt dây, ngã nhào xuống trên mặt đất, nằm thẳng cẳng...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 232
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...