Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 94

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nước xối ào ào trong bồn, rửa sạch dầu mỡ trên bát đĩa, bọt từ dầu rửa bát nổi đầy lên như muốn phá tan không gian chật hẹp, xông ra ngoài. Kha Tây Ninh cầm khăn lau, cúi đầu không nhìn Nghiêm Tự, tốc độ rửa bát dần chậm lại.

Kha Tây Ninh uyển chuyển từ chối: "Hình như không tiện cho lắm."

Tất cả mọi thứ trong căn chung cư này đều chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ hai người cùng trang trí sau tân hôn. Kha Tây Ninh chỉ cần chuẩn bị một ít hành lý đồ đạc là có thể lập tức tới ở, không cần chuẩn bị thêm gì nhiều.

Nghiêm Tự vẫn khăng khăng: "Có gì không tiện?"

"Chúng ta vừa mới quay lại." Kha Tây Ninh vẫn không ngẩng lên nhìn hắn, vừa rửa bát vừa tự lẩm bẩm: "Giờ sống chung thì nhanh quá."

Nghiêm Tự phản bác: "Tây Ninh, rõ ràng em biết chúng ta không giống những cặp đôi khác."

Kha Tây Ninh rửa đĩa xong, đặt nó sang một bên. Cậu vẩy đi hạt nước trên tay, ngước lên nhìn vào mắt Nghiêm Tự, giọng điệu vừa bất lực vừa mệt mỏi: "Em thật sự vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, anh đừng ép em."

Hai người vừa mới thử quay lại được hai ba ngày. Kha Tây Ninh vẫn chưa ổn định được cảm xúc của mình, càng đừng nói tới việc đến sống chung cùng Nghiêm Tự.

Nghiêm Tự nghe Kha Tây Ninh nói thì không ép buộc cậu nữa, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đi rõ ràng.

Hai người im lặng, không ai nói gì nữa.

Dung Tuyết vừa sinh được một cô con gái vào tháng trước, tháng này vẫn đang trong thời gian "ở cữ" mà các cụ thường bảo. Kha Tây Ninh đặt hàng trên mạng một cái ghế nôi, nhờ dịch vụ chuyển phát mang qua, đỡ cho Dung Tuyết phải phân tâm vào mấy việc lặt vặt. Kha Tây Ninh tặng quà không báo trước, lúc Dung Tuyết nhận được còn kinh ngạc không thôi, lập tức gọi điện cảm ơn cậu.

Kha Tây Ninh hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Dung Tuyết mấy câu, được biết cô rất ổn, sang tháng là có thể đi làm trở lại.

"Trong thời gian chị nghỉ phép, là Phó tổng dẫn dắt cậu à?"

Kha Tây Ninh đáp: "Vâng, anh ấy rất có trách nhiệm."

Dung Tuyết nghe vậy thì yên tâm, cười bảo: "Phó tổng là người tốt, cậu ấy làm việc suy xét rất kỹ lưỡng."

Kha Tây Ninh hàn huyên thêm vài câu với Dung Tuyết.

Cô lần đầu làm mẹ, nói được mấy câu lại bắt đầu rẽ chủ đề sang con mình. Kha Tây Ninh cũng vui vẻ lắng nghe, kết thúc cuộc gọi, cậu còn nhận được vài tấm hình của Tiểu Tịch. Trẻ con mới sinh không được đẹp cho lắm, tóc cũng lưa thưa vài cọng. Mặt Tiểu Tịch nhăn nhúm, đỏ hỏn, chẳng xinh tí nào.

Nghiêm Tự cũng ngó vào xem, bật cười: "Người ta bảo trẻ sơ sinh trông y như khỉ, quả không sai."

Kha Tây Ninh không phục, cố cãi: "Thế này mà còn không xinh? Ba mẹ nó đẹp trai xinh gái, sau này lớn lên nhất định nó cũng là thiếu nữ người gặp người thích."

"Tây Ninh." Nghiêm Tự đã sớm nhận ra điều này, nhưng hôm nay mới hỏi thẳng cậu: "Có phải em thích trẻ con không?"

Trước là cô cháu gái dễ thương Hạ Quân, giờ là con gái Tiểu Tịch của người đại diện cũ, Kha Tây Ninh luôn bày tỏ niềm yêu thích tột cùng. Hắn cảm thấy địa vị của mình trong tim cậu còn không bằng mấy đứa bé chưa gặp bao giờ.

Kha Tây Ninh không biết vì sao Nghiêm Tự đột nhiên hỏi câu này.

Cậu thành thật đáp: "Cũng không phải cực thích, chỉ là em phát hiện mình là gay hơi muộn, trước đó vẫn luôn nghĩ mình là trai thẳng, còn từng tưởng tượng con gái sau này của mình sẽ như thế nào, sẽ giống em, hay giống mẹ nó nhiều hơn."

Lời này lọt vào tai Nghiêm Tự khiến hắn không mấy dễ chịu, nhưng hắn vẫn nhịn xuống mà hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"

"Làm gì còn có sau đó nữa." Kha Tây Ninh liếc Nghiêm Tự, "Thanh xuân sau này của em bại dưới tay anh rồi còn đâu."

Nghiêm Tự hơn hai mươi tuổi ra mắt. Năm hắn ra mắt, Kha Tây Ninh vẫn còn đang học cấp ba. Bạn cùng bàn cậu là cô bé thích đu idol, không giây phút nào ngừng khoe thần tượng của mình với Kha Tây Ninh, nhưng khoe quá độ sẽ dẫn đến phản tác dụng.

Kha Tây Ninh nghe nhiều quá thành phiền, tuổi trẻ tính tình bộp chộp, cậu nói thẳng với cô bé cùng bàn: "Cậu cả ngày cứ bảo nam minh tinh cậu mê đẹp trai lắm, mà có cái ảnh cũng chẳng chịu lôi ra."

Năm ấy smartphone còn chưa phổ biến. Bạn cũng bàn muốn cãi lại, nghẹn một bụng tức, cô lôi mấy tấm ảnh mình coi như bảo bối từ trong ngăn bàn ra, bày trước mặt Kha Tây Ninh: "Cậu xem đi, đẹp trai không."

Nghiêm Tự hồi đó chưa chín chắn như bây giờ, nhưng vẫn có thể thấy được nét khí phách hăng hái của tuổi trẻ.

Mà Kha Tây Ninh hồi đó mặc dù ngây ngô như tờ giấy trắng, nhưng ở trong trường cũng được coi là hotboy.

Cô nhóc vốn tưởng Kha Tây Ninh sẽ nhún vai bâng quơ đáp một câu: "Cũng đến thế mà thôi."

Không ngờ Kha Tây Ninh nhìn chăm chú mấy tấm hình không rời mắt, nửa ngày sau mới đỏ bừng cả cổ mà nói: "Đúng là không tồi, nhưng cũng không có khoa trương như cậu nói."

Cứ thế, Kha Tây Ninh lọt hố sưu tầm hình Nghiêm Tự, vui quên lối về, đến cả cô bạn cùng bàn cũng kinh ngạc không thôi. Thần tượng của bạn cùng bàn đổi hết người này sang người nọ, bạn cùng bàn cậu cũng chẳng cố định một người.

Nhưng người trong lòng cậu thì lại không hề thay đổi.

Kha Tây Ninh rất khó nói rõ rốt cuộc vì sao mình lại thích Nghiêm Tự, nhưng hết thảy cứ vi diệu như vậy đó. Nếu thời gian quay ngược, có lẽ cậu vẫn sẽ làm như vậy. Cậu khi đứng trước sức hút của Nghiêm Tự cũng giống như con thiêu thân đứng trước ánh lửa, dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, cậu vẫn không hề chùn bước.

Cậu dần thoát khỏi dòng hồi ức.

Nghiêm Tự thích nghe cậu kể những chuyện khi xưa của cậu, đã biết còn cố truy hỏi: "Thế anh là mối tình đầu của em à?"

"Phải phải phải." Kha Tây Ninh giận, "Anh là mối tình đầu của em."

Ý cười nơi khóe mắt Nghiêm Tự không cách nào che dấu.

Kha Tây Ninh thuận miệng hỏi: "Còn anh?"

"... Anh thì không." Do dự giây lát, Nghiêm Tự vẫn quyết định khai thật. Thực ra khi biết mình là mối tình đầu của cậu, hắn rất vui, nhưng trong lòng cũng có cảm giác thất bại đan xen. Nếu được làm lại, hắn hy vọng mình có thể tìm được cậu trước, không làm ra bất cứ chuyện gì khiến cậu đau lòng, như vậy đời này của hắn sẽ không có bất cứ ân hận gì.

Kha Tây Ninh có thể chấp nhận chuyện này. Bởi lúc cậu biết đến Nghiêm Tự, tuổi hắn đã không nhỏ nữa. Nếu một mối tình cũng chưa từng nếm thử, như vậy mới đáng nghi.

"Mối tình đầu của anh cũng là nam à?" Kha Tây Ninh thuận theo mạch trò chuyện lúc trước hỏi.

"Ừ." Nghiêm Tự không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng Kha Tây Ninh đã hỏi, hắn sẵn sàng kể hết không chút giấu giếm, "Hồi đi học thành tích của anh khá tốt, có một cậu bạn thành tích thi cuối kỳ luôn xếp sau anh. Cậu ấy lúc nào cũng nổi tính trẻ con mà khiêu khích anh, cứ như vậy, hai bọn anh dần dần trở nên thân thiết, cuối cùng bên nhau."

Ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng khi nghe được chuyện tình khi xưa của Nghiêm Tự, trong lòng Kha Tây Ninh vẫn có chút khúc mắc.

Cậu buông lời cảm thán từ tận đáy lòng: "Học sinh đứng nhất và học sinh đứng nhì, đúng là kiểu tình tiết phim thần tượng."

Nghiêm Tự lại không cảm thấy như vậy, hắn cẩn thận ngẫm lại, nói: "Bây giờ nghĩ lại, cảm giác khi đó có lẽ không tính là yêu đương được. Hồi đó anh mới nhận ra mình thích con trai, tiếp xúc quá nhiều với một người cùng giới ít nhiều cũng sẽ khiến đầu óc mơ hồ. Chắc trong mắt cậu ấy, thành tựu khi "thi vượt quá anh" còn thú vị hơn là cùng anh yêu đương."

Kha Tây Ninh chợt cười hỏi: "Thế làm sao mà anh với người đó chia tay?"

Nghiêm Tự nhất thời không nhớ ra, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra lý do kết thúc mối tình năm ấy.

"Có một đợt thi vượt cấp." Nghiêm Tự nghiêm cẩn nói: "Cậu ấy hỏi anh có thể nhường cậu ấy một lần không, lúc làm bài cố tình chọn sai một câu, để cậu ấy được nếm tư vị của người đứng đầu."

Kha Tây Ninh hiếu kỳ hỏi: "Anh có nhường không?"

"Không." Nghiêm Tự nói, "Một tuần trước kỳ thi, anh với cậu ấy chia tay."

Kha Tây Ninh ngây người: "Vì sao? Vì kỳ thi ư?"

"Ừ." Nghiêm Tự đáp, "Khi đó anh suy nghĩ, nội tâm không hề muốn nhường cậu ấy vị trí đứng đầu, bèn chủ động đề nghị chia tay."

Kha Tây Ninh nghẹn họng, Nghiêm Tự hồi trẻ quả nhiên không giống Nghiêm Tự trưởng thành.

Cậu nghiêm túc nói: "Nếu là anh bây giờ, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn khác."

"Cũng chưa chắc." Nghiêm Tự đáp, không nói vì sao.

Suy cho cùng thì cũng là không đủ yêu. Đối với Nghiêm Tự mà nói, thành tích không tính là gì, nhưng nếu thật sự phải so sánh, hắn vẫn sẽ lựa chọn cái vị trí đứng đầu dù không mấy quan trọng, chứ không chọn mối tình đầu thoạt nhìn có vẻ rất tốt đẹp kia. Kể ra thì, mối tình ngắn ngủi ấy cũng là do tâm lý hiếu kỳ và lòng háo thắng tác quái, không liên quan nhiều lắm đến hai từ "yêu thích".

Nghiêm Tự là người rất lý trí. Hắn sẽ đặt nhiều việc một chỗ để cùng so sánh.

Giữa bạn trai tình đầu và thành tích của một kỳ thi, hắn lựa chọn cái thứ hai. Nhiều năm sau này, giữa sự nghiệp yêu thích và người thương, hắn không chút do dự lựa chọn vế sau.

Bởi vì hắn hiểu rõ, trên đời này, trong lòng hắn, Kha Tây Ninh chiếm vị trí thứ nhất. Không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn cậu.

Thấy Kha Tây Ninh như đang đăm chiêu suy nghĩ, Nghiêm Tự cho rằng cậu để bụng mối tình không bệnh mà chết của mình, vội vàng giải thích: "Anh còn chưa nắm tay đã chia tay rồi."

Kha Tây Ninh kéo dài giọng ồ một tiếng.

Nghiêm Tự hoảng lên.

Kha Tây Ninh vỗ vai hắn, nói: "Em không để bụng đâu, thật đấy, anh không cần phải cuống."

Sắc mặt Nghiêm Tự từ hoảng hốt chuyển thành không mấy dễ nhìn.

Kha Tây Ninh bật cười: "Thế rốt cuộc anh muốn em phải thế nào? Để bụng hay không để bụng?"

Nghiêm Tự nhất thời không nói nên lời. Cảm tình hai người lúc trước không mấy thông thuận, Nghiêm Tự không hy vọng Kha Tây Ninh vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà mang khúc mắc trong lòng, nhưng nếu Kha Tây Ninh thật sự không để bụng chút nào, hắn lại cảm thấy cậu không quan tâm mình.

Nghiêm Tự tự giễu bản thân, hắn thành người lo được lo mất như vậy từ bao giờ.

Câu "chúng ta thử quay lại đi" của Kha Tây Ninh tựa như trái bom hẹn giờ ghim sâu trong lòng hắn. Hắn không biết khi nào cậu sẽ lại đột nhiên bình tĩnh nói: "Nghiêm Tự, em thử đủ rồi, chúng ta không hợp quay lại bên nhau."

Hy vọng rõ ràng nằm ngay trong lòng bàn tay, nhưng lại bất lực nhìn nó vuột mất, vậy ngay từ đầu thà Kha Tây Ninh không cho hắn bất cứ hy vọng gì.

Thế nên Nghiêm Tự mới gấp gáp muốn cậu tới sống chung như vậy.

Hai người im lặng xem TV, nhân vật của Nghiêm Tự biểu hiện vô cùng quyết đoán sát phạt. Kha Tây Ninh chăm chú, nghiêm túc ngồi xem. Bỗng nhiên, cậu nhìn chằm chằm TV, nói: "Phó Diễm bảo em tới thành phố C tham gia một chương trình truyền hình thực tế, chắc phải một tháng mới trở về."

Nghiêm Tự không phản ứng nhiều lắm, chỉ hỏi: "Khi nào em bay?"

Kha Tây Ninh đáp: "Cuối tuần."

"Được." Nghiêm Tự nói, "Anh kêu A Kiệt đặt cho anh một vé."

Kha Tây Ninh quay sang nhìn hắn, khó tin nói: "Anh cũng muốn đi?"

Nghiêm Tự tự giễu: "Chúng ta mới quay lại chưa đến một tuần, em nghĩ anh nỡ thả em đi?"

Kha Tây Ninh im lặng giây lát, lại nói: "Anh đừng đi. Lần này không phải đi quay phim, anh không có lý do nào tới đó cả, rất dễ bị chụp được."

Nghiêm Tự lòng dạ rối bời: "Em muốn chúng ta tách ra một tháng?"

Kha Tây Ninh nhìn hắn chăm chú, hỏi: "Anh không đợi được à?"

"Đợi được." Hắn nghiêm mặt đáp.

Đợi bao lâu cũng được, chỉ là rất nhớ.

Hết chương 94.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 9: . Say rượu
Chương 10
Chương 10: . Phó Diễm
Chương 11
Chương 11: . Bí ẩn
Chương 12
Chương 12: . Fan hâm mộ
Chương 13
Chương 14
Chương 14: . Hot search
Chương 15
Chương 15: . Ly hôn
Chương 16
Chương 16: . Ẩu Đả
Chương 17
Chương 17: . Kẻ thù
Chương 18
Chương 18: . Rời đi
Chương 19
Chương 19: . Cuộc sống mới
Chương 20
Chương 20: . Đông Đông
Chương 21
Chương 21: . Phi điểu
Chương 22
Chương 22: Nói mơ
Chương 23
Chương 23: Xé rách
Chương 24
Chương 24: . Chấm dứt
Chương 25
Chương 25: . Gặp lại
Chương 26
Chương 26: . Giằng co
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 31: Khởi quay
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 35: Phát hiện
Chương 36
Chương 36: Ngủ ngon
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 40: Bạn lâu năm
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 45: Giao Thừa
Chương 46
Chương 47
Chương 47: Chân tướng
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 51: Hot search
Chương 52
Chương 52: Mất fan
Chương 53
Chương 54
Chương 54: Lần đầu công chiếu
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 59: Nở hoa
Chương 60
Chương 60: Đề cử
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Ghen
Chương 71
Chương 72
Chương 72: Trở về
Chương 73
Chương 73: Vị ngọt
Chương 74
Chương 74: Chiếu lại
Chương 75
Chương 75: Khai báo
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 81: Máy bận
Chương 82
Chương 82: Nói chuyện
Chương 83
Chương 83: Lý do
Chương 84
Chương 84: Ký tên
Chương 85
Chương 85: Từ chối
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 90: Yêu đương
Chương 91
Chương 91: Gói hàng
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Nhớ anh
Chương 97
Chương 98
Chương 98: Bất ngờ
Chương 99
Chương 99: Chột dạ
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 103: Bị thương
Chương 104
Chương 104: Thành thật
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 94
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...