Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 140

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người kia xoay người, gương mặt chứa đựng nụ cười đáng yêu xuất hiện: “Bách Khả, sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn.” Tôi nhận bó hoa anh ta đưa lên, nghi ngờ nói: “Sao anh biết được sinh nhật của tôi?”

“Điều tra, anh còn biết rất nhiều nữa, ví dụ như, lần đầu tiên em nói yêu đương, lần đầu tiên em nắm tay với nam sinh, lần đầu tiên. . . . . .”

“Ngừng!” Tôi cắt đứt lời nói không ngừng của anh ta: “Sao anh lại tìm mấy cái đó? Đừng nói với tôi anh kêu thám tử tới bên cạnh tôi, tôi trở mặt với anh.”

Anh ta mỉm cười, hai cái răng mèo lóe lên ánh sáng nghịch ngợm: “Đâu có phức tạp như vậy, anh đi theo Âm Hạng Thiên tới đây, anh ta đi lên trước rồi, vốn dĩ anh còn định điện thoại gọi em ra ngoài, không nghĩ tới em lại tự đưa mình lên cửa.”

Tôi đột nhiên ngước mắt lên, có chút ngoài ý muốn, nói: “Sao anh ta lại không dự lễ Nô-en với chị anh chứ?”

Khóe môi của Nhiễm Nhiễm rủ xuống, không vui lầu bầu: “Anh ta đang ở trên lầu, anh ở ngay trước mặt em, em lại không quan tâm anh, đi quan tâm anh ta. Không phát hiện ra sẽ làm tổn thương lòng người ta sao?”

Tôi ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có một chút quan hệ tới sự quan tâm.”

“Dù em hỏi một chút cũng không phải tùy tiện.” Anh ta mềm giọng tố cáo, cặp mắt ngập nước kia viết: ngươi: Em khỏe mạnh quá nhỉ! Sống dễ chịu quá nhỉ! Sống dễ chịu quá nhỉ. . . . . . Ôi. . . . . . Không nghĩ tới cô học được chiêu bất khả chiến bại của anh ta rồi.

“Tôi thu lại lời mới nói, anh cứ coi như không nghe thấy đi, được chưa?”

“Ăn cơm với anh, đi xem phim, thì anh tha thứ cho em.”

“Được voi đòi tiên!”

“Anh chỉ nói tùy tiện một chút thôi, nhất định phải đả kích anh như vậy sao?” Ngụy thiếu niên cô đơn khép hờ mắt, lông mi rậm hơi hơi run lên, thần sắc kia, muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu.

Tôi đau đầu nâng trán: “Nhiễm Nhiễm, anh 26 tuổi rồi.”

“Cho nên thế nào?”

“Xin nhờ anh đừng có bán manh nữa được không? Không nghe nói qua rằng bán manh gãy chân sao?”

Nhiễm Nhiễm ngước mắt, nghiêm trang nói: “Anh chỉ nghe nói bán manh vô tội, tại sao lại bị cắt đứt chân?”

“Cút đi!” Tôi không biết nên khóc hay cười, khẽ gắt.

Ngụy thiếu niên vịn lên vai tôi, tà ác cười một tiếng: “Anh chỉ biết cút ở khản trải giường, có muốn làm cùng nhau không?”

Tôi cau mày trợn mắt: “Cút!”

“Cút?” Anh ta nghiền ngẫm: “Em đồng ý sao? Đồng ý sao? Chính là đồng ý sao?”

Tôi dở khóc dở cười: “Tôi thua anh rồi!”

“Đừng nha, anh còn muốn em thu phục anh cơ mà.”

“Anh đúng là sói mà nghìn mặt mà, mỗi một mặt cũng đủ để cho ngành nghiên cứu nghiên cứu mấy năm, còn tôi thì không có bản lĩnh đó.”

“Anh cho em đặc quyền đó.” Anh ta ôm eo tôi, đi ra cửa.

Tôi không phản kháng, bởi vì tôi không có sức lớn như anh ta, tôi cũng không la hét, bởi vì rất khó coi. Nhưng mà, tôi sẽ uy hiếp, hiểu được toàn bộ là nhân tài, vật gì cũng có chỗ dùng.

“Nhiễm Nhiễm, anh hai ở trên lầu. Nếu như anh ấy phát hiện anh đưa tôi đi, anh đoán xem sẽ thế nào?” Lời nói nhẹ nhàng của tôi vừa dứt, trong phút chốc Nhiễm Nhiễm dừng bước.

Tôi đẩy cánh tay của anh ta ở trên eo tôi ra, thành khẩn nói: “Cám ơn anh nhớ sinh nhật của tôi. Nhưng mà, chúng ta không thích hợp làm bạn bè, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”

Đầu lông mày của anh ta khẽ nhíu lại, giọng điệu trầm thấp: “Cũng bởi vì chị của anh sao?”

“Tôi với chị anh chỉ gặp qua vài lần, cùng nhau xuất hiện cũng không nhiều lắm, nhưng mà, tôi hiểu rõ cô ta cũng không phải là người dễ đối đầu. Các người cùng một nơi giống nhau, anh chỉ thông mình hơn cô ta, sẽ không ngu ngốc hơn cô ta.” Tôi khép hờ mắt lại, chăm chú đưa tay chạm vào bông hoa hồng ở giữa: “Có lẽ tôi sẽ nói những lời anh không thích nghe, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói rõ: Nhiễm Nhiễm, tôi không tin anh.”

“Chẳng lẽ anh còn có thể có ý đồ khác sao?” Anh ta nhẹ giọng cười, trong tiếng cười lại có mùi vị không đáng, tôi không biết, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, có phải anh ta đang cười nhạo tôi hay không.

“Tôi không biết cũng không hề muốn biết anh có mục đích gì. Tại một chút phương diện nào đó tôi rất lười, không thích phức tạp, cũng không thích vui vẻ mà lục đục với nhau, không hiểu sao mọi người lại nói, đấu với người khác vui vẻ vô cùng “Vui vẻ ở chỗ nào.” Tôi nâng mắt lên, nhàn nhạt cười: “Điều tôi khát vọng rất thuần túy, bất kể là tình bạn hay tình yêu. Cho nên, tôi thà để mất đi một cơ hội kết giao bạn bè, cũng không muốn phải đi suy đoán người kia có ý đồ riêng hay không.”

Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm tôi, trong con ngươi màu đen kia có mấy cảm xúc phức tạp thay phiên nhau, giây lát sâu, anh ta cười: “Em sợ.”

“Đúng vậy, tôi sợ rồi.” Phụ nữ đều là sinh vật nhạy cảm mà yếu ớt, đối với những chuyện mình không biết sẽ sợ sệt. Tôi lại khuyết thiếu tinh thần tìm tòi. Tôi nghĩ, sau này tôi vẫn sẽ ở lại trong vỏ ốc này.

“Bách Khả.” Anh ta nhẹ giọng kêu tôi.

Tôi ngẩng đầu lên theo bản năng, lại đón nhận một gương mặt phóng đại, cảm xúc mềm mại ở trên môi, trong mũi lại có mùi hương hoa quả nhàn nhạt, làm tôi kinh ngạc căng lớn mắt ra.

Nụ hôn này là môi đối với môi , nhưng mà, rất nhạt, rất nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy.

“Hôn được rồi!” Nhiễm Nhiễm lui ra, chạy đi giống như một đứa bé trộm được kẹo.

Đầu óc tôi bởi vì kinh ngạc mà trống rỗng bây giờ mới vận hành lại, ở đại sảnh với ánh đèn sáng chói vang lên tiếng rống của tôi: “Nhiễm Nhiễm, anh là tên khốn kiếp!”

==Tôi thở hổn hển trở lại trong phòng đã bao, vừa mở cửa ra, thiếu chút nữa tôi đã bị âm nhạc ầm ĩ bắn đi ra ngoài, lúc này trong phòng bao đầu người nhốn nháo, nhưng nam nữ với quần áo thời thượng đang mời rượu, có uống rượu. Người đứng đầu ban nhạc XX đang hát một bài nổi tiếng tới mức quên mình, tay ghita bên trái giống như bị chứng động kinh vậy, một bên gảy đàn một bên lắc lư mái tóc dài đầy hồ hôi trên đầu kia, tay trống bên phải giống như cắn thuốc vậy, liều mạng lăn qua lăn lại cái khung trống.

Âm Nhị Nhi cười khanh khách vẫy tay với tôi, tôi nhìn chỗ trống giữa anh ta với Âm Hạng Thiên một cái, nhắm mắt đi tới.

“Sao đi lâu như vậy mới quay lại hả?” Âm Nhị Nhi cười hỏi.

“Gặp được một người quen.” Tôi hàm hồ suy đoán.

Âm Nhị Nhi nhíu mày liếc tôi một cái, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, không tan cuộc trước mười hai giờ được đâu.”

Tôi tiện thể dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng động lớn ồn ào, trong lòng lại nặng nề.

Vốn dĩ tôi tưởng rằng thất tình chỉ là một lúc thôi, mặc kệ yêu sâu đậm bao nhiêu, yêu nồng đậm bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ phai nhạt. Cho đến hôm nay Nhiễm Nhiễm bày ra tư thái không có lối thoát để từ chối, tôi mới ý thức được, vết thương sẽ khỏi hẳn nhưng cũng sẽ lưu lại sẹo. Sau thân tôi chính là người đàn ông đã thành công lưu lại sẹo trong lòng tôi, không cách nào mài mòn được, chỉ có thể mặc nó. Nó sẽ luôn luôn nhắc nhở tôi, tôi đã từng bị thương, về sau gặp phải chuyện tình cảm, phải cẩn thận hơn.

“Tôi sợ lãng phí những tình cảm ảo tưởng, ghét mình giống như con nhím, cẩn thận phòng vệ, tôi rất phản đối việc rơi nước mắt vì thất tình, ai nha nha nha cách người xa một chút. . . . . .” Khi Ngải Kiệt Tại Phiên hát bài hát 《 ngươi nhát gan 》này thì nó rất gần với lòng tôi, ca từ nhẹ nhàng, lời bài hát thương cảm, tôi theo một nhịp, nhẹ nhàng ngâm nga, nước mắt chảy nơi đáy lòng.

“Mệt mỏi sao?” Âm Hạng Thiên vẫn luôn yên lặng bỗng ấm giọng hỏi.

Tôi quay đầu nhìn anh, từ trong thâm tâm, nói: “Không có mệt mỏi như anh.” Dự lễ Giáng Sinh với vợ chưa cưới xong, lại chạy tới buổi gặp gỡ sinh nhật của tôi. Một lòng dùng hai chỗ, không mệt sao? Hơn nữa, lòng tôi không hề vui vẻ khi anh đến.

Lông mày anh nhíu lại một chỗ, giống như bị thương: “Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn anh.”

Dùng câu cũ đã nói àm hình dung, ánh mắt bây giờ của tôi, là - người khác cười tôi quá khùng điên, tôi cười người khác nhìn không thấu.

Tôi mỉm cười chua chát, thu hồi tầm mắt mình.

Như lời Âm Nhị Nhi đã nói, buổi tụ họp này rất dài. Mà người sinh nhật là tôi đây không có cách nào dung nhập vào được, tới gần mười một giờ, tôi đã không ngồi yên được nữa. Dù sao cũng là sinh nhật của tôi, Xảo Dĩnh đã không có ở đây, tôi lại rút lui, không phải tương đương với việc trá hình cho mọi người biết, buổi tiệc hôm nay kết thúc sao?

Những tân khách này không phải model thì chính là diễn viên nghệ sĩ, nên tất cả đều là những người thích ngủ muônk, không tới mười hai giờ, cuộc sống về đêm cũng chưa bắt đầu, hiện tại tan cuộc, hình như không quá thích hợp. Cho nên, tôi chỉ có thể ngồi tiếp.

Âm Nhị Nhi thấy tôi nhích tới nhích lui giống như một con trùng, dịu dàng nói: “Muốn về nhà sao?”

“Có thể không ạ?”

“Có gì mà không thể chứ?” Âm Nhị Nhi cười khẽ, tầm mắt lướt qua tôi, dừng ở trên người Âm Hạng Thiên : “Lão Tam, đưa Bách Khả về nhà đi.”

Tôi kinh ngạc xua tay: “Không cần không cần, em thuê xe về được rồi.”

“Anh thấy cậu ta rất nhàm chán, đi cùng đi.” Âm Nhị Nhi khăng khăng giữ ý kiến.

Tôi hoài nghi anh ta uống lộn thuốc, thường ngày, nếu Âm Hạng Thiên tiếp cận tôi, khẳng định anh là người đầu tiên đứng ra đuổi đi, hôm nay sao lại thế này? !

Âm Hạng Thiên cực kỳ yên lặng, nghe cuộc nói chuyện của tôi và Âm Nhị Nhi, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng “Đi thôi.”

Ngay sau đó liền đứng dậy mặc quần áo.

“Anh hai, anh lại nghĩ ra ý tưởng gì vậy hả?” Tôi hoài nghi liếc nhìn Âm Nhị Nhi, từng tế bào trong thân thể vào trạng thái phòng bị, đừng chỉ trích tôi quá mức nhạy cảm, tôi đã ở chung với yêu nghiệt Âm Nhị Nhi này nhiều năm, cũng không có chuyện như mới nói đây.

“Không có gì.” Âm Nhị Nhi đẩy tôi đứng dậy: “Mau trở về đi, đến nơi gọi điện thoại cho anh.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 140
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...