Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 89

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cảm xúc nhiều ngày chưa từng dao động qua bị câu nói không giải thích được

"Thật xin lỗi" kia của Âm Hạng Thiên gây nhiễu loạn. Thận trọng như quản gia Dương cũng thấy tôi không giống với mọi khi, liền cùng tôi nói

chuyện phiếm vài câu. Tôi nói mình không có việc gì, lúc này ông mới đi

mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Tới gần trưa, chị Lý nói cho tôi

biết, xe của quản gia Dương bị hỏng, đến tối mới trở về. Trong tủ lạnh

không có nguyên liệu nấu ăn, nên chị không thể chuẩn bị bữa trưa.

"Tôi không đói." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận. Tới đây nhiều ngày như vậy, vẫn là quản gia Dương mua đồ ăn, chị Lý chuẩn bị bữa ăn cho

mọi người, tôi căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, tự

nhiên cũng không nghĩ tới chuyện chạy trốn. Nếu có người ngoài đến,

chẳng hạn như nhân viên giao hàng tận nơi, nói không chừng tôi sẽ có cơ

hội thoát ra, tuy rằng cơ hội mong manh đến đáng thương, dù sao cũng nên thử một chút.

Chị Lý đương nhiên không biết tôi đang tính toán

cái gì, nghe tôi nói lại không muốn ăn cơm, chị lại lảm nhảm bản thân

không có cách nào bàn giao với Âm Hạng Thiên. Tôi đành xuống nước, để

chị đi gọi đồ ăn ngoài.

Chị Lý gật đầu dạ vâng, xoay người rời

khỏi phòng khách. Tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, quản gia Dương và chị Lý

mỗi lần gọi điện thoại đều phải tránh tôi, tôi đã nói với họ không cần

làm như vậy, bọn họ đều cao và khỏe hơn tôi, tôi căn bản không giành

được. Chị Lý lại nói, đây là Âm Hạng Thiên giao phó, cũng không phải sợ

tôi nhanh tay cướp đi, mà là sợ lúc tôi đoạt điện thoại làm tổn thương

chính mình.

Phải thừa nhận rằng người đàn ông đó rất hiểu tôi.

Tôi là một người dùng cho thử nghiệm, và đặc biệt là một người dễ nổi

nóng. Nếu có người cầm điện thoại lắc lư trước mặt tôi, tôi khó tránh

khỏi sẽ bị kích động mà cho người đó nếm thử một chút.

"Tôi chỉ biết số điện thoại giao hàng của một cửa hàng nhỏ, cô đừng để ý." Chị Lý sau khi gọi điện, nói.

"Không sao đâu." Tôi không quan tâm người đến là ai, miễn là anh ta có thể

mang đến cho tôi một tia hy vọng có thể trốn thoát, tôi sẽ không có ý

kiến. Tuy nhiên, nói thật ra, tôi cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào

cơ hội mong manh này. Khi từ Giang Nam quay về thành phố D, tôi liền làm tất cả các loại bệnh tâm thần, nói không chừng, chị Lý cũng sẽ dùng

chiêu này đối phó tôi.

Mười mấy phút sau, chuông cửa reo lên, chị Lý liếc tôi một cái, nhìn thấy tôi ngồi trên ghế sofa không nhúch

nhích, lúc này mới đi tới cửa.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, nắm bắt

thời cơ trong lúc chị đang gọi điện thoại thì viết giấy cầu cứu đi theo. Nhưng mà tờ giấy cũng không có tác dụng, bởi vì người vừa tới không

phải nhân viên giao hàng, mà là một người đàn ông xa lạ cao to vạm vỡ.

Chị Lý thấy người tới không đúng, vội vàng đóng cửa. Nhưng đã quá muộn.

Bọn họ ép chị Lý trở về phòng khách, chị Lý có chút hoảng, thế nhưng, không ngờ ở thời điểm quan trọng nhất chị lại kéo tôi ra sau bảo vệ.

"Các người là ai? Muốn làm gì?" Giọng chị Lý run run, hiển nhiên là kinh hoảng.

"Tam Thiếu kêu chúng tôi tới đón cô nhỏ dự tiệc." Một người trong đó nói.

Trí nhớ của tôi không tính là tốt, đặc biệt không nhớ tướng mạo người.

Nhưng tôi lại nhận ra người đàn ông có vết sẹo nhỏ trên trán. Lúc Nhiễm

Du và Lạc Quân Dật kết hôn, hắn ở hiện trường hỗ trợ. Nếu tôi nhớ không

lầm, người đàn ông sẹo kia là vệ sĩ của Nhiễm gia.

Chị Lý chần chờ rồi nói: "Tôi muốn xác nhận với Tam Thiếu một chút."

"Không cần." Tôi nói với chị Lý. Âm Hạng Thiên sẽ không để người nhà họ Nhiễm

tới truyền lời, người của Nhiễm gia tự nhiên sẽ không để cho chị Lý gọi

điện thoại xác nhận.

"Cô nhỏ. . ." Chị Lý do dự xem xét tôi, đáy mắt lộ vẻ bất an.

"Không sao đâu, chị giúp tôi chuẩn bị quần áo dự tiệc đi." Thành thật mà nói,

tôi đã sớm hoài nghi tới, Nhiễm Du biết tôi ẩn náu ở đây, bất quá, làm

trái lương tâm không phải tôi, cho dù ba mặt đối diện, tôi cũng không

chột dạ, sợ thì càng không cần. Dù sao tôi cũng không phải là người tình của Âm Hạng Thiên, mà là cháu gái ba năm của bà nội - cô nhỏ của Âm

gia. Chỉ cần Nhiễm Du không có vì tình mà điên lên, cũng sẽ không mạo

hiểm thương tổn tôi để đắc tội với Âm gia.

Chị Lý nghĩ là tôi để

chị đi gọi điện thoại cầu cứu, vội vã đi vào phòng của tôi, thế nhưng,

khách tới thăm không ngốc. Chị Lý chân trước vào phòng, một trong số họ

liền đi theo qua. Không bao lâu sau, chị Lý vẻ mặt đau khổ đi ra, điện

thoại di động của chị đã nằm trong tay người kia.

"Cô nhỏ, đã chuẩn bị xong." Chị Lý nói.

Tôi gật đầu, chuẩn bị đi thay quần áo, phía sau lập tức có người theo sau,

tôi cũng không quay đầu lại nói: "Các người còn muốn nhìn chằm chằm tôi

thay quần áo phải không?"

"Chúng tôi chỉ là muốn bảo vệ cô nhỏ."

"Không cần đề phòng tôi như phòng cướp vậy." Tôi vạch trần lời nói dối sơ sài

của hắn, đi vào phòng, thuận tay đóng sầm cửa phòng lại.

Trên giường đặt một bộ váy màu tím nhạt, một áo khoác lông trắng, chẳng biết lông thú làm bằng chất liệu gì nhưng thật mềm mại.

Tôi không thích áo lông thú, bởi vì đó là phải hy sinh một sinh mệnh để đổi lấy sự xa hoa mỹ lệ, nhưng bây giờ đã là tháng mười một, cơ thể tôi vốn thuộc thể tạng hàn, hơn nữa, gần đây gầy đi không ít, không cần trang

phục dày quấn thành một bọc giống trẻ sơ sinh với cái đầu to.

Tôi vốn định đổi một đồ trang sức trang nhã, để vừa vặn che đi sắc mặt tiều tụy của mình, nhưng người ngoài cửa đã không đợi được nữa. Sẽ được tự

do rồi, tuy rằng cái giá của sự tự do là không dám bất bình, nhưng tôi

không quan tâm, cũng không phải tốt lành gì, mà là bởi vì có để ý cũng

vô dụng.

Vệ sĩ của Nhiễm gia rất quen thuộc hoàn cảnh của Âm thị, từ chỗ ở đến bãi đậu xe dưới tầng hầm đều không gặp phải trở ngại.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn nguy nga tráng lệ, bên ngoài khách sạn treo một tấm băng rôn thật to. Tới bây giờ, cuối

cùng tôi cũng biết tại sao Âm Hạng Thiên nói câu "Thật xin lỗi" kia!

Ta bị mang qua giữa đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, đến khu nghỉ ngơi cách

sảnh tiệc xa nhất. Ngồi xuống không lâu sau, Nhiễm Nghiên một thân trang phục lộng lẫy xuất hiện. Cô ả xua vệ sĩ đi, quan sát tôi từ đầu tới

chân một phen, sau đó kéo ra một nụ cười khinh bỉ.

"Cô nhỏ cùng nhân tình có tốt không?" Cô ả có giọng dễ nghe, nhưng lại nói ra những lời rất cay nghiệt.

Tôi mân mê chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, giọng bình tĩnh ngữ điệu ôn hòa nói: "So với vợ chính bị vắng vẻ thì tốt lắm."

Ai cũng đều sợ bị đâm vào chỗ đau, Nhiễm Nghiên cũng không phải cái loại

người bình tĩnh thong dong, lập tức liền lên cơn tức giận.

Nhưng cô ả vẫn còn có chút kiêng kỵ thân phận của tôi, cho nên chỉ ngoài miệng công kích, chưa đối địch bằng hành động.

Ta không phải con thỏ không có móng vuốt, đương nhiên sẽ không nghe cô ả

châm chọc khiêu khích, thế nhưng tôi không muốn cùng cô ả tranh cãi.

Thấy cô ả ý chí chiến đấu sục sôi, tôi có chút vô lực nói: "Nhiễm Du mời tôi đến không phải cho cô giải buồn đi?"

Nhiễm Nghiên ngừng nói, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Dĩ nhiên không phải, nếu là cô

nhỏ của Âm gia, trên danh nghĩa phải gọi Hạng Thiên một tiếng anh ba

nhỉ? Cô không ngại nói cho anh ba và chị dâu ba của cô một tiếng mừng

chứ?"

Ta bất đắc dĩ cười khổ, không phải không thừa nhận Nhiễm Du cao minh và nham hiểm. Cô ta yêu cầu tôi tham gia tiệc đính hôn của cô

ta và Âm Hạng Thiên, nghe tôi gọi cổ là chị dâu ba, đả kích tôi đây một

cái "tình nhân". Mà tôi là cháu gái của bà nội, cô nhỏ của Âm gia, cho

dù có khó chịu hơn nữa, cũng phải giữ thể diện cho Âm gia, cho nên, dù

tôi thông suốt ở ngoài mặt, cũng không thể nháo sự, chỉ có thể có khổ tự mình nuốt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 89
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...