Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng hôm sau cô thức dậy đã là 10h. Cô vào trong làm VSCN rồi thay đồ đi dùng bữa sáng ( nói bữa sáng vậy thôi chứ trưa thì có 10h rồi còn gì). Nhưng cô không hề biết mình thực sự dậy rất trễ nên dẫn đến 1 sai lầm

Cô đi ra khỏi phòng, đối diện với phòng cô là phòng của anh. Cô nhẹ nhàng gõ cửa: Cốc...cốc...cốc

Bên trong liền truyền đến tiếng nói lạnh lùng:

-Ai? - anh hỏi

Cô nhẹ giọng trả lời:

-Là tôi! Lương Thuần Mỹ - cô nói

Vậy là anh ra mở cửa. Thấy anh cô có chút bối rối nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

-Trịnh tổng anh có muốn dùng bữa sáng không? _ cô hỏi

Mặt anh bắt đầu hiện lên 3 vạch đen.

-Cô nhìn đồng hồ rồi hẳn mời tôi dùng bữa sáng! _ anh nói

Cô đỏ mặt giơ tay nhìn vào chiếc đồng hồ da màu nâu của mình liền há mồm:

-Xin lỗi Trịnh tổng! Anh có muốn dùng bữa trưa không ạ? _ cô hỏi

Anh lại trả lời lạnh nhạt :

-Không cần cô cứ đi ăn đi_ nói rồi anh không để cho cô ú ớ 1 lời liền đóng sập cửa lại.

Cô đứng bên ngoài không kịp thích nghi với phản ứng của anh nên có phần giật mình. Trong lòng thầm mắng" Tôi có ý tốt. Anh không cần thì thôi vậy ".  Cô bực tức bỏ đi xuống nhà hàng của khách sạn dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong cô tranh thủ về phòng mình ngủ 1 chút để chiều đi tiệc không bị gật gù.

~~~~------~~~~~ dãy phân cách

Khi cô thức dậy thì đã 16h chiều vội vàng chạy vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ rồi sấy tóc. Cô hôm nay mặc 1 chiếc đầm Maxi ren trắng tinh khôi.

Bình thường cô rất ít trang điểm nên chỉ tô 1 tí son là được. Da mặt cô cực kỳ đẹp, trắng hồng không có 1 góc chết. Hôm nay thật sự nhìn cô rất dịu dàng. Thay đồ sửa soạn xong cô liền xuống quầy tiếp tân đợi anh.

Anh bây giờ chỉ vừa mới thay đồ xong. Chiều nay anh không mặc tây trang như mọi khi nữa. Hôm nay anh mặc 1 cái quần âu màu đen kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng nới 2 hạt nút gần cổ áo làm nó vừa ẩn vừa hiện lòng ngực rắn chắc của anh. Nhìn anh thật phong lưu và lãng tử.

Đúng 5h anh xuống quầy tiếp tân nhìn thấy 1 cô gái mặc 1 chiếc đầm màu trắng dịu dàng đang ngồi thưởng thức trà tí nữa là anh không nhận ra cô nếu như cô không kêu anh " Trịnh tổng ".

Mặt anh thoáng chút mất hồn nhưng anh kiểm soát rất tốt liền lạnh lùng nói:

-Lên xe! Tôi không muốn trễ một chút nào_ anh nói rồi không thèm nhìn cô nữa mà đi 1 mạch. Cô cũng phải đuổi theo anh cho kịnên khi chạy gần tới chỗ anh thì đột ngột anh dừng lại và... Đầu của cô đập mạnh vào lưng anh cô loạng choạng xém ngã. Ngay lúc cô tưởng cả người mình sẽ được tiếp xúc với mặt đất lạnh băng thì 1 cánh tay rắn chắc đỡ cả người cô vào trong lòng. Có cảm giác ấm áp cô liền mở mắt thấy mình đang dựa vào ngực anh thì hốt hoảng đẩy ra. Mặt cô đỏ bừng đến mang tai vội vàng nói:

-Xin lỗi! Thành thật xin lỗi Trịnh tổng - cô rối rít xin lỗi

Anh nhìn cô và nói bằng giọng lạnh băng:

-Cơ thể tôi được cấu tạo từ thịt và xương chứ không phải đất và đá. Không được tùy tiện mà va chạm vào. Cô đi đứng nên cẩn trọng hơn_ anh nói

Cô e thẹn nói:

-Tôi biết rồi thành thật xin lỗi - cô nói

Nhưng lần này anh không nói gì chỉ tiếp tục đi. Cô và anh cùng ngồi trên xe. Suốt thời gian ngồi trên xe cô cứ nghĩ về chuyện lúc nãy thật sự bây giờ cô rất xấu hổ muốn tìm 1 cái lỗ nào đó mà chui xuống cho rồi

Xe vẫn cứ chạy mà không gian trong xe cứ yên tĩnh. Mất 20' phút là tới nơi mà đối với cô như 200' phút vậy.

Cô đang ủ rủ suy nghĩ vừa xuống xe nhìn phong cảnh xung quanh thì cô không còn vướng bận gì nữa. Biển thật sự rất là đẹp nha. Nó nằm liền khu trung tâm của LosAngeles nên rất đông người. Làn nước thì trong xanh. Mọi người thì đang vui chơi thuyền buồm trên cảng, lướt sóng và dạo biển. Cảnh tượng thật là đẹp quá

Khi cô và anh đến thì mọi người cũng đến đông đủ. Du thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người ai cũng ngỡ ngàng trước chiếc du thuyền to lớn, đẹp và xa hoa. Họ càng bất ngờ hơn là chiếc du thuyền này chủ sỡ hữu nó chính là anh Trịnh Tuấn. Gác qua những suy nghĩ mọi người cùng nhau lên du thuyền. Khi lên đông đủ thuyền bắt đầu nhổ neo ra khơi thì màn đêm cũng dần buông xuống, bây giờ phong cảnh thật đẹp và lãng mạn. Ban ngày nó đã hấp dẫn,  ban đêm lại càng hút hồn hơn.

Trên du thuyền bây giờ là 1 bữa tiệc buffet với những món nướng rất hấp dẫn. Nó hội tụ tất cả những hải sản tươi sống của vùng biển Thái Bình Dương. Có 2 đầu bếp nam người Mỹ đang nướng thức ăn, mọi người trong lòng ai cũng tràn ngập thú vị. Trong khi đợi thức ăn thì họ uống rượu vang và trò chuyện vui vẻ. Cô là người rất hòa đồng nên nhiều người tới tiếp chuyện với cô và mời cô rượu. Chính bản thân cô cũng cảm thấy mình bị mời quá nhiều rượu rồi nếu tiếp tục sẽ say mất. Khi thức ăn chín mọi người cùng ăn. Cô cũng ăn 1 ít rồi thôi. Cô tách ra khỏi đám đông đứng hóng gió biển. Bây giờ cô đã ngà ngà say khuôn mặt trắng nõn bây giờ đã bắt đầu có phiếm hồng xuất hiện trông cô rất quyến rũ mê hoặc lòng người.

Anh thì không quan tâm đến cô, anh đang tiếp rượu với 3 đối tác

Chợt  có 1 trong số 3 đối tác nói:

-Kia chẳng phải cô Lương sao? - anh ta hỏi. Ngón tay anh ta chỉ về hướng 1 cô gái thân hình nhỏ nhắn với chiếc đầm ren trắng thuần khiết, tay cầm ly rượu vang đang đứng hóng gió biển

Câu nói của vị đối tác đã kéo 2 người còn lại cũng chú ý đến cô và anh cũng thế không ngoại lệ

Anh ta lại tiếp tục nói:

-Trông cô ấy thật đẹp. Đó là cô gái Phương Đông đẹp nhất mà tôi từng thấy. À không cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng thấy - anh ta hết sức khen ngợi

Cô bây giờ đang là tiêu điểm của họ mà cô thì không hề biết mình là vấn đề mà họ đang bàn luận rất sôi nổi. Hai vị đối tác kia cũng bắt đầu mở miệng :

-Cô ấy chỉ là thư ký của cậu thôi sao Trịnh Tuấn? - người kia hỏi

-Đúng vậy! Chỉ có thế - anh nói

Tôi thật sự không tin được. Cứ tưởng cô gái xinh đẹp đó là người  phụ nữ của cậu - người còn lại nói

Cả 3 đối tác vừa cùng khen ngợi vẻ đẹp của cô vừa cùng anh cạn rượu trong ly

~~~~~~----~~~~~~ dãy phân cách

Cô đang đứng hóng gió. Gió nhẹ nhàng thổi tóc cô bay bay.  Mùi hương dễ chịu trên người cô thấp thoáng hương thơm. Cô đang tĩnh lặng thì lại 1 lần nữa mọi người lại kéo cô vào tiếp tục uống. Cô đã từ chối nhưng họ cứ thúc ép. Nói là nếu cô không uống có nghĩa là cô không xem trọng họ. Cô không muốn mắc lòng nên đành uống. Càng lúc cô uống càng nhiều. 30' phút sau mặt của cô chính thức đỏ bừng, chính xác là cô đã say. Thấy cô không thể tiếp tục nên bọn họ mới buông tha dìu cô lại ghế sofa ngồi. Cô bị say ý thức dần mơ hồ bây giờ cô không còn biết gì nữa, bất chấp ngồi dựa vào đó mà ngủ.

Cuộc vui nào cũng tàn. Bữa tiệc kết thúc lúc 23h30. Khuya lắm rồi sau khi du thuyền vào lại bờ mọi người ồ ạt xuống thuyền. Nhưng có 1 nhân viên không quên lại báo với Trịnh Tuấn:

-Trịnh tổng! Thư ký Lương bị chúng tôi chuốc say rồi. Anh thông cảm đưa cô ấy về giúp chúng tôi nhé - nhân viên đó vừa nói vừa cười

Mặt anh có chút thờ ơ nhưng phải trả lời:

-Được! Mọi người cứ về trước đi - anh nói

Sau khi mọi người ra về hết, anh mới lặng lẽ đi vào trong. Cô vẫn dựa vào đó, vẫn ngủ nhưng không thoải mái miệng cứ thì thầm " Khát nước quá!. Nóng quá!. Khó chịu quá!". Anh nghe vậy mặt lạnh lùng đi tới kêu cô:

-Lương Thuần Mỹ!!! Dậy!! - anh nói

Nhưng cô vẫn không trả lời lại anh. Anh càng bực tức la lên:

-Lương Thuần Mỹ!!! Dậy!!! Tôi nói cô nghe không?_Anh rống lên

Ý thức cô không còn lấy đâu ra mà trả lời anh. Cô vẫn đáp trả anh bằng 1 màn im lặng. Anh thật sự hết cách với cô rồi. Anh bước tới gần cô và bế ngang cô lên. Anh bế cô từ trên du thuyền đi xuống. Nhìn cảnh tượng này ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là 1 đôi trai tài gái sắc. Nhưng ông trời như muốn chọc anh điên lên vậy. Anh đang rất tử tế cơ mà. Đột nhiên cô lại :

Ọe... Ọe...Ọe. Thế là tất cả những gì cô vừa mới thu vào lúc nãy bây giờ lại phun hết ra. Nhưng đáng chết 1 chỗ là cô phun không đúng nơi. Áo sơ mi và mặt của anh đều dính cả. Mặt của anh đen xì. Anh nổi điên quát vào mặt cô:

-Lương Thuần Mỹ!!. Ngày mai cô chết với tôi - anh la lên như muốn cả thới giới cùng biết mức độ tức giận của anh bây giờ.

Bế cô lên xe ngồi. Cô cứ như thế mà nằm trong ngực anh. Mặt anh bây giờ đã dùng khăn giấy lau sạch sẽ còn áo sơ mi thì anh cũng cởi ra mà vứt đại chỗ đó. Trên đường đi anh bảo tài xế ghé vào 1 shop thời trang hàng hiệu vào trong mua giúp anh 1 cái áo sơ mi trắng đơn giản để thay. Anh bị mắc bệnh sạch sẽ nên không thể chịu được. Sau khi thay áo mới anh thấy cũng đỡ hơn nhưng vẫn không quên nhìn cô gái trong ngực và nói " Cô mà nôn 1 lần nữa thì tôi không thương tiếc mà vứt cô xuống xe đâu". Xe chạy được 15' phút thì tới khách sạn. Anh bế cô vào trong, ai cũng nhìn chằm chằm khiến anh rất khó chịu. Đưa cô vào trong phòng của cô và để cô trên giường tùy tiện lấy tấm chăn phủ lên người cô. Sau đó anh lấy 1 tờ giấy ghi ngắn gọn " Sáng dậy sang phòng tôi gấp" để trên bàn rồi anh đi ra đóng cửa lại.

Anh về phòng tắm gội sạch sẽ. Anh cảm thấy bây giờ mình rất là bẩn. Bình thường anh chỉ tắm 15' phút vậy mà bây giờ 30' phút mới xong. Tắm rửa xong anh lên giường và ngủ. Nhưng anh cứ nhớ đến cái cảnh cô đứng hóng gió biển thì tâm trạng anh không hiểu sao khá nhẹ nhàng nhưng khi nghĩ tới cảnh cô nôn trên người mình thì máu trong người anh lại sôi lên. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại nhẹ nhàng khi thấy cô đứng hóng gió biển như thế và cũng không hiểu sao anh không chán ghét khi ôm cô trong ngực suốt từ đường về khách sạn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 101
Chương 101
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...