Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 137

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Lăng Thường không ngờ Hách Liên Ngự Thuấn lại làm như vậy trước mặt mọi người. Hắn ngang nhiên kéo nàng đi vào Cấm lâu, mặc cho bọn thị vệ mở to mắt đến nỗi tưởng như con ngươi rơi cả ra ngoài. Tâm trạng của Sở Lăng Thường lúc này lại trùng xuống. Xong rồi, kiểu này hiểu lầm sẽ càng sâu sắc.

Nàng muốn giãy giụa thoát ra nhưng lại bị sắc mặt của Hách Liên Ngự Thuấn làm cho hết hồn. Vừa rồi vẫn còn tươi cười, giờ khuôn mặt hắn đã trở nên xanh mét khiến người ta sợ hãi. Nhất là ánh mắt hắn, hệt như ánh đao kiếm sắc lạnh trên chiến trường, chỉ cần lướt nhẹ qua cũng đủ mất mạng.

Sắc mặt Ổ Giai cũng biến đổi, bàn tay siết lại thành nắm đấm, vừa muốn tiến lên trước đã thấy Y Trĩ Tà bước nhanh tới, dùng thân hình cao lớn của mình chắn trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn. Hai nam nhân cao lớn đối diện nhau, duy chỉ có thân hình nhỏ bé của Sở Lăng Thường kẹt ở giữa.

Hách Liên Ngự Thuấn thấy Y Trĩ Tà tiến lên ngăn cản thì đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi nheo lại, thản nhiên cất tiếng, “Y Trĩ Tà, từ lúc nào ngài thích xen vào chuyện người khác như vậy?”

Trên môi Y Trĩ Tà nở nụ cười cực kỳ hiền hòa vô cùng mê hoặc, “Không phải ta xen vào mà chỉ là đột nhiên cảm thấy bữa tiệc tối nay nếu chỉ có hai chúng ta thì thật sự rất buồn tẻ, ba người cùng nâng chén chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Tránh ra!” Hách Liên Ngự Thuấn dường như đã mất đi sự nhẫn nại, ngữ khí tuy rằng trầm ổn lạnh nhạt nhưng cũng không khó để nghe ra sự áp lực cùng kìm nén trong đó. Hắn lúc này giống như một con thú hoang bị vây khốn trong lồng sắt, khiến cho người ta bị đả kích nặng nề.

Y Trĩ Tà vẫn mỉm cười hệt như vậy, không hề có một chút ý thoái nhường.

Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn một màn trước mặt, ánh mắt nhu hòa vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất hệt như bị nhấn chìm trong biển lớn, nhanh đến mức khiến người ta không cách nào phát hiện. Đúng vậy, nàng hy vọng nhìn thấy cảnh này, là nàng cố ý kích thích cùng lợi dụng Ổ Giai, nàng cũng rất hy vọng có một người đứng ra cùng chống lại Hách Liên Ngự Thuấn, cho dù mục đích của đối phương thế nào thì nàng cũng chỉ có một mục đích, đó là hoàng thành Hung Nô.

Ổ Giai là mẫu người điển hình của kẻ đắc ý vênh mặt. Lần trước ở dược phòng, cô ta vốn đã rất vui sướng, nhưng không ngờ tới Hách Liên Ngự Thuấn lại chủ động bỏ việc tra xét nên đương nhiên không cam lòng. Mà hôm qua, nàng lại cố ý kích phát tính ghen tỵ của cô ta. Lần này Sở Lăng Thường dám cam đoan rằng cô ta nhất định trúng kế bởi bất luận thế nào, dù cho có không cam tâm tình nguyện thì Ổ Giai cũng chỉ có một mục đích, đó là mau chóng đuổi nàng ra khỏi vương phủ.

Để có thể ra khỏi vương phủ đương nhiên phải có người giúp đỡ, chỉ là Sở Lăng Thường không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy khi Tả Cốc Lễ vương xuất hiện.

Không khí trong sân có chút khẩn trương, bọn thị vệ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút bởi họ có thể cảm nhận thấy hơi thở của vương gia đã chuyển lạnh băng. Ngay lúc này, quản gia Tân Trát dẫn theo mấy nha hoàn chạy tới Cấm lâu, thấy một màn này thì cũng đứng lặng người, bọn nha hoàn khiếp sợ lấy tay che miệng. Cho tới giờ, chuyện vương gia có quan hệ đoạn tụ cũng chỉ là tin đồn mà thôi, nay tận mắt thấy vương gia lôi kéo Sở công tử như vậy thì ai nấy đều tin là thật.

“Vương….vương gia….” Tân Trát không biết đã xảy ra chuyện gì nên tiến lên, lắp bắp hỏi.

“Chuyện gì?” Hách Liên Ngự Thuấn gầm khẽ trong cổ họng, giọng cũng lạnh như băng khiến Tân Trát sợ run, cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, ngay cả tóc tai cũng dựng ngược lên.

“Vương gia, tiệc tối đã chuẩn bị xong cả rồi ạ!” Tân Trát thận trọng bẩm báo, ánh mắt thầm nhìn về phía bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn đang lôi kéo Sở Lăng Thường, trong lòng không khỏi than thầm.

Đường đường là một vương gia cao cao tại thượng lại có thể thích một nam nhân? Càng khoa trương hơn là ở trước sân có nhiều hạ nhân như vậy cũng không chút kiêng kỵ. Tân Trát lại nhìn đến Tả Cốc Lễ vương, dường như ông ta đang cố ý đối kháng với vương gia. Đem một màn trước mắt quan sát kỹ thì Tân Trát lại càng chấn động, không phải là…Tả Cốc Lễ vương cũng thích Sở công tử đấy chứ?

Trời ạ, thế này là sao vậy?

Tân Trát có chút băn khoăn nhìn Sở Lăng Thường. Phải làm sao đây? Thật ra ông ta đối với vị công tử này cũng khá có thiện cảm. Nhưng nếu Sở công tử lại thật sự làm hại đến vương gia thì ông ta không thể ngồi yên không để ý đến.

Y Trĩ Tà nghe Tân Trát nói vậy liền quay sang Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, “Tiệc tối bắt đầu rồi, ngài sẽ không định để ta đói bụng đấy chứ?”

“Y Trĩ Tà, ngài nói như vậy thực sự không ổn, tiệc tối này là tổ chức đãi ngài, đương nhiên lúc nào khai tiệc cũng được. Nếu đã đói bụng, vậy đi thôi.” Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng nổi lên nụ cười, gương mặt cương nghị dần dịu lại khiến người ta cảm thấy đỡ sợ hơn.

“Được, hôm nay ta là khách, vậy chủ nhân cũng nên theo ý khách mới được.” Y Trĩ Tà hướng về phía trước, duỗi tay ra làm cử chỉ mời vô cùng tao nhã, “Công tử, mời!”

Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn ông ta, không hề mở miệng nói điều gì.

“Y Trĩ Tà, ngài nói vậy cũng không được thỏa đáng cho lắm. Khách nên theo ý chủ mới phải đạo.” Hách Liên Ngự Thuấn cũng không chút nhân nhượng, dứt khoát lên tiếng, “Hắn là tù binh, chỉ có thể ở trong Cấm lâu mà thôi!”

“Tù binh? Phủ đệ của Tả hiền vương biến thành nơi giam giữ tù binh từ khi nào vậy? Nếu hắn thật sự là tù binh, vậy được, ta sẽ lập tức đem hắn đưa vào thiên lao trong hoàng thành, chờ Thiền Vu xử lý mới đúng.” Y Trĩ Tà khẽ cười đáp lại.

Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi trùng xuống, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.

Tân Trát thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi. Cảnh tượng này xem ra đã đúng với suy đoán của ông ta. Vậy thì xong rồi, hiện giờ ngay Tả Cốc Lễ vương cũng coi trọng Sở công tử. Vậy phải làm sao đây?

Y Trĩ Tà tới gần Hách Liên Ngự Thuấn, hạ thấp giọng đến mức chỉ có hai người họ mới nghe được mà thôi.

“Ngự Thuấn, ngài thấy đây là tội gì? Nàng ấy cũng chẳng phải là người thế nào của ngài, ngài đem nàng ấy nhốt trong này, danh không chính, ngôn không thuận, vậy chỉ khiến người ta nắm được nhược điểm mà thôi.”

Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối sầm lại. Y Trĩ Tà ngẩng lên rồi vẫn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu. Sở Lăng Thường không biết hai người họ đã nói cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn càng lúc càng trở nên thâm trầm mà thôi. Lúc lâu sau, dường như đã suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó, hắn đột nhiên cất tiếng cười ha ha, đáng sợ tới mức toàn thân nàng run lên.

“Được, hôm nay ngài đã có nhã hứng như vậy, ta ngăn cản cũng không hay!” Hách Liên Ngự Thuấn nói xong liền nhìn về phía Sở Lăng Thường, bàn tay to lại cực kỳ ái muội đem nàng ôm vào lòng, hệt như một đôi tình nhân quyến luyến rồi nhẹ giọng nói, “Nếu Tả Cốc Lễ vương có lòng muốn kết huynh đệ với ngươi, bản vương cũng đồng ý.”

Thanh âm của hắn đầy quyến luyến nhưng Sở Lăng Thường nghe xong liền cảm thấy có một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

Y Trĩ Tà nghe vậy thì ngây người mất một lúc, sau đó mới bất đắc dĩ bật cười. Anh em kết nghĩa? Thật mệt cho hắn nghĩ ra lý do này.

Tân Trát khẽ nuốt nước miếng, nhìn chăm chú từng động tác của vương gia, nhất là ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Thường hệt như ánh mắt nhìn ngắm một nữ nhân. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ vương gia không ngại sao? Còn nữa, vương gia thật sự thích Sở công tử, vậy….vương phi thì thế nào đây?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 137
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...