Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 168

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không khí khu chợ tại thị trấn nhỏ này vô cùng náo nhiệt. Sự náo nhiệt ở nơi này hoàn toàn không giống trong cung khiến Hoa Dương công chúa vừa nhìn đã thấy hứng thú, mà Thanh Tụ còn cao hứng hơn nữa. Để tránh bị để ý, cả hai đều cải nam trang, đem mái tóc dài buộc gọn sau gáy khiến người ta nhìn vào đều lầm tưởng là hai vị công tử văn nhã. Đi theo sau họ có hai gã thị vệ. Để không làm rối loạn cuộc sống thường ngày của bách tính, bọn thị vệ cũng thay trang phục bình thường để tháp tùng.

Thanh Tụ cùng Hoa Dương công chúa đi ở phía trước, thấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng hay. Thanh Tụ thấy món nào cũng muốn mua, mà Hoa Dương công chúa cũng hệt như vậy. Cầm lấy một cái mặt nạ quỷ, Hoa Dương hưng phấn kêu lớn, “Thanh Tụ, Thanh Tụ, nhanh chút, bản công…” Nói đến đây, cô ta vội ngưng bặt bởi nhìn thấy ánh mắt trừng lớn đầy giận dữ của Thanh Tụ nên hạ giọng, “Bản công tử muốn thứ này, mau trả tiền!

Thanh Tụ đang ngắm một đôi giày thêu rất đẹp, lại thấy Hoa Dương réo gọi như vậy liền đem giầy đặt xuống, lười biếng đi tới, đoạt lấy mặt nạ quỷ trong tay Hoa Dương, khịt mũi cười, “Còn tưởng mình là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Muốn thì tự trả tiền đi!”

Nói xong, Thanh Tụ liền thản nhiên trở lại quầy bán giày thêu, bắt đầu hớn hở mặc cả với người bán hàng.

Hoa Dương công chúa tức giận đến phát run, cô ta chạy tới bên cạnh Thanh Tụ, trợn mắt nhìn, “Này, tiền đều ở cả chỗ ngươi, ta làm gì có?”

“Ngươi thật là nực cười! Tiền này là sư huynh cho ta, chẳng lẽ ngươi đi chợ lại không mang theo tiền sao? Không có tiền thì đừng bày đặt mua này mua nọ.” Xuất cung rồi, Thanh Tụ đương nhiên không sợ Hoa Dương nữa nên nói chuyện cũng không chút khách khí.

“Ngươi…” Hoan Dương công chúa sao có thể chịu nổi thái độ như vậy của Thanh Tụ. Cô ta thở phì phì một hồi rồi nhắm ngay túi tiền bên hông Thanh Tụ, dùng sức giật mạnh.

“A…giựt tiền!” Thanh Tụ lập tức phản ứng lại, vội vàng hét lớn.

Bọn thị vệ đi phía sau vội vã chạy tới, thấy công chúa đang vô cùng đắc ý xóc xóc túi tiền trong tay thì chỉ biết đưa mắt nhìn nhau

“Này, các người sao vậy? Hắn cướp túi tiền của ta, còn không giúp ta giành lại?” Thanh Tụ xoa xoa thắt lưng, lớn tiếng hét lên.

Một thị vệ trong đám khó xử thấp giọng nói, “Dù sao đó cũng là công chúa, chúng ta đâu dám mạo phạm!”

“Các….các người….tức chết ta mất!” Thanh Tụ thấy không thể dựa được vào bọn thị vệ liền bước lên trước, dáng vẻ như sắp đi đánh lộn tới nơi.

Hoa Dương công chúa ngẩn người mất một lúc rồi mới có lại phản ứng. Vừa muốn tránh đi thì lại cảm thấy có một đạo ánh sáng sắc bén hướng về phía mình bay tới. Cùng lúc đó, Thanh Tụ đang thi triển công phu tính dành lại túi tiền lập tức nghiêng đầu, rồi chuyển hướng, đem Hoa Dương đẩy sang một bên.

“Cẩn thận!”

Chỉ nghe keng một tiếng, thanh phi đao đập mạnh vào bức tường phía sau khiến bức tường bị xẻ một vết dài.

Hoa Dương công chúa bị Thanh Tụ đẩy ngã nhào, vừa giãy dụa đứng lên lại nghiêng đầu nhìn thấy thanh phi đao cắm trên tường liền trừng lớn hai mắt, chỉ tay vào Thanh Tụ…

“Ngươi…ngươi vì túi tiền đó mà định mưu hại ta?”

“Im đi!” Thanh Tụ cũng chẳng buồn giải thích với cô ta. Quay sang nhìn thì thấy mấy tên thị vệ đã sớm bị mấy người bịt mặt giết chết, nằm im lìm trên mặt đất thì không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp toàn thân.

“Giết người!” Cả khu chợ vang lên những tiếng la hét đầy hoảng loạn, sau đó những người buôn bán đều chạy tán loạn, mặc cho hàng hoá đổ vỡ loạn xạ.

Hoa Dương công chúa cũng nhìn ra được tình hình lúc này nên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, muốn hét chói tai nhưng cũng không đủ sức, chỉ có thể túm chặt lấy Thanh Tụ.

Cô ta nhớ rằng Thanh Tụ có võ công. Thật may mắn, Thanh Tụ có võ công.

Nào ngờ, Thanh Tụ quay lại nói với Hoa Dương, “Ta nói cho cô biết, ta cùng lắm chỉ giỏi chút khinh công, quyền cước công phu đều vô cùng kém. Lát nữa đành trông chờ vào thiên mệnh thôi!”

“A?’ Hoa Dương kinh hãi kêu lên, “Thân thủ của ngươi không phải giỏi lắm sao?”

“Ay da, ngươi tự nhìn xem đám bịt mặt kia có mấy người?” Thanh Tụ nhìn về phía tên bịt mặt gần nhất khẽ quát lên, “Còn không phải ngươi trêu vào bọn chúng sao? Những kẻ này vừa nhìn đã biết là muốn tới giết ngươi. Ta không muốn làm kẻ chết thay đâu!”

Hoa Dương công chúa cơ hồ phát khóc.

Một tên bịt mặt lập tức hướng về phía Thanh Tụ, trường kiếm trong tay hắn loé lên, một luồng kiếm khí sắc lạnh cũng ào tới.

Thanh Tụ vốn muốn thi triển khinh công bỏ chạy, nhưng lại bị Hoa Dương níu chặt ống tay áo nên có muốn chạy cũng không được, chỉ đành trơ mắt nhìn trường kiếm cách mình càng lúc càng gần, gần đến mức nha đầu này có thể ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở, chỉ nghe…

Một tiếng keng đanh gọn vang lên, trường kiếm của gã bịt mặt bị đánh bật khỏi quỹ đạo.

Còn chưa kịp có lại phản ứng, một thân ảnh đã xẹt tới, đem Thanh Tụ cùng Hoa Dương kéo sang một bên, thản nhiên lên tiếng...

“Không sao chứ?”

Thanh Tụ vừa nhìn thấy người này thì vui mừng reo lên, “Sư huynh!”

“Đứng qua một bên đi, coi chừng công chúa!” Dạ Nhai Tích cẩn thận đánh giá mấy tên bịt mặt nhưng tạm thời không nhìn ra đặc điểm nào của bọn chúng.

“Các người là ai?” Dạ Nhai Tích cảnh giác hỏi.

“Là người đến tiễn các ngươi!” Một gã bịt mặt cất tiếng cười dài đầy âm độc, thanh trường kiếm trong tay hắn cũng vung lên, dùng một thân pháp vô cùng quỷ mỵ hệt một cơn gió lao thẳng về phía Dạ Nhai Tích.

Dạ Nhai Tích không muốn đả thương người nên vung tay giả như tấn công vào phía ngực hắn, nhưng lại lập tức hấp lấy một viên đá, bắn thẳng vào vị trí Đại thôi huyệt nơi ngực hắc y nhân kia.

Gã bịt mặt sử dụng trường kiếm vô cùng sửng sốt, rõ ràng hắn không ngờ được rằng Dạ Nhai Tích không hề né tránh mà trong tình huống đó còn có thể ra tay mau lẹ như vậy. Hắn kinh sợ vội vàng thối lui mấy bước rồi vận sức phát chưởng.

Dạ Nhai Tích vẫn không buồn tránh né. Khi chưởng lực của gã bịt mặt kia tới gần thì cánh tay hắn chợt dâng lên một cảm giác bủn rủn vô lực. Chưởng này của hắn vốn muốn đánh xuống thiên linh cái của đối phương, không ngờ đến lúc này chưởng lực lại hoàn toàn bị hoá giải, không còn chút ảnh hưởng nào.

Dạ Nhai Tích nhân cơ hội xoay tay túm lấy cổ tay của gã bịt mặt, rồi chỉ nghe thấy hắn hét lên một tiếng, gân mạch đã bị đứt đoạn chỉ trong nháy mắt. Lúc này Dạ Nhai Tích mới phát chưởng, cuốn lấy thanh kiếm trong tay gã bịt mặt quăng xuống đất, còn gã thì ngã nhào xuống há miệng phun ra một búng máu tươi.

Thanh Tụ đứng xem ở một bên liền lớn tiếng hò reo, “Sư huynh thật lợi hại!”

Mấy gã bịt mặt còn lại nổi giận gầm lên, điên cuồng nhào tới, gã thì dùng quyền cước, gã dùng roi, gã tung chưởng với thế tấn công cực kỳ hiểm ác.

Dạ Nhai Tích không chút hoang mang lập tức thi triển khinh công, từ trên mặt đất tung mình lên cao, xoay người lại, tay phải tung chưởng về phía gã gần mình nhất, tay trái cũng vô cùng linh hoạt, vận kình lực siết lấy chiếc roi của gã vừa đánh tới, quấn ngược trở lại cánh tay gã rồi tung cước đá mạnh hắn văng ra xa.

Nội công của Dạ Nhai Tích cực kỳ thâm hậu, dường như đã tới mức xuất thần nhập hoá. Đem ánh mắt đảo về phía ba tên bịt mặt còn lại, trong đó còn một tên cũng dùng roi đang bị Dạ Nhai Tích kìm giữ, cười lạnh nói, “Thì ra các ngươi là người Hung Nô!” Nói xong, Dạ Nhai Tích liền tăng kình lực nơi tay, cây roi trong tay tên bịt mặt kia không hiểu bằng cách nào đã bị đoạt lấy còn cổ tay hắn thì hoàn toàn tê dại.

Chỉ có người Hung Nô mới sử dụng roi nhuần nhuyễn như vậy.

Chiếc roi đoạt được cũng được Dạ Nhai Tích sử dụng vô cùng linh hoạt. Chỉ thấy bóng cây roi vừa quật xuống, lập tức mấy tên bịt mặt vừa xông lên liền bị đánh lộn nhào trở lại.

Gã bịt mặt cuối cùng liền xông tới, tay phải tung chưởng nhằm ngay ngực Dạ Nhai Tích với nội lực vô cùng hùng hậu.

Dạ Nhai Tích cũng lập tức giơ song chưởng lên đỡ. Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, thân thể gã bịt mặt loạng choạng thối lui về phía sau, giận dữ trừng mắt nhìn Dạ Nhai Tích vẫn nhàn nhã đứng yên tại chỗ.

Gã bịt mặt hét lên một tiếng, hai mắt trợn lên, khí huyết trong người cũng đảo lộn. Chỉ thấy song chưởng của hắn lại lần nữa đánh tới, còn Dạ Nhai Tích ung dung dùng một tay đón đỡ. Cùng với tiếng hét của gã bịt mặt, thì thân hình hắn cũng bắn ra xa hệt một khối đá bị ném đi không một chút thương tiếc. Thân thể gã bịt mặt va vào bức tường đối diện khiến bức tường bị đánh vỡ một mảng, tạo thành một lỗ hổng lớn.

Mấy gã bị đánh ngã lúc này đều hoảng sợ thất sắc, bọn chúng tuy rằng không đến nỗi mất mạng nhưng tuyệt đối không có khí lực đánh trả.

Dạ Nhai Tích tiến lên, một bàn tay to duỗi ra đem một tên trong bọn chúng kéo lại, trên môi nở nụ cười ôn nhu vô cùng khiến không ai nghĩ rằng chính Dạ Nhai Tích vừa ra tay đánh bọn chúng tới nỗi bi thảm như vậy.

“Trở về nói với chủ nhân của các ngươi đừng cố phí sức. Công chúa nhất định sẽ bình an tới Hung Nô!”

Mấy gã bịt mặt nghe xong vội đỡ nhau lảo đảo chạy đi.

Lúc này Thanh Tụ cùng Hoa Dương mới hoàn hồn, tiến lại gần. Nhìn theo bóng dáng mấy tên đang chạy trốn, Thanh Tụ thấp giọng hỏi, “Bọn chúng rốt cuộc là ai vậy?”

Dạ Nhai Tích đem ánh mắt có chút phức tạp hoàn toàn thu lại, thản nhiên nói, “Đừng để tâm nhiều như vậy! Mau về khách điếm!”

Thanh Tụ gật đầu, kéo Hoa Dương lập tức trở về.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 168
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...