Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 147

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hình dáng của Diệp Tuyền khẽ lóe lên, một bước bước qua quầy đến chỗ cửa ra vào.

Vừa thở một cái, không còn âm thanh động cơ khủng khiếp gầm rú xung quanh, cũng không có tiếng hét đầy đau đớn. Anh ta lần nữa mở mắt ra, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài.

Những ngón tay thon dài của Diệp Tuyền nhẹ nhàng chạm vào chiếc xe như chạm vào đầu con chó, cô khẽ nhấn tay vào chiếc xe đang điên cuồng lao tới, ngay lập tức, chiếc xe đã không thể di chuyển nữa rồi.

"Kẽo kẹt kếo kẹt—

Các bánh xe điên cuồng cọ sát trên mặt đất, âm thanh lốp cao su cọ xát tạo ra những âm thanh chói tai, nhưng chiếc xe lại không thể tiến về phía trước được nữa.

Đây có còn là con người không?

Anh ta lập tức choáng váng.

Trong tai nạn xe hơi trước đây anh ta gặp phải, rõ ràng anh ta biết rằng chiếc xe này va chạm có thể gây ra thiệt hại khủng khiếp như thế nào, nhưng hôm nay anh ta đã nhìn thấy Diệp Tuyền chỉ dùng một bàn tay đã có thể ngăn chặn luồng sức mạnh ít nhất một tấn lao tới.

Dã Hạc từ từ quay đầu lại nhìn những người khác trong cửa hàng. Trần Hi cũng vô cùng choáng váng, không phản ứng lại tình hướng trước mặt. Người duy nhất phản ứng lại cho anh ta lại là Du Tố Tố, cô ấy vui vẻ gật đầu với anh ta: Đúng vậy, đây là bà chủ của chúng tôi đói

Diệp Tuyền giữ chiếc xe lại rồi đẩy nó về vị trí cũ. Chiếc xe bị cô ném ra rơi xuống mặt đất cách một mét. Diệp Tuyên nhìn vào con quỷ trong tâm mắt, con quỷ vẫn không thay đổi sắc mặt, nét dữ tợn trên khuôn mặt nó vẫn còn nguyên.

Diệp Tuyên cau mày một cách ghê tởm.

"Mẹ nó, người phụ nữ nào lại mạnh đến như vậy, mau tránh ra, đừng gặp rắc rối cho tao!" Quỷ hồn trong xe vẫn chưa ý thức được đã bị cô phát hiện, vẫn tiếp tục lao tới.

Vừa nhúc nhích một chút, một bàn tay đột nhiên xuất hiện kéo hắn ta ra khỏi cửa sổ.

Nam quỷ:?

Bốp bốp bốp!

Trước khi hắn ta kịp thời phản ứng lại, nam quỷ bị kéo ra khỏi cửa sổ bị Diệp Tuyền dùng tay đập vào xe vô số lần.

"Đaul" Sau khi nam quỷ c.h.ế.t đi, hắn ta đã lâu không có cảm giác này trong suốt một thời gian dài. Nam quỷ chỉ biết kêu khóc: "Cứu mạng!"

Diệp Tuyền lạnh nhạt nhìn hắn ta, không chút thương tiếc tiếp tục động thủ.

Cho đến khi nam quỷ cảm thấy như mình sắp c.h.ế.t thêm một lần nữa, Diệp Tuyền tiện tay cuộn nó lại thành một đống, dẫm vào âm khí thưa thớt của nó: "Chính cậu là quỷ muốn phá huỷ cửa hàng của tôi, đúng không?”

Trong quá khứ, đôi mắt phượng hoàng của cô luôn lười biếng phải cử động, đôi mắt của cô khẽ động, hờ hững nhìn nó. Nam quỷ run cầm cập, ý thức được rằng hắn ta thực sự có thể sẽ bị cô g.i.ế.c ở đây.

Nam quỷ khóc không thành tiếng: Đạo sĩ ném bùa diệt quỷ thì cũng thôi đi, dùng tay không đánh quỷ là sao chứt

Nam quỷ bị cô đánh xong, nằm thoi thóp dưới mặt đất, yếu ớt xin tha: "Bà cố... bà ngoại... Đại sư... Tôi sai rồi, tôi thật sự không dám, không dám nữa!"

Diệp Tuyền đá vào con quỷ vừa bị cô cuộn tròn lại: "Không nghe thấy."

Cô lại giãm lên người nó, đến cuối cùng một chút âm khí còn sót lại trên người con quỷ cũng không có.

Thời điểm gặp nguy, nam quỷ đã sử dụng tất cả sức lực của mình, hét lớn: "Bà cố ơi tôi sai rồi, tôi không nên chạm vào cửa hàng của cô, tôi sẽ dọn dẹp nó thật sạch sẽ!”

"Chà." Diệp Tuyền dịch chân ra: "Tôi sợ bẩn."

Nam quỷ đã thoát được một mạng, hắn ta chỉ có thể âm thầm tức giận trong lòng, nhưng sắc mặt lại không dám để lộ ra sự căm hận ấy: "Ngại bẩn thỉu thì hãy để tôi cút đi!"

"Để cậu rời đi rồi sao?" Diệp Tuyền nhướng mày.

"Đúng vậy!" Du Tố Tố lao ra một cách giận dữ, đứng trên bậc thang tức giận giãm chân: "Chính hắn ta muốn phá hoại cửa hàng của chúng ta! Bà chủ đánh hắn ta đi! Thật quá đáng!"

Cô ấy là Địa Phược Linh, bị trói buộc ở trong cửa hàng, nếu cửa hàng có vấn đề gì thì cô ấy cũng sẽ bị thương. Vất vả lắm mới bước được vài bước ra khỏi cửa hàng, thiếu chút nữa đã bị con quỷ điên này hại chết!

Con quỷ nằm dưới mặt đất đã bị Diệp Tuyên chà đạp mỏng dính như một tờ giấy lúc này đang khóc lớn, làm gì còn dáng vẻ điên cuồng như lúc hắn ta rồ ga lao về phía cửa hàng: "Tôi thật sự không cố ý... Tôi cũng muốn thực hiện mong muốn của mình..."

Không ai lắng nghe lời giải thích của hắn ta, Du Tố Tố dẫm lên người con quỷ đột nhiên ngừng lại: "Bà chủ, tiền bồi thường thiệt hại vê mặt tinh thân của chính ta, mặt tiên của chúng ta có bị ảnh hưởng hay không cũng tính cho hắn ta, để hắn ta ở lại làm công trả nợ đi!"

Diệp Tuyền ghé mắt nhìn cô ấy: "Cái thứ rác rưởi này cũng nhặt nó vê cửa hàng sao?"

Nam quỷ phải vật lộn để giơ tay: "Tôi có thể! Tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn!"

Diệp Tuyền gửi một tin nhắn cho Lộ Băng, nói với cô ấy rằng mình đã bắt được con quỷ này. Tuy nhiên, lúc này Cục quản lý muốn tiếp tục tra xét chuyện ở ngôi nhà ma, chuyện của con quỷ này chỉ có thể ném ra phía sau.

Diệp Tuyền khịt mũi, nhặt con quỷ lên: "Cậu có thể làm gì?"

Nam quỷ nghẹn ngào nói: "Cái này..."

Rõ ràng trạng thái của nam quỷ không phải quá sạch sẽ, đầu óc lại khó sử dụng, nếu để hắn ta ở lại đây trong một thời gian, trong lòng mọi người cũng sẽ không thoải mái. Diệp Tuyên nghĩ vê vấn đề này liền ném hắn ta ra sân sau, để hắn ta đi nghiền bột.

"Nghiền đi."

Nam quỷ:? Tôi là quỷ cơ mà? Sao cô lại xem tôi như con lừa ngu ngốc như vậy chứ?

Đối diện với ánh mắt Diệp Tuyền quét tới, nam quỷ không dám phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn kéo. Diệp Tuyền dùng kim quang tạo ra cho hắn ta một thực thể mới, vốn dĩ lúc nãy đã bị cô tiêu hao toàn bộ sức lực, lúc này lại phải dùng âm khí để nghiền bột, bóng dáng của nam quỷ càng lúc càng mờ nhạt hơn.

Diệp Tuyền quay lại trước sảnh. Du Tố Tố đi tới thăm dò xem Diệp Tuyền đã để nam quỷ làm cái gì, nghĩ thôi cũng không khỏi sợ hãi.

Du Tố Tố:... đột nhiên cảm thấy mình vẫn khá hạnh phúc. Thành công có được một công việc tốt, lại được bà chủ che chởi

Diệp Tuyền đi tới kiểm tra tình huống của người phụ nữ đã bất tỉnh trong xe, không phát hiện có vấn đề gì. Lúc Lộ Băng đến cũng thuận tiện mang người đi, cô tạm thời ném những chuyện vừa rồi ra sau đầu.

Nhìn lại phía sau hậu viện, nơi đó lại hoàn toàn trống không.

Nam quỷ đến từ ngôi nhà ma luôn ở trong chu kỳ lặp lại tuân hoàn "tìm kiếm đối tượng thích hợp - tạo ra cơ hội - ý đồ muốn tác động vào suy nghĩ của con người - bị chó đuổi đánh nên bất thành", lúc này hắn ta đã bị chú chó vàng kia ngăn chặn suốt trong gân nửa năm.

Chưa kể đến lúc hắn ta thu được kết quả sau khi hoàn thành điều ước của Dã Hạc, âm khí của nam quỷ đã bị suy yếu đi rất nhiều.

Nhìn vào tần suất của các cơ hội hắn ta tạo ra cho Dã Hạc mà xem, mới đầu khi anh ta vừa ước xong, ngay ngày hôm sau hắn ta đã chủ động tìm cơ hội để "thực hiện mong muốn của họ", mới đầu chỉ tiêu tốn chút sức lực, nhưng sau đó mãi không thực hiện được mong muốn của anh ta, dẫn đến việc âm khí của hắn ta ngày một tiêu hao do thời gian hoàn thành nguyện vọng bị kéo dài, mấy giờ trước mới tìm được một cơ hội khác, lúc này lại chạy tới đây gây chuyện. Nó lại càng lúc càng gấp gáp hơn, không từ thủ đoạn muốn nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng của anh ta mà ngược lại không chú ý tới tình huống của chính mình.

Việc ma quỷ tồn tại xung quanh người sống rất dễ làm thương tổn tới người đó, nhưng đó là trường hợp hại tới người nhưng sẽ không ảnh hướng đến quỷ, việc tạo thành khế ước có thể xem là việc có lợi với qUỶ.

Nhưng với tình huống này... có lẽ nam quỷ còn hận không thể cắt đứt khế ước, trực tiếp g.i.ế.c anh ta rồi kéo anh ta xuống địa ngục còn hơn.

Năng lực né tránh vận đào hoa của Dã Hạc quả thực có chút quá đáng.

Thậm chí Diệp Tuyên còn muốn xem mệnh cách của anh ta có vấn đề gì hay không.

Sau khi được sắp xếp ổn thoả, trời sập cũng có đại sư chống đỡ giúp anh ta, lại không có đôi mắt âm dương để nhìn con quỷ mới vừa xuất hiện, chỉ bắt gặp mấy hành động kỳ lạ của những người xung quanh, rất nhanh, Dã Hạc đã dần buông lỏng cảnh giác.

Dã Hạc ngồi xổm xuống trước mặt chú chó nhà mình: "Đại Kim, mày đã cứu tao hai lần, nếu mày đã biến thành quỷ rồi nhưng vẫn không rời đi, chi bằng để tao nuôi mày nhé? Về sau tao lại có thể tiếp tục chơi đùa với mày! Nếu mày muốn ăn thức ăn cho chó, tao có thể đốt cho mày ăn, còn thêm những thức ăn khác nữa, còn có cả đĩa bay mà mày thích nhất, cái mà mày hay cắn ấy...

Nói rồi anh ta nhanh chóng rút điện thoại di động của mình ra, đưa tấm hình món đồ chơi mà chú chó lông vàng Đại Kim thích nhất trong quá khứ cho nó xem, sau đó vào ứng dụng mua sắm trực tuyến điên cuồng thêm vào mấy món đồ chơi cho chó.

Sau khi Đại Kim không còn nữa, Dã Hạc cũng không nuôi thú cưng. Dù đã qua vài năm trôi qua nhưng những gì Đại Kim thích, anh ta vẫn nhớ rất rõ.

Chân trước của Đại Kim đột nhiên đặt lên vai Dã Hạc, lạch cạch đè điện thoại lại, ngăn anh ta tiếp tục mua đồ.

"Sao thế? Mày không thích sao?" Dã Hạc ngốc nghếch hỏi.

"Gâu gâu!" Đại Kim đè chiếc điện thoại lại, quyết định từ chối trả lời câu hỏi này.

"Vậy thì tại sao? Lo lắng về việc tao tiêu tốn tiền ư? Hay mày ăn không hết, không chơi được những thứ này nữa sao? Mày..." Anh ta cố gắng đặt ra thêm một số câu hỏi nhưng lại bị chú chó phủ định, sau cùng chỉ có thể bất lực nói: "Mày không muốn ở với tao sao?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22: T:
Chương 22: T:
Chương 22
Chương 23
Chương 24: T:
Chương 24: T:
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...