Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dị Năng Thiên Bẩm, Nữ Đầu Bếp Diệt Trừ Ác Quỷ

Chương 221

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Diệp Tuyên khá có hứng thú: "Bọn họ có bán cả quả không?"

Dư Thiền gật đầu: "Bán, còn có đồ hộp, mứt và nước ép cũng bán! Tôi đã ký thỏa thuận với huyện của họ để cung cấp một phần hàng, sản phẩm hoa quả nghiên cứu ra sẽ được mở rộng bên đó. Cam vừa thu hoạch, có thể bán được vào cuối tháng này. Rừng kiwi của họ sẽ chín vào tháng sau, có thể đến xem xem... Tới lúc đó bà chủ Diệp đừng chê chúng tôi thường xuyên phát hàng mẫu đấy nhé."

Dư Thiền nhiệt tình nói vê kế hoạch mới của cô ấy đối với công ty đồ ăn nhẹ, trước đây bị Thạch Bân hành hạ tới mức danh tiếng trở nên thậm tệ, nhưng hiện giờ cô ấy đã tiếp quản, Dư Thiền, người vốn quen thuộc với các phương pháp tiếp thị đã đảo ngược tình thế.

Việc tìm kiếm các nguyên liệu chất lượng cao, nghiên cứu phát triển hương vị, liên minh hợp tác, giám đốc công khai tuyển dụng lương cao/gom góp ý tưởng, thay đổi hoàn toàn nòng cốt chống đỡ thương hiệu.

Kết hợp với tuyên truyền, công ty đồ ăn vặt đã đổi tên hiện giờ là do gia đình các nạn nhân thành lập lại, với nhiệt độ trước đây, chỉ cần đồ ăn vặt có chất lượng cao là có thể hồi sinh lại.

Dư Thiền vốn đã bận rộn với các vụ kiện tụng và lập quỹ từ thiện để giúp đỡ những nạn nhân khác, giờ đây công ty đồ ăn nhẹ đã chính thức được mua lại, cô ấy cũng có thể đưa một số phụ nữ bị hại đã trốn khỏi gia đình và những người tạm thời xa cách xã hội để tìm lại công lý vào công ty để tiếp tục tỏa sáng..

"Lần này tôi biết được vỏ cam và các loại quả khác của thôn này không tôi, là một cô gái giúp việc đã nói cho tôi biết đó là vụ làm ăn của thôn bọn họ và thôn bên cạnh. Cô ấy không chịu nổi bạo lực gia đình nên đã trốn thoát khỏi thôn nhỏ, lẻn trốn khắp nơi, vừa hay gặp được chúng tôi."

Dư Thiền dừng lại, thở dài nói "Vốn dĩ chúng tôi muốn nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng cô ấy sống c.h.ế.t từ chối, làm việc cho chúng tôi vài ngày rồi lại sống c.h.ế.t đòi trở về. Tôi nghĩ cũng được thôi, lúc sau sẽ đi cùng cô ấy, nhưng còn chưa đến gần thôn đó, cô ấy đã chạy mất tăm mất dạng... Tư vấn tâm lý cũng không giúp được gì nhiều, các bác sĩ ở tổ chức đã suy đoán có thể ở nhà còn có người mà cô ấy không nỡ buông bỏ." Từ khi thành lập "Quỹ Dư Uyển" và quyết định giúp đỡ những phụ nữ là nạn nhân của bạo lực gia đình, Dư Thiền liên biết con đường này sẽ không dễ đi. Họ không chỉ phải đối mặt với sự tàn bạo của kẻ bạo hành mà còn phải đối mặt với sự "tha thứ" của nạn nhân và gia đình nạn nhân, quay trở lại bên cạnh kẻ bạo hành, thật bi thảm và đáng hận.

Dư Thiền đã từng gặp một số người như vậy trước đây, nhưng những người có thể tiếp cận quỹ ít nhất cũng muốn tổ chức giúp liên hệ với bên cảnh sát hoặc liên đoàn phụ nữ và các tổ chức khác để cảnh cáo chồng của họ. Cô ấy vẫn là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ giống như lần này, cái gì cũng không cần, chỉ muốn quay trở về. Diệp Tuyền liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhai âm khí của nhóc An An, hỏi Dư Thiền: "Mặt dây chuyền hồ lô của cậu là do cô ấy tặng à?"

"Hả? Đúng thế."

Dư Thiền cúi đầu nhìn hồ lô nhỏ treo trên thắt lưng, vuốt ve tua rua một cách trìu mến,"Cô ấy tặng cho mỗi thành viên trong đội chúng tôi một cái, vẽ khá đẹp. Thôn của cô ấy rất xa, đi lại không tiện, cũng không chịu cho người lên, tôi đã hỏi người dân làng bên. Đeo hồ lô là phong tục bên đó của bọn họ, có thể bảo đảm sự an toàn. Nghe bảo làm cũng khá rắc rối đấy, thôn trồng hoa quả đó hiện giờ cũng chẳng có mấy ai làm nữa. Sau khi tặng xong, cô ấy đã do dự mấy lần muốn lấy lại đấy". Diệp Tuyền ấn ấn mi tâm.

Dư Thiền trước đây cũng từng gặp lệ quỷ và búp bê hình nhân, lúc tìm đại sư giúp chị mình, cô ấy cũng đã gặp qua đủ loại chiêu trò lừa gạt rồi, sao vẫn còn nhận thứ đồ này thế?

Diệp Tuyền hỏi: "Cô có từng nghĩ tới, có thể không phải do cô ấy không nỡ, mà là cắn dứt lương tâm, muốn cứu các cô không?"

"Hả?" Dư Thiền giống như bị bỏng vậy, nhanh chóng lấy hồ lô ra, cởi sợi dây đỏ ra vứt lên bàn, nhìn nó giống như thú dữ vậy.

Dư Thiền bối rối nhìn hồ lô với những họa tiết may mắn tốt lành được vẽ tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng không nhìn ra sự hung ác của nó: "Bà chủ Diệp, thứ này có vấn đề ư? Nhưng... nhưng chúng tôi đều không sao mà."

"Là do cô không sao thôi." Diệp Tuyền chậm rãi cười nói: "Bằng không, cô hỏi những người khác xem?”

Dư Thiền rất tin lời của Diệp Tuyền, ngay lập tức gửi tin nhắn cho những người nhận được hồ lô, đặc biệt là hỏi những nhân viên vẫn còn đang ở thôn hoa quả xem gần đây ngủ như thế nào, có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay không, kêu bọn họ chú ý một chút. Lúc Dư Thiền đến cửa hàng quán ăn khuya đã là đêm muộn, những người làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đã ngủ rồi, nhưng phần lớn người trẻ tuổi đều là cú đêm, đa phần đều trả lời tin nhắn của cô ấy.

Sếp nửa đêm giao nhiệm vụ thì rất đáng ghét, nhưng nửa đêm hỏi thăm sức khỏe, nhắc nhở chú ý an toàn thì lại không phiên phức tới vậy.

Dư Thiền nhìn câu trả lời, sắc mặt càng lúc càng khó coi: "... Mọi người đều cảm thấy gần đây ngủ không ngon ư?”

Các nhân viên đều mờ mịt: "Vừa tới đây chưa thích ứng với môi trường, lạ giường cũng là bình thường thôi?"

Nếu chỉ có vậy thì cũng có khả năng, nhưng Dư Thiền còn nhận được câu trả lời từ các thành viên khác trong quỹ, biểu thị gân đây quả thực ngủ rất không tốt, kêu ca chuyển mùa khiến người ta không thoải mái.

Không, không phải do lạ giường, cũng không phải do chuyển mùa... Dư Thiên sắc mặt xanh xao, hỏi nhân viên vì sao vẫn còn một người chưa trả lời tin nhắn. Cô ấy sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại qua cũng không có người nhận. Nữ nhân viên ở cùng cũng không để ý: "Tiểu Vu ấy hả, gần đây cô ấy lên núi mệt quá nên đi ngủ càng ngày càng sớm hơn. Hôm nay vừa từ núi về, cô ấy buồn ngủ đến mức nói mình phải đi ngủ ngay——"

Dư Thiền lập tức nhớ tới Tiểu Vu, gấp gáp cắt ngang: "Hồ lô của cô ấy đeo ở cổ có phải không? Gọi cô ấy dậy, mọi người cũng tháo hết hồ lô xuống đi!" "Hả?" Nữ nhân viên cảm thấy khó hiểu, nhưng bà chủ giục quá gấp, chỉ có thể đáp lời rồi gọi đồng nghiệp đang ngủ dậy.

Còn lại bốn nhân viên, hai nam và hai nữ ở thôn hoa quả, kế hoạch xây dựng nhà máy, kiểm tra chất lượng trái cây và thí nghiệm đóng gói đều tạm thời đè lên người họ. Đường trong thôn không dễ đi, phải lên núi kiểm tra vườn cây ăn quả, khi trở về, mấy nhân viên cổ cồn trắng thiếu vận động thì đi ngủ cũng không phải điều gì kỳ lạ. Nhân viên nam nữ ở phòng riêng, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, các nhân viên nam cũng bị bà chủ gọi dậy rồi.

Bên ngoài có nhân viên nam gõ cửa: "Này, không sao chứ?" Họ than phiền việc bà chủ đưa ra những chỉ dẫn khó hiểu vào ban đêm, ngáp liên tục, nhưng các nhân viên nữ càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn. Nếu như bà chủ chỉ muốn dày vò bọn họ, làm gì thì làm, sao lại nhằm vào hồ lô chứ? Hồ lô... nữ nhân viên liếc nhìn hồ lô nhỏ nhắn mỏng manh treo trên cổ tay, chợt rùng mình.

Trong căn phòng tối mờ, những đường bút mực vẽ trên bức tranh hồ lô để cầu may, phú quý và trường thọ lại đen như m.á.u khô.

Nữ nhân viên không dám lãng phí thời gian, liền tự mình tháo hồ lô ra, tiến hai bước đi lôi đồng nghiệp Tiểu Vu dậy.

Chạm vào Tiểu Vu, nữ nhân viên bỗng chốc cảm thấy không đúng lắm. Lạnh quái

Tiểu Vu nhắm chặt mắt, quấn chặt chăn, trong đêm thu man mát không lạnh lắm, cô ấy lại giống như đang ở trong hầm băng vào mùa đông lạnh lẽo vậy, toàn thân run rẩy. Tỉ mỉ quan sát, áo khoác và giày của Tiểu Vu còn chưa cởi, dường như là ăn xong cơm không làm gì mà trực tiếp đi ngủ luôn.

"Tiểu... Tiểu Vu?" Giọng nói của nữ nhân viên run rẩy, dùng lực lay lay đồng nghiệp nhưng cũng không thể gọi cô ấy tỉnh lại.

Nữ nhân viên không còn cách nào khác, đành phải đưa tay kéo chiếc vòng cổ hồ lô giấu dưới cổ áo Tiểu Vu.

Lạnh quá, đầu ngón tay chạm vào cũng lạnh như băng... Đây thật sự là nhiệt độ cơ thể người bình thường sao?

Nữ nhân viên không dám nghĩ ngợi, chỉ có thể nhanh chóng tìm kiếm vị trí của hồ lô. Tìm thấy rồi!

Lộp cộp—

Vừa lôi hồ lô ra, trong cổ họng của Tiểu Vu bỗng phát ra âm thanh kỳ lạ, trực tiếp ngồi bật dậy.

Ký ức về những bộ phim zombie điên cuồng vang lên trong đầu cô ấy, nữ nhân viên giật mình, theo bản năng mà trốn tránh. Do quá sợ hãi và lo lắng, hồ lô mà cô ấy cầm lúc đầu đã tuột khỏi tay, không thể kéo nó ra được.

Xong rồi! Bà chủ nhắc nhở không sai, nhất định là hồ lô có vấn đề! Nữ nhân viên sắp khóc tới nơi rồi: "Tiểu... Tiểu Vu? Tiểu Vu??? Tôi là Ngũ Lộ Lộ đây! Cô tỉnh táo lại đi!"

Tiểu Vu không có phản ứng, thân thể cứng ngắc, trực tiếp đứng lên trên giường. Tay chân cô ấy dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân nữa, cứng ngắc trực tiếp đi thẳng về phía cửa.

Ngũ Lộ Lộ nhận ra cô ấy không xông tới chỗ mình, theo bản năng nhận ra rằng để Tiểu Vu ra ngoài không phải là một điều tốt. Cô ấy lao về phía trước, đắp chăn cho Tiểu Vu và kéo cô ấy lại, tuy nhiên, cô ấy lại bị Tiểu Vu đang bước thẳng ra ngoài kéo làm loạng choạng ngã xuống đất.

Trái tim của Ngũ Lộ Lộ trở nên lạnh lẽo.

Tiểu Vu là một cô gái nhỏ có sức lực bình thường, sao lại có sức mạnh lớn như vậy được?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16: T:
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22: T:
Chương 22: T:
Chương 22
Chương 23
Chương 24: T:
Chương 24: T:
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 221
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...