Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Từ sau lần đó, Triệu Linh đã mấy hôm không đi đến rừng ngô đồng này. Nàng không biết dung mạo của người trong chỗ tối kia, cũng không biết đối phương là địch hay bạn. Dù đối phương không có ác ý, ở nơi thâm cung này có thể ít đi một chuyện thì càng không nên đi trêu chọc. Nhưng nàng phát hiện mình không nhịn được. Nàng mãnh liệt muốn biết người nàng gặp tối hôm ấy là ai. Cảm giác này chưa từng có bao giờ. Vì vậy, nhiều ngày sau, khi lần thứ hai nàng đến mảnh rừng, nơi nàng từng khiêu vũ. Cánh rừng yên tĩnh, râm mát, nàng đứng ở đó, đột nhiên cảm thấy mất mát khó tả. Tầm mắt chuyển dời, rơi trên một chiếc cành thấp bé, vô tình nhìn thấy chiếc khăn bị mình đánh rơi được quấn trên đó. Triệu Linh bước nhanh đến nhánh cây đó, lấy chiếc khăn xuống, chiếc lá vốn bị che lấp lộ ra hai hàng chữ viết.

Thanh tư trạc hạo nguyệt, bóng hình xinh đẹp ẩn sơ đồng.

( Dung nhan sáng như trăng, bóng hình xinh đẹp khuất sau cây đồng.)

Đây là câu thơ viết trên lá cây. Mặc hương ẩn vào đường vân đã nửa khô, chữ Tiểu Khải thanh tú, rõ ràng, bởi vì đường gân nên hơi biến dạng. Triệu Linh nhẹ nhàng đọc lên, tâm, bỗng rối loạn.

Sau đó, chuyện đã đến thì không thể dừng. Lá cây một chiếc lại một chiếc, là câu thơ trữ tình hoặc là quan tâm, tỉ mỉ. Triệu Linh đem những câu đó chép lại, bắt chước chữ viết của người kia. Điều này, đã trở thành tất cả vui vẻ trong cuộc sống của nàng. Đối phương không tiết lộ thân phận, Triệu Linh cũng không hỏi, hai người ăn ý, cẩn thận từng chút để bảo toàn bí mật nhỏ này. Tựa như ánh sáng trong bóng tối, cảm giác hoang mang, phiêu bạt của nàng, đã tìm được nơi cập bến.

Ta không biết ngươi là ai, nhưng, ta có thể hay không mong chờ?

Nửa năm trôi qua. Triệu Linh đã không còn để ý thân phận người kia. Là nam hay nữ, xấu hay đẹp, đều không sao cả. Người kia cho nàng nếm trải cảm giác lo lắng, chua xót, ngọt ngào, phiền muộn, đây đều là tư vị ái tình đi. Vì lẽ đó, rốt cuộc nàng cố lấy dũng khí ở trên cành cây, ghi lại lời nói, hẹn gặp mặt người kia.

Mặt trăng đã ẩn vào ngọn cây. Nàng ở dưới tàng cây, đứng bất động thật lâu. Thời gian từng chút trôi qua, nàng cảm thấy khí lực từng chút không còn. Nàng đang đánh cược, đánh cược tâm của cả hai, đánh cược dũng khí của một người. Nếu thắng, nàng sẽ mặc kệ tất cả, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, nếu... nếu thua, liền nhận mệnh, tháng ngày còn sót lại, làm bạn với đèn, vượt qua cơ khổ vắng lạnh.

Chỗ tối, cũng có một người đứng bất động thật lâu, nhìn bóng người đơn bạc, quật cường dưới trăng, gó má đẫm lệ.

Mà người thứ ba, ngồi trên thân cây - Tư Đồ Ngu đang nhàm chán dùng móng tay khều chữ viết gồ ghề trên sổ nhân duyên. "Ai nha, chờ người ta biểu lộ thiệt là sốt ruột a!" Tư Đồ Ngu thở dài, khều xong sổ nhân duyên, lại đi chơi ngón tay trắng nõn như ngọc của mình, như có điều suy nghĩ.

Một người là phi tử cơ khổ cả đời phải ở lãnh cung, một người là thị vệ hậu cung độc thân cả đời, theo lý hai người này đại bác bắn cũng không tới đều là người số khổ, hôm nay phát sinh biến số... Không bằng dứt khoát cải mệnh, tác hợp cho hai người này đi! Ừ, nên làm như vậy! Chờ lát nữa liền đi tìm Minh quân mặt đơ. Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình Tư Đồ Ngu rất tốt, cúi đầu nhìn xuống, hai người kia vẫn đứng ở đó. "Chậc chậc, một người so với một người còn bướng bỉnh hơn, xem ra, ta phải ra tay rồi!" Tư Đồ Ngu nộ kỳ bất tranh *, hào hùng dùng tay làm một phù quyết đánh vào trên đùi của Thị vệ trưởng đang đứng chỗ tối.

- ------------

( *) Nộ kỳ bất tranh:

Nguyên câu: Ai kì bất hạnh, nộ kì bất tranh: Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận.

- ------------

"A." Đùi của Đỗ Hằng ăn đau, kêu nhẹ một tiếng, muốn im miệng cũng không kịp. Nghe thấy động tĩnh, Triệu Linh xoay người lại, âm thanh gấp gáp kinh hỉ, "Là ngươi sao?". "Ta..." Đồ Hằng đi ra khỏi bụi cây, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

"Cô nương, tại hạ chỉ vừa vặn đến đây giải sầu, cũng không quen biết cô nương." Dưới ánh mắt sáng quắc của Triệu Linh, Đỗ Hằng vẫn nhẫn tâm nói ra câu này, nhìn người kia ánh mắt ảm đạm đi, trong lòng nàng đau đớn liên hồi. Nhưng nàng không thể tỏ ra quen biết nàng ấy, không thể ích kỷ như vậy.

"Thật không, ngươi không phải người kia sao?" Triệu Linh lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không dời, đáy mắt thất vọng cùng oan ức khiến Đỗ Hằng không đành lòng. Mạnh mẽ quay lưng không đối diện với Triệu Linh, "Nếu không có chuyện gì, tại hạ đi trước." Thị vệ trưởng nỗ lực để âm thanh của mình không run rẩy, "Buổi tối gió lớn, cô nương đừng ở nơi này quá lâu, tránh bị cảm lạnh."

"Ngươi đứng lại!" Thấy nàng muốn đi, Triệu Linh vội vã chạy đến kéo ống tay áo của nàng, "Ngươi...thật sự..." không phải sao? Nhưng vì sao cảm giác lại quen thuộc như thế.

"Ai nha! Gấp chết ta!" Tư Đồ Ngu từ ngồi thành đứng, nghe các nàng đối thoại quả thật muốn cắn răng. Lại đọc thầm một phù quyết. Ống tay áo của người dưới tàng cây liền rơi ra một thứ.

Triệu Linh nhìn thấy bội hoàn ( vòng trang sức) rơi từ tay áo Đỗ Hằng, đồng tử nàng co rụt lại. Hồng Mộc bội hoàn, là vật đính ước của các nàng. Triệu Linh nhặt bội hoàn lên, trong mắt đã đầy lệ. "Tại sao không chịu thừa nhận, hả?" Câu này, tựa như chất vấn, nhưng lại mang theo oan ức. Thật giống như đang hỏi 'Tại sao ngươi lại không cần ta nữa'. Trong lòng Đỗ Hằng run lên, xoay người lại, mở miệng mới phát hiện nàng cũng nghẹn ngào, "Không phải không chịu, là không thể a, Linh nhi.". "Ngươi sợ?" Triệu Linh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hàm răng cắn vào môi dưới.

"Phải, ta sợ, ta sợ có một ngày ngươi sẽ hối hận, ta sợ sẽ liên lụy ngươi bị người đời phỉ nhổ, thậm chí mất mạng!"

"Nhưng ngươi có biết, ngươi là quyến luyến duy nhất của ta ở trên thế gian này." Triệu Linh giơ tay xoa nhẹ mặt nàng, ngón tay mượt mà lướt qua khuôn mặt tuấn tú, "Ta muốn dũng cảm một lần, dù vạn kiếp bất phục cũng là hạnh phúc."

Nhu tình tràn đầy, suýt chút nữa đánh nát tất cả lý trí của thị vệ trưởng, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được kích động muốn ôm Triệu Linh vào lòng, "Linh nhi, ngươi cần phải hiểu, dù hiện tại ngươi thân ở lãnh cung, nhưng bằng vào tài mạo của nàng, rồi sẽ có ngày lấy được quân sủng, tuyệt đối không phải là việc khó, ngươi..."

"Ngươi nghĩ ta như vậy sao?" Triệu Linh không dám tin nhìn nàng, nước mắt rơi xuống, ở gương mặt trắng bệch lưu lại hai vệt nước, "Ta nghĩ ngươi hiểu, nhưng bây giờ ngươi lại nói ra lời như thế! Nếu như ngươi không yêu ta, lúc trước sao lại trêu chọc ta, ngươi thật tàn nhẫn. Ta hận ngươi!" Triệu Linh lắc đầu, từng bước lui về sau.

"Linh nhi, không phải như thế." Đỗ Hằng muốn kéo tay Triệu Linh lại bị nàng tránh thoát.

Dưới trăng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Triệu Linh lau khô mặt, cười gằn. "Đã như vậy, ta sẽ như ngươi muốn, hôm nay từ biệt, ngày sau gặp lại ngươi với ta là người qua đường. Ngươi yên tâm làm thị vệ trưởng của ngươi, ta tiếp tục làm phi tử trong lãnh cung! A, đúng rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng --- đem Quốc Quân dụ dỗ đến giường của ta!" Phất tay áo xoay người, bóng lưng quyết tuyệt cao ngạo.

Thị vệ trưởng ngẩn ngơ tại chỗ, đợi người kia dần dần đi xa mới như tỉnh khỏi chiêm bao, nhanh chân đuổi theo, đem người kia ôm vào trong ngực. "Không! Ta không cho!"

"Ngươi buông ta ra, tên khốn kiếp này!" Triệu Linh kịch liệt giãy giụa, nước mắt vừa lau khô lại lần nữa dâng lên, khàn giọng. Thị vệ trưởng mặc nàng ở trong ngực đánh, gắt gao ôm lấy nàng, "Xuỵt, là ta không tốt, ta khốn nạn. Ngươi đừng tức giận, nghe ta nói có được không?" Giọng điệu như dụ dỗ hài tử khiến người trong ngực dần yên tĩnh lại.

Đỗ Hằng hai tay nâng mặt Triệu Linh lên, "Ta biết như vậy không đúng, nhưng ta không cách nào khống chế được muốn đến gần ngươi. Nếu ngươi muốn chúng ta ở bên nhau, thì không cho hối hận. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là của ta, không cho nam nhân khác chạm vào ngươi! Ta, Đỗ hằng, kiếp này chỉ thích một mình Triệu Linh ngươi, nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không chia cách. Ngươi --- đồng ý sao?". "Đỗ Hằng..." Triệu Linh nghĩ nếu ngay giờ phút này chết đi, cũng nhắm mắt. Chậm rãi nhắm mắt lại, đem hai tay ôm lấy cổ Đỗ Hằng, kéo xuống. Bờ môi dán vào nhau, triền miên lưu luyến.

Tơ hồng kết thành, Duyên Điền lại thêm một Tình gốc.

Tư Đồ Ngu hài lòng khép lại sổ nhân duyên, cuối cùng nhìn hai người đang hôn nhau dưới tàng cây, trường váy khẽ bay, trong chớp mắt biến mất trong bóng đêm.

Mùa xuân năm thứ hai, Quốc Quân Phong Lâm Quốc đi săn gặp nạn, thị vệ trưởng Đỗ Hằng cứu giá có công, thăng làm Vũ Lâm Đô Thống. Cuối năm, Quốc Quân trong mộng được Tiên nhân chỉ điểm, khôi phục quan tịch cho Linh phi, nhận làm hoàng muội, gả cho Đỗ Hằng.

✂━━━━━━

║Địa phủ, Minh Vương điện║

Tư Đồ Ngu: (∪ ◡ ∪) Haha, Minh Quân a, có chuyện này muốn nói với ngươi.

Minh Quân cúi đầu phê duyệt sổ con, không thèm nhìn Tư Đồ Ngu một cái: (─_─) Vận mệnh không phải dễ dàng thay đổi.

Tư Đồ Ngu: (─‿─) Cái gì cũng không gạt được Minh Quân a... Liền đổi hai người, ta nguyện dâng Hảo Hợp quả cất giấu riêng.

Minh Quân: (─ _ ─)Không được.

Tư Đồ Ngu: ~(˘▾˘)~ Ai nha, sao không thấy Phán Quan đại nhân a, lúc trước ở nhân gian còn nhìn thấy nàng, lúc đó hình như nàng đang tán gẫu thật vui với Thỏ Tinh xinh đẹp a.

Minh Quân dừng bút ヽ(▼ー▼キ).

Tư Đồ Ngu: (;◔ᴗ◔;) Không chỉ lần đó nha, ta đã thấy rất nhiều lần, có điều Minh Quân đại nhân dường như không có hứng thú.

Minh Quân: (キ▼O▼)/ Muốn đổi thế nào?!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: Nhậm chức Nhân Duyên Ty.
Chương 2
Chương 2: Thanh Trạc Công chúa.
Chương 3
Chương 3: Bát quái trên thiên đình.
Chương 4
Chương 4: Tiểu Tam nhà Tiên quân.
Chương 5
Chương 5: Lãnh mỹ nhân - Mộ Dung Ly Túc.
Chương 6
Chương 6: Phủ đệ của Thần tiên.
Chương 7
Chương 7: Nhân Duyên Ty là nhà vườn.
Chương 8
Chương 8: Hậu cung của Quốc Quân.
Chương 9
Chương 9: Điệu múa ái mộ.
Chương 10
Chương 10: Lá đồng đưa tình.
Chương 11
Chương 11: Duyên điền kinh biến.
Chương 12
Chương 12: Phệ tâm ( thượng).
Chương 13
Chương 13: Phệ tâm ( hạ).
Chương 14
Chương 14: Hương thảo tinh phơi mình dưới trăng.
Chương 15
Chương 15: Tình chết non trước kia.
Chương 16
Chương 16: Nữ tế ( con rể) của Cổ lão gia.
Chương 17
Chương 17: Dẫn độ.
Chương 18
Chương 18: Hoa Điền Thác [ Rối ren nơi ruộng hoa ].
Chương 19
Chương 19: Nguyệt dạ mê tình ( đêm trăng mê tình).
Chương 20
Chương 20: Lòng của Tiên Quân.
Chương 21
Chương 21: Người trọng yếu đêm Trung Thu đặc biệt.
Chương 22
Chương 22: Bàn Đào yến.
Chương 23
Chương 23: Gặp lại Thanh Trạc.
Chương 24
Chương 24: Sắc lang, có khỏe không?
Chương 25
Chương 25: Vết bớt.
Chương 26
Chương 26: Hồ nhị Công chúa.
Chương 27
Chương 27: Thời niên thiếu.
Chương 28
Chương 28: Cầm sư.
Chương 29
Chương 29: Tư võng nhiên ( Hoài niệm buồn).
Chương 30
Chương 30: Tình này có thể đợi.
Chương 31
Chương 31: Ban đêm xông vào phủ Tiên quân.
Chương 32
Chương 32: Bày tỏ a!
Chương 33
Chương 33: Tiệm rượu Đồng Hương.
Chương 34
Chương 34: Giai nhân bên tường.
Chương 35
Chương 35: Không nhìn thấy ngươi.
Chương 36
Chương 36: Mỹ nhân khó đoán.
Chương 37
Chương 37: Quân tâm ngã tâm ( lòng người, lòng ta).
Chương 38
Chương 38: Thất thân.
Chương 39
Chương 39: Thác loạn.
Chương 40
Chương 40: Bà bà giá lâm.
Chương 41
Chương 41: Thăm dò.
Chương 42
Chương 42: Trăng tròn.
Chương 43
Chương 43: Hiểu lầm.
Chương 44
Chương 44: Tự vấn lương tâm.
Chương 45
Chương 45: Dị biến.
Chương 46
Chương 46: Ly hồn.
Chương 47
Chương 47: Phong ấn U Minh Cốc.
Chương 48
Chương 48: Kiếp nạn khó thoát.
Chương 49
Chương 49: Mạc Dao.
Chương 50
Chương 50: Hóa kiếp.
Chương 51
Chương 51: Tỉnh ngộ muộn màng.
Chương 52
Chương 53
Chương 53: Ân oán kết thúc.
Chương 54
Chương 54: Hóa thành thạch kiều ( cầu đá).
Chương 55
Chương 55: Trướng nhiên nhược thất ( buồn bã, mất mát).
Chương 56
Chương 56: Thạch kiều chi yên vũ di tình ( cầu đá, mưa phùn rơi tình).
Chương 57
Chương 57: Thạch kiều chi Cố thiếu gia ngốc.
Chương 58
Chương 58: Lòng nhớ ai?
Chương 59
Chương 59: Những nữ tử kia.
Chương 60
Chương 60: Tương tư không gặp.
Chương 61
Chương 61: Cười si ngốc.
Chương 62
Chương 62: Quên người.
Chương 63
Chương 63: Lại qua trăm năm Thạch Kiều ở nhân gian.
Chương 64
Chương 64: Hồn quy hà xử ( hồn về nơi đâu).
Chương 65
Chương 65: Tựa như cố nhân.
Chương 66
Chương 66: Như người xa lạ.
Chương 67
Chương 67: Ghen ghét.
Chương 68
Chương 68: Si tâm thác phó ( cuồng dại trả giá).
Chương 69
Chương 69: Kiếp này không phụ.
Chương 70
Chương 70: Đêm dài tình nồng.
Chương 71
Chương 71: Nơi hạnh phúc bắt đầu.
Chương 72
Chương 72: Chúng ta thành thân đi.
Chương 73
Chương 73: Hôn lễ đau đầu ( nhất).
Chương 74
Chương 74: Hôn lễ đau đầu ( nhị).
Chương 75
Chương 75: Hôn lễ đau đầu ( tam).
Chương 76
Chương 76: Hôn lễ đau đầu ( tứ).
Chương 77
Chương 77: Sinh hoạt sau khi thành thân của Tiên Quân.
Chương 78
Chương 78: Hồi nương gia ( về nhà mẹ đẻ).
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...