Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 164

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Docke

Y Nhân lại ‘Ờ’ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng buông chén, đứng lên, cười híp mắt nói: “Ta no rồi.”

Ăn no, muốn đến hoa viên phơi nắng, phơi nắng xong lại ngủ trưa. Cuộc sống hàng ngày cứ như vậy mà lặp đi lại lại, u mê, biếng nhác.

“Được.” Viêm Hàn cũng cười cười.

Chỉ có điều, lúc Y Nhân xoay người, Viêm Hàn đột nhiên khom người.

Khuôn mặt vô cùng tuấn lãng kia đột nhiên phóng lớn đến trước mặt Y Nhân.

Y Nhân theo bản năng, lui về phía sau một bước, tim cũng tạm ngừng đập.

Viêm Hàn lại vươn ngón tay chạm lên khóe môi cô, lau đi vết nước canh còn dính trên mép.

“Ô uế.” Hắn cười yếu ớt rồi rời ra.

Y Nhân tạm yên lòng, tim cũng khôi phục lại nhịp đập bình thường.

“Ta đi đây…” Một lần nữa cô lại híp cười. Đang tính xoay người chuồn đi, nhưng ngay khi thân thể vừa với động thì đánh tay đột nhiên bị một người bắt lấy.

Viêm Hàn dồn lực cánh tay, Y Nhân thoáng chút lảo đảo, lại ngã dúi vào bên cạnh hắn.

Cô từ ngã ngửa ra sau. Cánh tay của Viêm Hàn đã đặt lên eo đỡ cô lại. Cô kinh hồn chưa dứt, ngửa mặt lên nhìn Viêm Hàn.

Ánh mắt Viêm Hàn đã không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.

Ánh mắt gơn sóng quay cuồng.

“Y Nhân.” Hắn cố gắng áp lực đè thanh, muốn tỏ ra bình tĩnh thờ ơ như trước nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.

Viêm Hàn cảm nhận sâu sắc sự thất bại.

“Y Nhân.” Hắn lặp lại, gọi tên cô. Tiếng trước tiếng sau giống như ở trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, âm điệu khác nhau. Bất đắc dĩ đến cực điểm, mãnh liệt đến cực điểm.

“Y Nhân, đã gần nửa tháng qua, vì sao nàng vẫn không chịu chấp nhận sự tồn tại của ta?” Viêm Hàn rốt cuộc nhịn không được, mở miệng hỏi vấn đề này.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ vô tội, đáp: “Ta đang nhìn ngươi mà.”

“Nàng có hiểu ta đang nói cái gì không?” Viêm Hàn đỡ cô đứng dậy, sau đó ôm lấy hai vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: “Luôn vào những lúc nhận thấy ta rất tốt lại cố ý hỏi về Hạ Lan Tuyết. Nàng nghĩ rằng ta và nàng không hiểu sao?”

“Ơ…” Y Nhân léo ra, chuyển dời ánh mắt.

Viêm Hàn thấy thế, trong lòng càng đau.

Hắn không muốn chỉ vì cái trước mắt. Lúc trước đưa Y Nhân về đây cũng không tính toán sẽ bắt buộc cô.

Hắn đối đãi tốt với cô, cũng là cam tâm tình nguyện, cũng không yêu cầu sẽ được cô hồi báo.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân ngây ngốc ngẩn người dưới ánh mặt trời.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân lăn qua lăn lại trên chiếc giường thật rộng lớn, vui mừng tựa như con chó nhỏ bắt được cục xướng.

Hắn thích nhìn thấy Y Nhân chèm chẹp nhai cắn mỹ thực, nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của cô.

Chỉ có điều, hắn cũng nhận thấy được, Y Nhân đang cố ý né tránh.

Cô sẽ lễ phép nói cám ơn, sẽ không cố ý mà né tránh, không muốn chấp nhận điểm tốt của hắn, sẽ vào những lúc sắp bị hắn làm cho cảm động mà nhắc đến Hạ Lan Tuyết.

Viêm Hàn không phải là kẻ ngốc.

Hắn có thể chờ, nhưng hắn cần Y Nhân cho hắn một cơ hội công bằng.

“Bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn quá ha.” Y Nhân nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa, thình lình thốt lên một câu.

Viêm Hàn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lập tức cười khổ, buông hai tay đang nắm lấy vai Y Nhân ra.

“Ta đã sai người mắc một cái dây đu trong hoa viên.” Hắn rất nhanh thu gom tâm tình, một lần nữa trở nên dịu dàng ôn hòa.

“A, cám ơn.” Y Nhân liên tục gật gật đầu không ngừng, cười cười với hắn. Sau đó xoay người, vui vẻ rời đi.

Viêm Hàn chỉ kịp bắt giữ lấy vẻ tươi cười như áng mây hồng kia, vừa thoát khỏi ngơ ngẩn thì Y Nhân đã bỏ đi mất dạng.

Hắn lại cười khổ, cũng chỉ còn biết cười khổ.

Cô tựa hồ như cái gì cũng không biết.

Lại tựa hồ như cái gì cũng biết.

Cho dù sớm chiều gặp mặt, hắn vẫn như cũ, không có cách gì nắm chắc được cô.

Hơn nữa, càng ngày càng không thể nắm chắc.

Cô vẫn có vẻ thỏa mãn như vậy. Cũng bởi vì rất dễ dàng thỏa mãn nên hắn không biết mình còn có thể cho cô được cái gì.

Viêm Hàn ngồi xuống, nhìn đống hỗn độn trên bàn. Bàn tay vươn ra phía trước tìm tòi, nắm lấy đôi đũa Y Nhân vừa sử dụng, xiết chặt trong lòng bàn tay, vuốt ve.

“Có tin tức gì của Hạ Lan Tuyết không?” Hắn trầm giọng hỏi, chưa hề quay đầu lại.

“Vẫn chưa có. Hạ Lan Tuyết thật giống như biến mất vào hư không vậy. Cho dù là mật thám Thiên Triều cũng không thể tra ra tung tích của hắn.” Phía sau có người thấp giọng trả lời.

“Hắn có sao không nhỉ?” Viêm Hàn duỗi thẳng ngón giữa, chạm vào đầu đũa.

Trên mặt thoáng như có vẻ ướt át, dường như đang chạm đến cánh môi của Y Nhân.

Thần sắc của hắn buồn bã, cũng không hỏi tiếp gì nữa.

Người đứng phía sau lại từng bước tiến lên, quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu, lời nói thấm thía: “Vương thượng, Y cô nương vô tâm vô phế ở lại trong cung, đã có rất nhiều người kín đáo phê bình. Nếu Vương thượng có dự tính muốn thu nhận nàng làm phi, giữ lại trong cung thì đó vốn không phải là đại sự, cần gì phải kéo dài trì hoãn mãi?”

“Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện.” Viêm Hàn thản nhiên trả lời, vẫn không quay đầu lại.

“Vương thượng…” Người phía sau thoáng dừng, giống như đang hạ quyết tâm, đột nhiên ngữ điệu thay đổi, dị thường thận trọng: “Vương thượng, không phải ngài luôn hỏi lão phu, năm đó chuyện giữa tiên đế và Tức phu nhân, rốt cuộc là như thế nào sao?”

Viêm Hàn lập tức dừng động tác, xoay người đi đến rồi dừng lại trước người kia, “Tiên sinh, ngươi nói cái gì?”

Người đang nói chuyện với hắn, chính là người ngày trước đã cải trang thành lão giả đi cùng Viêm Hàn đến Đại Tề.

Cũng chính là Đế sư của Viêm Hàn, là mưu thần đắc ý của Viêm Tử Hạo.

“Đúng vậy, lão phu nguyện ý nói ra. Tuy rằng nếu nói ra, sẽ tổn hại đến danh dự của tiên vương. Chỉ có điều… chỉ có điều lão phu thật sự, thật sự không muốn nhìn thấy Vương thượng giẫm lên vết xe đổ!” Lão giả nhìn Viêm Hàn, dị thường kiên quyết nói tiếp: “Vương thượng, nhìn Y cô nương hiện giờ, lão phu tựa như nhìn thấy lại Tức phu nhân của năm đó! Ngày ngày đêm đêm, lão phu đều vì Vương thượng mà lo lắng hãi hùng, cõi lòng đau đớn!”

Viêm Hàn giật giật mi mắt.

———- *** ———-

Phượng gia – Phượng Cửu.

Chính là chỗ ở của hắn, cố tình lấy tên là Lạc Phượng sơn trang.

Cái tên này vốn là một cái tên rất không may mắn. Người bình thường căn bản sẽ không làm như vậy. Nhưng bởi vì là Phượng Cửu, cho nên thế nhân lại cảm thấy điều đó là đương nhiên.

Nếu có một ngày nào đó, Phượng Cửu làm việc đúng theo lẽ thường, thì ngày đó có lẽ mặt trời sẽ mọc ở phía Tây mất thôi.

Vừa mới kết thúc một năm.

Nhưng Lạc Phượng sơn trang vẫn chưa tháo bỏ những chiếc đèn lồng màu đỏ.

Từng ngọn từng ngọn, treo đầy trên những nhánh cây trong đình viện, trên những lầu các khéo léo hoặc trong nhà thủy tạ và chòi nghỉ mát, rất là độc đáo.

Dưới đèn lồng, Phượng Cửu ngồi đu đưa trên chiếc xích đu trong viện. Thần sắc dày, đôi mắt lạnh nhạt như sương khói nhợt nhạt híp lại, vừa đủ để nhìn thế giới thành một đường kẻ dài. Một đường sáng mông lung.

Cần gì phải thấy rõ ràng chứ?

“Phượng tiên sinh!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi hổn hển.

Phượng Cửu thầm thở dài một tiếng.

Cảnh xuân tươi thắm a, vừa mới bị người nào đó phả hủy mất rồi.

Quả nhiên, chưa đầy bao lâu liền có một người nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Phượng Cửu. Tư thế đứng thẳng tuy rằng cung kính nhưng giọng nói lại không hề lễ phép chút nào, “Phượng tiên sinh!”

Phượng Cửu bất đắc dĩ đành phải mở mắt ra. Nam tử trước mặt tuy rằng diện mạo tuấn lãng nhưng vẻ mặt kia giống như có ai đang thiếu nợ hắn xấp xỉ một nghìn lượng vậy.

“Dịch Kiếm à, ngươi đừng có gọi ta mãi như thế chứ?” Phượng Cửu ai thán nói: “Cái lỗ tai của ta, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ngươi làm điếc mất thôi.”

Dịch Kiếm nhất thời cùng quẫn, lập tức lại điều chỉnh đúng lý hợp tình. Hắn cúi người hành đại lễ với Phượng Cửu như để đền bù, nuốt cơn giận mà nói: “Phượng tiên sinh, mời ngài đến xem Vương gia một chút. Vương gia đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Nếu cứ như vậy, Dịch Kiếm chỉ sợ sẽ có gì bất trắc…”

“Ngươi là thầy thuốc hay ta là thầy thuốc?” Ánh mắt Phượng Cửu vùn vụt phóng ra, rất không khách khí mà cắt ngang lời hắn.

Dịch Kiếm đứng thẳng dậy, thật trịnh trọng trả lời: “Tất nhiên Phượng tiên sinh là thầy thuốc.”

“Đúng thế a. Đây là Lạc Phượng sơn trang của ta. Ta lại là thầy thuốc. Cho nên, nhờ ngươi cho ta một chút thanh tĩnh đi.” Phượng Cửu thần tình bất đắc dĩ, thần sắc mệt mỏi, thản nhiên. Giống như rất lâu rồi chưa được ngủ ngon vậy.

Dịch Kiếm cắn môi, cúi đầu không đáp. Nhưng thân hình thì vẫn quật cường đứng chắn trước mặt Phượng Cửu.

Phượng Cửu cũng mặc kệ hắn, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ có điều, hắn chỉ nằm được một lúc, sau đó phát hiện, cảm giác bây giờ không còn thoải mái giống như lúc trước nữa.

Sức khỏe của Phượng Cửu không tốt, vốn rất sợ lạnh. Hiện giờ, không ít nhiệt lượng của ánh mặt trời ngày xuân đã bị thân hình cao lớn của Dịch Kiếm che kín, làm sao mà thoải mái nổi nữa.

Hắn chỉ có thể một lần nữa mở mắt, không thể làm gì hơn đành hít một hơi, sau đó đứng lên nói, “Đi thôi.”

Dịch Kiếm ngẩn người, lập tức mừng rỡ, nhắm mắt làm cái đuôi, theo sát phía sau Phượng Cửu

Phương Cửu đi rất chậm. Dọc theo đường đi vẫn không quên trêu hoa nghịch cá.

Dịch Kiếm cũng không dám thúc giục, chỉ thành thành thật thật, im lặng theo sát phía sau, vẻ mặt lo lắng.

Phượng Cửu hiện tại đang đi trong hoa viên phía đông của Lạc Phượng sơn trang.

Sương phòng của Hạ Lan Tuyết lại ở phía nam của Lạc Phượng sơn trang.

Đường đến đó phải đi xuyên qua vô số hành lang, hắn cứ trêu hoa ghẹo liễu, lại bắt chuyện với vô số người trên đường. Cũng không biết đã đi mất bao nhiêu lâu, rốt cuộ, Phượng Cửu cũng chầm chập mò đến được cửa phòng của Hạ Lan Tuyết.

Dịch Kiếm sớm đã gấp đến độ đầu tóc muốn bốc khói.

Ngay vào lúc Phượng Cửu tính đẩy cửa sương phòng ta, tay hắn lại đột nhiên dừng lại.

Dịch Kiếm sôi gan.

Vương gia sống chết không rõ, đã đến đây được ba ngày ba đêm rồi, liên tục hôn mê. Vậy àm Phượng Cửu cũng làm như không nghe không thấy không hỏi. Cả ngày chỉ biết phơi nắng, uống trà, tự mình chơi cờ một mình. Quả thật vô tư liều mạng, giống hệt Y Nhân.

Đương nhiên Y Nhân sẽ không nhàm chán đến mức ngời chơi cờ một mình, đi ngủ còn có lý hơn.

Chỉ có điều, thái độ của Phượng Cửu, thật sự đã làm cho Dịch Kiếm sốt ruột.

Hiện tại, hắn rốt cuộc đã chịu đến xem Vương gia, lại cứ đứng mãi ở cửa làm như khó khăn lắm vậy. Sao mà không làm cho Dịch Kiếm phát điên cho được!

“Phượng tiên sinh…” Dịch Kiếm thử kêu một tiếng.

Phượng Cửu chậm rì rì, xoay người, sau đó không chút để ý mà nói: “Hình như tới giờ ăn cơm trưa rồi, không bằng ăn cơm trước đã nhỉ?”

“Phượng tiên sinh!” Dịch Kiếm chỉ muốn đánh người.

“Vũ gia, ngươi có đói bụng không?” Phượng Cửu không để ý đến hắn, vẫn nhàn nhạt, chậm rãi hỏi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 164
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...