Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 258

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

EDITOR: DOCKE

Bọn Bùi Nhược Trần quả nhiên cứ thế nấu cơm ăn, căn bản làm như Hạ Lan Tuyết không hề tồn tài. Đợi đến buổi chiều, ngọn đèn trong phòng mờ mờ, bên ngoài lại nổi mưa nổi gió. Cả rừng trúc giống như mặt biển chạy chồm. Tiếng gió càng lúc càng lớn, gào thết thổi qua nóc nhà báo hiệu going tố sắp đến.

Bùi Nhược Trần dựa bên cửa sổ, đẩy mở một nửa cánh cổ ra. Hắn liếc mắt nhìn ra phía ngoài: Hạ Lan Tuyết vẫn đứng ở chỗ cũ, tựa như nham thạch mãi mãi không thay đổi, mưa gió không sờn.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời tối đen như mực, lẩm bẩm: “Sắp có mưa to rồi.” Mưa miền núi, đặc biệt thường đến rất nhanh.

Bùi Nhược Trần vừa dứt lời, một tia chớp lập tức xé toạc chân trời, ánh lên một màu đỏ tươi khiến Y Nhân hoảng sợ nhảy dựng. Cô bật dậy khỏi ghế ngồi, tiến đến bên cửa sổ.

Mưa rơi như trút nước, chỉ trong chớp mắt đã xối xả đổ lên đầu Hạ Lan Tuyết.

Anh vẫn đang quật cường đứng trong mưa, cơ hồ ngay cả bước chân cũng không hề di động.

Màn đêm nặng trĩu, Y Nhân không nhìn thấy rõ mặt anh nữa.

“Cho hắn vào nhà được không?” Bùi Nhược Trần cười yếu ớt hỏi.

Y Nhân lắc đậu, ngụy tụng nói: “Nếu để hắn vào nhà, hắn nhất định sẽ bắt ta phải trở về cùng hắn. Ta không quay về đâu.”

“Vì sao vậy? Cho dù Hạ Lan Tuyết phạm phải sai lầm gì, biết sai mà sửa thì cũng là tốt rồi. Ai trong đời mà chẳng phạm phải sai lầm chứ?” Bùi Nhược Trần tốt bụng trấn an. “Phía sau cửa có cây dù đó, ra bảo hắn vào đi.”

Y Nhân vẫn lắc đầu như trống bỏi. Cô còn nhìn chằm chằm vào Bùi Nhược Trần, quan sát thật cẩn thận nụ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vĩnh viễn nở nụ cười dịu dàng của hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi chán ghét ta ư?”

Trừ phi Bùi Nhược Trần cũng giống Lục Xuyên, một lòng muốn đuổi cô đi.

“Đương nhiên là không rồi.” Bùi Nhược Trần ngẩn người, sau đó xoa đầu thật thân mật, “Cô cũng giống như muội muội của ta vậy.”

Y Nhân ngửa mặt cười cười, lại một lần nữa nhìn ra bóng người đen sì sì bên ngoài, hạ nhẫn tâm – đóng cửa sổ lại rồi xoay người lạnh lùng nói: “Đi ngủ!”

Bùi Nhược Trần bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cười khổ, đi vào phòng.

Cơn mưa rất to, rơi suốt một đêm, thỉnh thoảng còn có sấm chớp.

Y Nhân cũng trằn trọc một đêm.

Tới nửa đêm về sáng, đột nhiên có một tiếng nổ vang, giống như cả đất trời đều dao động. Y Nhân ngồi bật dậy, không chút nghĩ ngợi đi ra hướng cửa.

Bùi Nhược Trần nằm im không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn mỉm cười, nghiêng người quay mặt vào vách tường, tiếp tục chợp mắt.

Y Nhân nỗ lực bước đi trong cơn mưa xối xả, lắc lư đong đưa hệt như một bụi lục bình phiêu diêu.

Đợi đến khi cô rốt cuộc cũng đến được gần Hạ Lan Tuyết, một bàn tay lạnh lẽo vì mưa xối vội vàng giúp cô cầm dù. Hạ Lan Tuyết lau nước mưa trên mặt, vui mừng hỏi: “Y Nhân, nàng chịu theo ta về rồi sao?”

“Không phải, ta chỉ muốn đưa dù cho ngươi mà thôi. Dù thế nào ta cũng không về đâu. Ngươi mau đi đi.” Y Nhân nói xong, đẩy cây dù giấy vào tay anh rồi xoay người muốn một lần nữa chạy vọt vào màn mưa.

Hạ Lan Tuyết vội vàng dùng tay trái giữ chặt cô lại. Đứng dưới mưa quá lâu, tay đã hoàn toàn không còn hơi ấm. Y Nhân hơi co rúm lại.

“Tỷ tỷ Y Lâm của nàng ở kinh thành, Tiểu Bạch đã ở kinh thành, Liễu Sắc cùng Vũ gia cũng ở kinh thanh, ta ở kinh thành. Chẳng lẽ như vậy cũng không đủ hấp dẫn nàng theo ta trở về sao?” Hạ Lan Tuyết nhìn khuôn mặt Y Nhân cũng bị nước mưa phủ lấp, dồn dập hỏi: “Hoặc là, tất cả mọi người, đều không bằng một Bùi Nhược Trần?”

“Đúng vậy.” Y Nhân vừa giãy tránh sự trói buộc của anh, vừa không chút khách khí trả lời: “Ta muốn ở cùng Nhược Trần!”

Hạ Lan Tuyết nheo nhỏ ánh mắt.

Khuôn mặt vốn đã bị nước mưa nhạt nhòa, chẳng thể phân biệt được đâu là nước đâu là lệ càng trở nên âm trầm.

“Chẳng phải mối tình của nàng và hắn đã chết rồi sao?” Anh trầm giọng hỏi, cánh tay như gọng kiềm sắt giữ chặt Y Nhân không thể động đậy.

“Thành tro tàn khi nào chứ?” Y Nhân liều lĩnh hỏi lại một câu.

Đôi mắt Hạ Lan Tuyết càng trầm, trầm như đêm khuya, cơ hồ muốn tóe lửa.

Y Nhân hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt của anh như lúc này, đột nhiên có chút sắt đá, lại khăng khăng muốn giãy ra.

Đang lúc muốn xoay người, một làn hương u lan hòa quyện với làn mưa hỗn tạp đánh thẳng tới. Bàn tay Hạ Lan Tuyết chuyển từ cánh tay cô sang sau gáy. Cây dù sớm đã bị bỏ quên trên mặt đất. Anh một tay ghì chặt eo cô, một tay giam cầm đầu cô.

Hung hăng áp chế, hung hăng hôn, một nụ hôn như điên như dại.

Y Nhân ngơ ngẩn mênh mông, còn chưa biết rõ tình huống thế nào, chỉ cảm thấy quanh thân như bị nước mưa trút xuống làm lễ rửa tội, miệng mũi đều tràn ngập hương vị ấm áp và êm ái của Hạ Lan Tuyết, trước ngực đè nặng lồng ngực của anh. Tuy rằng cũng là lạnh như băng, nhưng nhịp tim đập xuyên qua lớp áo mỏng, mạnh mẽ truyền đến lại khiến cô không những không cảm thấy rét lạnh mà ngược lại, làm cho cô xúc động, phẫn nộ, khó hiểu.

Hạ Lan Tuyết càng hôn càng sâu. Quần áo ướt sũng làm cho anh cảm thấy quá rườm rà. Anh cởi lớp áo dài đang bọc lấy Y Nhân ra. Y Nhân lúc này mới như bừng tỉnh khỏi u mê, phản ứng lại. Cô đặt tay trước ngực Hạ Lan Tuyết, dùng sức mà đẩy. Vốn định kháng nghị vài câu, nhưng những tiếng ấp úng vừa tràn ra khóe miệng đã bị Hạ Lan Tuyết nuốt vào, càng khơi dậy lửa giận của dục vọng đang bùng cháy trong anh.

Không biết vì sao lại tức giận. Biết rõ lời nói của Y Nhân hơn phân nửa không phải thật lòng, nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cứ tức giận. Tức vì câu ‘Ta không hề tin ngươi’ của Y Nhân, giận vì sao nàng có thể bỏ đi tiêu sái tự nhiên đến vậy!

Sôi gan, thường thường sẽ không cảm thụ đến quanh mình thế nào. Anh thầm nghĩ phải trừng phạt tiểu nha đầu  đang bắt đầu không biết nghe lời này một chút, Muốn cắn cái miệng của nàng, người của nàng, cổ của nàng, xương quai xanh của nàng, cái rốn nhỏ của nàng… vẫn tiếp tục đi xuống.

Mưa vẫn tuôn xối xả, tràn ngập đất trời.

Khuôn mặt Y Nhân bị nước bẩn ô uế nay lại được mưa súc sạch sẽ, thanh tịnh.

Nụ hôn của anh càng dày đặc, càng kịch liệt hơn cả tiếng mưa lách tách thùng thùng nện trên người.

Y Nhân giống như bị bỏ giữa không trung, thế giới trở nên kịch liệt như thế.

Cô có vẻ bất lực ôm chặt lấy lưng Hạ Lan Tuyết. Ôm chặt, nhanh đến mức không thể nhanh hơn được nữa. Cô cúi đầu, nước mắt ròng ròng.

Tia chớp xẹt qua phía chân trời.

Trong đầu Hạ Lan Tuyết như có pháo hoa nở rộ, lấp lánh ngũ sắc. Sau đó, hoàn toàn trống rỗng.

Anh an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn người dưới thân, nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi sưng đỏ dính đầy nước mưa tựa như một quả mật đào chín mọng, lúc nào cũng ra vẻ sáng bóng mê người của cô.

Nhưng nước mưa khi nhập vào miệng, không hiểu vì sao, lại là mặn.

Hạ Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, chăm chú nhìn vào mặt Y Nhân, đột nhiên phát hiện khóe mắt cô còn vương nước mắt ngắn dài. “Y Nhân…”  Anh lập tức tỉnh ngộ, nhận ra mình đang làm chuyện quá phận đến mức nào. Hạ Lan Tuyết vội vàng ngồi xổm dậy, ôm Y Nhân vào lòng. Anh nhặt một mảnh quần áo vương vãi bên cạnh lên lau những dấu vết trên người cô, “Y Nhân, thật xin lỗi, nàng đừng khóc…”

Y Nhân cũng không khóc lóc thảm thiết gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Nhưng thật sự mà nói, lúc khóc la lớn tiếng có lẽ đều không phải là lúc đau lòng thật sự. Khi đau thương đến mức cùng cực, thường là trầm mặc.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên có một loại khủng hoảng chưa bao giờ có.

Lần này, anh thật sự đã đánh mất cô rồi sao?

Anh cuống quit ôm Y Nhân vào lòng. Ngón tay thon dài càng không ngừng lau nước mắt cho cô. Miệng không ngừng nói lời xin lỗi, không ngừng hôn cô. Y Nhân trước sau vẫn không hề có phản ứng, chỉ ngơ ngác ngồi trong lòng anh. Anh mắt mơ hồ không có điểm dừng, lướt qua bả vai anh mà nhìn thế giới xanh tươi phía sau anh.

Mưa dần tạnh.

Cơn mưa trút nước không ngừng suốt cả một đêm cuối cùng cũng thưa thớt dần. Chỉ còn lại một chút nước mưa ẩn trên những cành lá trúc, mỗi khi thình lình lay động lại ào nước xuống đầu người bên dưới.

Vị lá cây, vị bùn đất, còn có dục vị thản nhiên còn chưa hoàn toàn được rửa sạch.

“Ta trở về phòng.” Y Nhân ngồi một hồi, ngây ngốc một hồi, đột nhiên đứng dậy.

Hạ Lan Tuyết phản ứng không kịp, nhất thời không giữ chặt cô lại.

Quần áo trên người Y Nhân không được chỉnh tề, để lộ ra phần da thịt trắng như tuyết bị ngâm nước cả một đêm trông giống như một món đồ sứ, sáng đến chói mắt.

“Y Nhân.” Giọng nói của anh có chút thô cát. “Nàng có thể đánh ta, mắng ta, phạt ta, chán ghét ta chứ đừng lặng im không nói như vậy mà.”

“Ta nói, ta muốn về phòng.” Y Nhân thật tự nhiên đáp lại một câu. Cô nhìn xung quanh rồi chạy đi vài bước, nhặt cây dù bằng giấy dầu bị bỏ rơi lăn lóc trong mưa cả một đêm lên, rũ rũ bùn lầy rồi nâng lên che đầu.

Sau đó, cô cứ như vậy mà đi về phòng. Thân hình vẫn có chút lảo đảo, nhưng bước chân nện xuống lại vững vàng đến thần kỳ.

Hạ Lan Tuyết chần chừ một lát, đang định ngăn cô lại, mặc kệ cô khóc cũng được, nháo cũng thế, cứ đưa cô về kinh thành trước rồi tìm cách giải thích sau. Nhưng anh vừa mới đứng dậy thì nghe được từ sâu trong rừng trúc có tiếng binh khí đánh nhau leng keng chói tai.

Hạ Lan Tuyết không phải chỉ đến một mình, chỉ là một mình anh đến gặp Y Nhân mà thôi. Các hộ vệ khác đều mang theo kiếm, canh giữ trong rừng trúc cách đó một dặm.

Bây giờ lại có tiếng đánh nhau, chẳng lẽ là gặp cường địch?

Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn theo Y Nhân một lần nữa. Bóng lưng nho nhỏ đã đi tới cửa. Anh hơi do dự cân nhắc một chút rồi nghĩ, “Giải quyết nguy cơ trước mắt rồi nói sau.”  Dợm bước một chút liền nhảy về hướng phát ra âm thanh.

Sắc trời đã sáng tỏ.

Bùi Nhược Trần đầu tiên chỉ giả bộ ngủ, sau lại chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Sau khi rời khỏi kinh thành, hắn luôn dễ dàng ngủ quên như vậy.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ mà bắn vào trước giường tựa như vẩy cá, như gợn sóng, nhảy nhót vô cùng vui vẻ.

Bùi Nhược Trần đứng dậy, làm vài động tác thư giãn gân cốt.

Nghĩ đến khi mở cửa ra đã không còn thấy có người mơ mơ màng màng ngây ngô hô “Chào buổi sáng’ là Bùi Nhược Trần lại đột nhiên có phần tịch mịch, nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Tiếng đóng cửa tối hôm qua, là do Y Nhân phát ra. Hẳn là cô đã được Hạ Lan Tuyết đón đi rồi.

Bùi Nhược Trần mỉm cười, đưa tay mở cửa phòng. Cảnh đầu tiên nhìn thấy là một cây dù làm bằng giấy dầu còn ướt đẫm nước mưa được dựng ngay trước cửa. Sau đó là Y Nhân đang nhìn hắn chằm chằm, trông tội nghiệp như một con thỏ nhỏ.

“Cô sao vậy…” Hắn có chút ngạc nhiên.

Sao cô còn chưa đi?

Y Nhân đã tùy tiện thay một bộ quần áo khác, nhưng đầu tóc vẫn rất hỗn độn và vô cùng dơ bẩn. Thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.

“Nhược Trần” Y Nhân vừa quơ quơ cái túi sách của Bùi Nhược Trần, vừa nức nở nhắc nhở: “Trời đã sáng, ngươi bị muộn giờ đi làm rồi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 258
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...