Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Xuống khỏi núi Bát Giác, vượt qua một dãy hòn non bộ chính là rừng mai. Hôm nay người kế thừa của các đại thế gia đều tụ tập ở phủ Gia Cát nên rừng mai được canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, bên trong rừng hết sức an tĩnh. Thân hình nho nhỏ của Sở Kiều đi lại bên trong rừng mai, thỉnh thoảng còn thản nhiên kiễng chân hai một hai nhành mai.

“Ê! Ngươi, tới đây!”

Một giọng nói trẻ thơ bá đạo không chút khách khí đột nhiên vang lên, Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy là một tiểu công tử khoảng hơn mười tuổi thân mặc cẩm bào, khoác ngoại bào màu xanh biếc, trên vạt áo thêu chỉ vàng lóng lánh tinh xảo, cổ quấn một cái khăn bằng lông đuôi chồn trắng như tuyết, để lộ khuôn mặt trơn bóng như ngọc, cái mũi nhỏ hiện giờ đang quyết liệt nhăn lại, đưa con ngươi đen như mực nhìn nàng chằm chằm, lớn tiếng kêu lên: “Chính là ngươi, ta đang gọi ngươi!”

Sở Kiều khẽ chau mày, thầm nghĩ cũng không nên gây chuyện nữa, vì vậy lễ phép khom người, hạ giọng nói: “Nô tỳ còn có việc, thứ cho nô tỳ không thể ở lâu.” Dứt lời nàng liền xoay người rời đi.

Tiểu công tử sửng sốt, không ngờ nha đầu này vừa nói đi liền lập tức đi, cái mũi nhỏ xíu càng thêm nhăn, lập tức vung roi ngựa trong tay lên hét lớn: “Cẩu nô tài! Thật to gan!”

Sở Kiều nghe tiếng gió, lập tức khẽ dịch thân thể, quay đầu đưa cánh tay nhỏ trắng noãn ra chộp lấy ngọn roi ngựa, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn lại.

Tiểu công tử nào ngờ tiểu nha hoàn Gia Cát gia lại mạnh mẽ như vậy, hắn dùng sức kéo roi về nhưng không được, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, cả giận nói: “Ngươi muốn chết sao? Ta sẽ cho người chém ngươi!”

Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay đang nắm ngọn roi khẽ động, chiếc roi ngựa nhất thời trượt ra khỏi tay tiểu công tử, cuối cùng rơi vào trong tay Sở Kiều. Nữ hài tử chưa tròn tám tuổi, vóc người thấp bé, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà nhưng ánh mắt không hề vẻ non nớt. Nàng trầm tĩnh đi từng bước về phía trước, bình thản nói: “Roi ngựa là dùng để đuổi ngựa, không phải để đánh người.”

Dứt lời, nàng đem roi ngựa đưa cho tiểu công tử rồi xoay người rời đi. Tiểu công tử nọ thấy tiểu cô nương này tuy tuổi còn nhỏ hơn mình nhưng khí thế lại hơn mười phần, thân thủ lại linh hoạt như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn thân cận.

Nhìn thấy nàng muốn đi, nhất thời có chút gấp, nhưng vừa rồi mặt mũi bị mất hết, cũng không tiện hạ giọng, cho nên hắn lập tức tức giận chạy lên vung tay ra ngăn ở trước mặt nàng, lớn tiếng nói: “Ngươi là hạ nhân ở viện nào của Gia Cát gia? Tên là gì? Ngươi có biết ta là ai không? Có tin ta thật sự sẽ kêu người lôi ngươi ra ngoài chém hay không?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn tiểu công tử một cái, đẩy tay hắn ra, kinh miệt nhướng mày: “Đánh không lại người khác thì luôn miệng nói đi tìm người khác giúp thì còn gì là bản lãnh nam nhi? Người như vậy có thân phận gì, ta một chút hứng thú muốn biết cũng không có.”

Gốc mai khẽ lay động trong gió, tiểu công tử mặc cẩm bào đứng như trời trồng trong rừng mai, sững sờ nhìn theo thân thể nhỏ bé của Sở Kiều biến mất ở cuối rừng.

Trở lại Thanh Sơn viện, Sổ Kiều gật đầu chào hỏi hạ nhân bốn phía rồi trực tiếp đi vào nội viện. Gia Cát Nguyệt vẫn một bộ dáng lười nhác nửa ngồi nửa nằm trên giường mềm, nhìn thấy Sở Kiều đi vào cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ dùng đuôi mắt nhàn nhạt lướt qua nàng một cái.

Sở Kiều đi đến bên cạnh bình hoa bằng ngọc vừa mới lấy ra từ hôm qua, cắm mấy nhành mai vừa mới hái vào. Làm xong nàng đi đến cái lò hương nhỏ bên cạnh Gia Cát Nguyệt, cẩn thận bỏ thêm hoa mai cùng hoa lan vào trong lò, sau đó cầm quạt lên khẽ phe phẩy, mùi hương tươi mát nhất thời lan tỏa khắp phòng, Gia Cát Nguyệt hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Gia Cát Nguyệt tựa hồ đã ngủ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động truyền vào, hắn không nhịn được mở mắt ra, chân mày khẽ nhíu lại.

“Tứ thiếu gia, Chu quản gia vừa phái người đến nói là bắt được Cẩm Ti cô nương ở dưới chân núi Bát Giác, Cẩm Ti cô nương ôm theo một cái chậu than, trên người còn có một bao rắn độc, tang chứng vật chứng đầy đủ, hiện đang bị thẩm vấn ở Chưởng Sự viện.”

Gia Cát Nguyệt khẽ nheo hai mắt lại, thong thả nói: “Cẩm Ti tuy ương ngạnh nhưng lá gan nhỏ, nàng dám mang theo rắn độc bên người? Các ngươi có nghe nàng nói gì không?”

“Nàng nói…” Giọng gã hạ nhân nhất thời nhỏ đi, gã liếc mắt nhìn Sở Kiều đang an tĩnh ngồi ở một góc, thấp giọng nói: “Nàng nói nàng chỉ đi theo Tinh Nhi, còn nói chính là Tinh Nhi bày mưu hãm hại nàng cùng Cẩm Chúc, mục đích là để báo thù cho hài tử Kinh gia bị đánh chết lúc trước.”

“Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt nói: “Tự giải thích đi.”

Sở Kiều quỳ xuống trên mặt đất, bình tĩnh trả lời: “Hồi Tứ thiếu gia… Tinh Nhi không làm vậy.”

“Vậy vừa rồi ngươi đi đâu?”

“Tinh Nhi đến rừng mai.”

“Có người nhìn thấy?”

Nàng nghiêng đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tinh Nhi ở trong rừng có gặp một vị tiểu thiếu gia, không phải thiếu gia trong phủ của chúng ta, khoảng hơn mười tuổi, người mặc áo choàng xanh biếc, trên vạt áo thêu chỉ vàng, cổ choàng khăn bằng lồng chồn tuyết, Tinh Nhi cũng không biết tên của người đó.”

“Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, nói với hạ nhân đến truyền lời: “Ngươi đi xuống đi.”

Hạ nhân kia hơi sửng sờ, cẩn thận nghi ngờ hỏi: “Vậy còn Cẩm Ti cô nương?”

Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, tùy Chưởng Sự viện xử lý đi.”

Người nọ đáp một tiếng rồi lưu xuống, trong phòng trở nên im ắng, chỉ có huân hương nhàn nhạt như từng cụm mây mù phiêu tán trong không trung.

“Tinh Nhi, trong lòng ngươi có hận Gia Cát phủ giết thân nhân mình không?”

Sở Kiều cúi đầu, biết điều trả lời: “Thiếu gia, Tinh Nhi từ khi hiểu chuyện đã là nô lệ trong phủ, nhờ có thiếu gia Tinh Nhi mới có thể ngủ trên giường êm nệm ấm, được ăn cơm gạo nóng, được mặt xiêm y ấm áp. Tinh Nhi còn nhỏ, trong lòng không chứa nổi nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn hầu hạ thiếu gia thật tốt để có cuộc sống yên ổn mà thôi.”

“Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, tuy ngươi nhỏ tuổi nhưng làm việc trầm ổn, sau này chuyện ở nội viện sẽ do ngươi quản lý.”

“Dạ, cám ơn thiếu gia.” Nữ hài tử cung kính cúi đầu đáp, hồi lâu sau mới chợt mở miệng hỏi: “Thiếu gia tin là Cẩm Ti tỷ hãm hại Cẩm Chúc tỷ sao?”

Gia Cát Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Cẩm Ti có bao nhiêu lá gan, mà cho dù có nàng ta cũng không thể nghĩ ra kế sách như vậy. Chu Thuận là kẻ lão làng trong phủ nhưng lại phạm sai lầm để bị đánh, mất hết mặt mũi nên muốn tìm bậc thang cho mình leo xuống thì cũng không có gì lạ. Chẳng qua hắn không nên giội nước bẩn lên Thanh Sơn viện của ta, bày ra chuyện nô tài trong viện lục đục với nhau để rửa tội cho hắn. Hắn sống nhiều năm như vậy cũng coi như vô dụng, một chút đầu óc cũng không có.”

“Vậy tại sao thiếu gia lại không giúp Cẩm Ti tỷ? Chưởng sự viện sẽ đánh chết nàng.”

“Nếu thật sự là Cẩm Ti làm ra chuyện đó, ta ngược lại sẽ cứu. Nhưng nàng lại khinh địch trúng mưu của người khác, người tâm trí ngu xuẩn như vậy ở lại Thanh Sơn viện ta có ích lợi gì?”

Ánh mặt trời giữa trưa vô cùng chói mắt, len theo khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, mang theo hương mai trong trẻo thơm ngát. Sở Kiều ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai mắt khẽ nheo lai.

Thời cơ đã gần chín muồi, nàng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...