Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 36

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bông tuyết theo cuồng phong không ngừng bay lả tả vào mặt, nữ hài tử tám tuổi thân mặc áo choàng xám tro, chiếc mũ trùm đầu to rộng che phủ khuôn mặt trong trẻo, cánh tay nhỏ trắng thuần nắm chặt chủy thủ lạnh lẽo, ngẩng đầu đứng giữa vạn quân, hoàn toàn không chút sợ hãi yếu ớt.

Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, nghiêng đầu chậm rãi cất giọng trầm thấp: “Ngươi giết được ta sao?”

Gió tuyết trong đêm phát ra những tiếng hú dữ tợn, phảng phất nghe như tiếng kêu không cam lòng của những oan hồn. Ánh mắt Sở Kiều nhất thời trở nên lạnh băng, khuôn mặt tươi cười đơn thuần của nam hài trong phòng củi cùng mùi thơm của khối thịt kho tàu giống như một trái bom nổ mạnh trong lòng, nàng chậm rãi cúi đầu, lạnh lùng nhìn vào mắt thiếu niên, trầm giọng nói:“Ngươi có thể thử.”

“Vậy sao?” Khóe môi Gia Cát Nguyệt khẽ cong lên, hai mắt hơi híp lại, hắn mỉm cười nói: “Được thôi.”

Dứt lời thân thể hắn liền như mất thăng bằng, đầu chợt cúi xuống đưa cổ về phía lưỡi dao sắc bén.

“Thiếu gia!”

“Chủ tử!”

“A!”

Hạ nhân xung quanh đều thất kinh hô lớn, thời gian tựa hồ như bị dồn ép vào một chỗ rồi chợt bung ra ào ào như đê vỡ. Sở Kiều cả kinh, không hề ngờ Gia Cát Nguyệt lại quyết tuyệt như vậy, tình nguyện tự sát chứ không nguyện chịu uy hiếp. Trong giây lát, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu khiến Sở Kiều không kịp suy ngẫm hàm ý của hành động này, nàng cơ hồ như cùng một lút thu chủy thủ về, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn kịp để lại một vệt máu dài đến mang tai trên cổ hắn.

Ngay lúc Sở Kiều thu hồi chủy thủ, thân thể Gia Cát Nguyệt đột nhiên trở nên uyển chuyển như một con rắn, hắn giẫm chân lắc người luồn ra khỏi tay nàng. Tất cả động tác đều xảy ra trong một cái chớp mắt, những tiếng kinh hô kia còn chưa dứt thì hắt đã thoát khỏi sự khống chế.

Tuy cách thức vô cùng quyết liệt nhưng trong giờ khắc này, hắn đã đường hoàng ngẩng đầu rút trường đao bên hông ra, lạnh giọng nói với nữ hài đang cau mày đứng ở đối diện: “Ngươi không giết được ta.”

Máu tươi chảy xuống từ trên cổ Gia Cát Nguyệt, vết cắt không sâu nhưng lại chảy rất nhiều máu, nhuộm đỏ chiếc áo lông dày cuộm của hắn. Chu Thành thấy vậy liền lập tức chạy lên, hoảng hốt hét lớn: “Tứ thiếu gia, người bị thương rồi. Mau, mau trở về phủ, về phủ thôi!”

Gia Cát Nguyệt đưa ánh mắt rét lạnh nhìn Sở Kiều, như không hề nghe thấy lời của Chu Thành, hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc khăn gấm màu trắng, máu tươi trên cổ nhỏ xuống trên chiêc khăn, từng điểm đỏ sẫm, như hàn mai nở rộ trên tuyết.

“Mau! Thuốc trị thương đâu, tiểu tổ tông, xin ngài ngồi xuống để nô tài băng bó vết thương lại cho ngài trước đã!”

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt ẩn chứa phong mang khó lường, hắn nâng tay lên, cổ tay siết chặt đến lộ gân xanh, hồi lâu sau kiên quyết buông tay ra, chiếc khăn gấm lập tức bị cuốn theo từng đợt gió tuyết không ngừng gào thét, trong phút chốc đã không còn bóng dáng*.

Có ai nhớ được, chiếc khăn trắng tinh kia đã từng lau nước mắt của người nào đó lại được thiếu niên giữ trong ngực. Cái khăn đó cùng người hắn từng muốn bảo vệ cuối cùng tan biến trong gió tuyết. Đến cùng thì ai lún sâu hơn ai, ai mới là kẻ bại?

“Bắt lại!” Gia Cát Nguyệt lạnh nhạt xoay người sang chỗ khác, giọng hắn trong trẻo mà lạnh lùng, nghe không ra chút tình cảm nào.

Bọn thị vệ của Gia Cát gia đồng loạt tiến lên vây lấy Sở Kiều. Nàng rút đao trường đao ra, trên lưỡi đao bóng lưỡng phản chiếu ánh mắt lạnh lùng như thép. Trong đó, ẩn chứa sự tĩnh táo cùng oán hận, có cẩn thận xem xét thời thế cùng quyết tâm cứng rắn, tuyệt không mảy may có chút mềm yếu cùng hối hận.

Sở Kiều rõ ràng biết phải làm thế nào để sinh tồn, biết rõ trên lưng mình mang huyết hận nặng nề đến cỡ nào, biết mình thiếu bao nhiêu ân tình.

Chính vì thế, Gia Cát Nguyệt, lúc ngươi hạ lệnh chém tay Tiểu Cửu, lúc ngươi cho người đánh chết Lâm Tích thì ta và ngươi đã trở thành kẻ địch. Ta giết không được ngươi thì cũng chỉ có thể bị ngươi giết chết, không có con đường khác.

“Lên!” Một tiếng quát đột nhiên vang lên, đám hạ nhân Gia Cát gia không dám xem thường nữ hài thoạt nhìn yếu ớt này nữa, tất cả đều đồng loạt cẩn trọng lao đến.

Đao phong bổ xuống, hàn quang chớp lóe, tiếng đao kiếm giao phong không ngừng vang lên bên tai. Thân hình nữ hài linh hoạt như báo, chân trái vừa khụy thì chân phải đã nhấc lên, thoăn thoắt len lỏi giữa đám người, tay trái vung trường đao nhuốm máu, tay phải hung hăng chế trụ cổ một gã đại hán, vận sức ngón tay, tiếng xương gãy răng rắc vang lên giòn tan, con ngươi gã đại hán nhất thời lồi ra, cả người mềm nhũn bổ nhào xuống.

Đám hạ nhân có chút kinh ngạc nhưng vẫn không hề lui lại. Một thanh đại đao chém xuống vai, Sở Kiều nhíu mày giơ đao cản, nhưng bất đắc dĩ còn nhỏ lực yếu, tuy kịp thời đỡ được nhưng vẫn bị đẩy lùi lại hai bước, đầu vai trái thấm máu, chính là vết thương từ trận đấu khi nãy.

Nhận thấy chỗ yếu, đám người còn lại liền đồng loạt xông lên tấn công vào phía trái của nàng. Gia Cát Nguyệt đứng ở ngoài cuộc chiến, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi tái nhợt, Chu Thành lo lắng băng gạc rịt lên vết thương của hắn. Bão tuyết vẫn tung bay đầu trời, không gian một mảnh tiêu điều.

“Ha!”

Ngay lúc đó, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, phía Bắc truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập. Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy ở xa xa phía Bắc xuất hiện khoảng hơn trăm kỵ mã anh dũng đang lao đến. Thiếu niên cưỡi ngựa dẫn đầu đạp tuyết xông lên, tay giương cung bắn ra từng mũi tên nhanh như sao xẹt, liên tiếp quật ngã thị vệ của Gia Cát gia.

“Tiểu nha đầu!” Chiến mã cất vó lao thẳng vào đám người, thiếu niên dùng một tay ôm ngang người Sở Kiều kéo nàng lên lưng ngựa, hai mắt sáng ngời, ha ha cười nói: “Ta lại cứu ngươi thêm một lần, định báo đáp ta thế nào đây?”

Sở Kiều lật đao đỡ kiếm, quay đầu căm tức nhìn Yến Tuân, “Ngươi điên rồi sao? Sao lại trở lại vào lúc này, không muốn sống nữa?”

“Ta không trở lại thì ngươi sẽ ra sao?” Lòng tốt bị chà đạp, Yến Tuân uất ức bĩu môi: “Ôm chặt!”

Dứt lời, hắn liền mạnh mẽ quất roi vào đùi ngựa, chiến mã khàn giọng hí lên, nhảy thẳng qua đỉnh đầu đám thị vệ Gia Cát.

“Yến Tuân!” Gia Cát Nguyệt giận dữ, phất áo lớn tiếng quát: “Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của ta?”

Chiến mã Bắc Yến nổi tiếng tứ phương, bình sinh khó có người đuổi kịp. Yến Tuân ôm Sở Kiều nhanh chóng chạy xa, trước đó còn quay đầu lại cười lớn một tiếng, sang sảng nói: “Gia Cát tứ công tử hữu lễ, Yến Tuân hôm nay về Bắc Yến trước, không cần tiễn… núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày khác gặp lại!”

Dứt lời hắn liền mang các chiến sĩ Bắc Yến rời đi như một trận gió.

“A! Thiếu gia!” Chu Thành kinh hô một tiếng, chỉ thấy Gia Cát Nguyệt tức giận hừ một tiếng, vất bỏ băng gạc trên cổ, cau mày phóng lên lưng ngựa, vung roi đuổi theo.

“Mau! Mau đuổi theo thiếu gia!”

Gió đêm sắc như dao, tuyết bay cuồn cuộn thành đoàn trên mặt đất bằng phẳng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 36
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...