Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 28

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cửa Thanh Sơn viện bị đá văng, đám thủ hạ như lang sói của lão thái gia ào ào xông vào bên trong. Hoàn Nhi cùng một tiểu nha hoàn đang ở hành lang tưới hoa, nghe tiếng động liền sợ hết hồn, nhất thời nhảy dựng lên.

Gia Cát Nguyệt mới vừa bị Gia Cát Hoài gọi đến Hồng Sơn viện, Chu Thành cùng các hộ vệ khác đều không có ở đây. Gia Cát Nguyệt thích yên tĩnh nên trong viện vốn không có nhiều người, hiện giờ chỉ còn lại mấy nha hoàn các nàng. Hoàn Nhi coi như là nha hoàn lớn tuổi nhất, nàng bị dọa đến mặt trắng bệch, run rẩy đi lên nói: “Các ngươi là ai mà dám lớn gan như vậy? Không biết đây là viện của Tứ thiếu gia sao?”

“Cô nương, chúng ta tới bắt nô lệ chạy trốn, xin thứ lỗi nếu có đắc tội.”

“Bắt nô lệ thì sao lại chạy tới chỗ của chúng ta?” Hoàn Nhi nghe giọng điệu đối phương khá lịch sự thì cũng lớn gan hơn, thẳng thắn hùng hồn nói: “Các ngươi là nô tài ở viện nào, làm sao một chút quy củ cũng không có?”

“Chúng ta là thuộc hạ của lão thái gia ở biệt viện, cô nương muốn cáo trạng thì cứ việc đi tìm Tứ thiếu gia, chúng ta sẽ báo lại cho lão thái gia sau.”

Vừa nghe đến lão thái gia thì Hoàn Nhi có chút chần chừ, nhưng vẫn lo lắng nói: “Chúng ta không thấy nô lệ nào chạy vào cả, các ngươi chớ có làm loạn.”

Một gã sai vặt tiến lên nói: “Chính là gian phòng đó, ta tận mắt nhìn thấy con nhóc kia chui vào cửa sổ phòng đó.”

Hoàn Nhi cả kinh, kêu lên: “Đó là phòng của thị nữ bên người thiếu gia, các ngươi không thể vào.”

Chúc quản sự hồ nghi nhìn Hoàn Nhi một cái, trầm giọng nói: “Đi vào bắt người.”

“Không được!” Hoàn Nhi vừa định tiến lên ngăn cản thì đã bị một gã đại hán bắt lại, nàng nhìn thấy bọn họ ào ào xông vào thì sợ hãi kêu to, nước mắt ào ào chảy ra.

“Chúc quản sự, chính là nàng!”

“Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu to, quay đầu lại quát lớn: “Các ngươi bắt lầm người rồi, đây là nha hoàn trong viện chúng ta, không phải nô lệ các ngươi muốn tìm!”

Chúc quản sự lạnh lùng nhìn Hoàn Nhi một cái, trầm giọng nói: “Loại bao che tiểu nô giống ngươi ta thấy nhiều lắm rồi, khuyên ngươi nên biết điều một chút, nếu không ta làm lớn chuyện cũng sẽ không có lợi cho ngươi.” Dứt lời, hắn liền dẫn đám gia đinh mang Sở Kiều rời khỏi Thanh Sơn viện.

“Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu lớn, liếc nhìn thấy gã gia đinh đi cuối chính là người trong phủ Gia Cát thì lập tức tiến lên kéo tay hắn, nói: “Ngươi không phải là nô tài bên cạnh Chu quản gia sao? Là ngươi dẫn bọn họ đến? Mau mang Tinh Nhi trở về!”

Gã hạ nhân kia hiện cũng đang rất mơ hồ, nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy tiểu nô lệ kia tung mình nhảy vào phòng Sở Kiều, chỉ là không ngờ đứa nô lệ kia lại quen biết nha hoàn trong Thanh Sơn viện, vì vậy bèn đẩy Hoàn Nhi ra: “Ngươi đừng náo loạn nữa, bọn chúng đều là nữ nô Chu quản gia định đưa đến cho lão thái gia, ngươi còn nhiều chuyện nữa thì ta cho đi cùng bọn chúng luôn bây giờ.”

Chỉ một lúc sau đám người đã rầm rập rời khỏi Thanh Sơn viện, Hoàn Nhi trợn mắt há mồm ngồi dưới đất, các tiểu nha hoàn còn lại đều sợ hãi nấp ở phía sau, không dám đến gần. Rồi nàng đột nhiên đứng phắt dậy, vừa lau nước mắt trên mặt vừa nhanh chóng chạy về phía Hồng Sơn viện.

Đang cùng Gia Cát Hoài nghị sự trong thư phòng, Gia Cát Nguyệt đột nhiên nghe thấy Chu Thành ở bên ngoài lên tiếng: “Tứ thiếu gia, Hoàn Nhi vừa đến báo, nói có chuyện quan trọng cần gặp người.”

Gia Cát Nguyệt nhướng mày, trầm giọng nói: “Có chuyện gì mà không thể chờ ta trở về rồi hãy nói? Càng lúc càng không có quy củ, bảo nàng trở về chờ đi.”

Ngoài cửa nhất thời tĩnh mịch không một tiếng động, nhưng ngay sau đó lại nghe Chu Thành vừa gõ cửa vừa nói: “Dạ bẩm Tứ thiếu gia, là chuyện liên quan đến Tinh Nhi cô nương. Tinh Nhi cô nương vừa bị người của Chu quản gia mang đi rồi.”

Cửa phòng liền lập tức bị kéo ra, Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Chu Thành, hắn nhìn thoáng qua Gia Cát Hoài mặt đang đầy vẻ hồ nghi bên trong, liếm liếm môi rồi chậm rãi nói: “Người của Chu quản gia nói chỗ bọn họ có một nô lệ đào tẩu, nói Tinh Nhi cô nương chính là nô lệ chạy trốn đó, nên đã xông vào Thanh Sơn viện mang người đi.”

“Mang đi? Mang đi đâu?”

“Bọn họ nói, nói là đưa đến biệt viện của lão thái gia.”

Nhất thời, sắc mặt Gia Cát Nguyệt lập tức muốn cỡ nào khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

“Có lẽ là bắt lầm người, kể từ khi bị thương, tên Chu Thuận này làm việc càng lúc càng không thỏa đáng.” Gia Cát Hoài tiến lên, đưa tay vỗ vỗ vai Gia Cát Nguyệt, cười nhạt nói: “Tứ đệ, nếu đã đưa đến quý phủ của Nhị lão gia rồi thì bỏ đi, chỉ là một đứa nha hoàn, lát nữa đại ca sẽ chọn ra mấy đứa cơ trí đưa đến bổ sung cho viện của đệ, bảo đảm không để đệ chịu thiệt.”

“Đi bao lâu rồi?” Dường như không hề nghe thấy lời của Gia Cát Hoài, hai mắt Gia Cát Nguyệt vẫn nhìn Chu Thành chằm chằm, hắn trầm giọng hỏi, cả người tỏa ra hơi thở âm hàn như muốn đóng băng mọi vật xung quanh.

“Dạ, đã đi gần nửa canh giờ rồi.”

Cánh cửa bị đẩy ra một cái *cạch*, Gia Cát Nguyệt sải bước xông ra ngoài nhanh như một cơn gió, Chu Thành và bọn hạ nhân Thanh Sơn viện đã sớm đoán được sẽ như thế, nên đều đồng loạt hấp tấp chạy theo, ngay cả thời gian hành lễ với Gia Cát Hoài cũng không có.

Gia Cát Hoài hơi sững sờ, quản sự của Hồng Sơn viện là Chu Vĩnh ở một bên vẫn đứng yên như một khúc cây, không hề quay đầu nhìn.

“Chu Vĩnh, ngươi thấy sao?”

Chu Vĩnh hơn ba mươi tuổi, so với bọn người Chu Thành và Chu Thuận thì có vẻ thành thục hơn nhiều, hắn bình tĩnh trầm giọng nói một cách từ tốn: “Đại thiếu gia luôn nói Tứ thiếu gia là người cực kỳ tỉnh táo và lý trí, nhìn như đạm bạc nhưng kỳ thực lại là người có tâm cơ nhất, nhưng theo như nô tài thấy hiện giờ, đây chính là mặt không tỉnh táo cùng lý trí của Tứ thiếu gia.”

Gia Cát Hoài cười nhạt, ung dung xoay người trở vào trong thư phòng: “Trong các chuyện phong lưu tiêu hồng ỷ thúy, nặng nhất chính là thanh mai trúc mã, ha ha, người trẻ tuổi tương giao vô tư vô ưu, là chuyện tốt, chuyện tốt!”

Hắn thoáng quay đầu lại, giữa lông mày khó giấu một chút tính toán, khóe miệng khẽ cong lên, “Đi thăm dò nha hoàn tên Tinh Nhi kia một chút, người này có lẽ sẽ trở thành con cờ rất quan trọng.”

Chu Vinh ‘dạ’ một tiếng rồi liền lui ra ngoài. Gia Cát Hoài vẫn cúi đầu trầm tư, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mà lại có thể mê hoặc lão Tứ vốn bàng quan đến như vậy, thậm chí còn quên che giấu ngay tại trước mặt hắn.

Nhưng hắn không hề biết, thanh mai trúc mã trong miệng hắn lại chỉ là một đứa bé gái chưa đầy tám tuổi.

Sắc trời dần ngả chiều, gió Bắc bắt đầu thổi, Gia Cát Hoài cười nhạt, “Tinh Nhi…”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 28
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...