ôm lấy đùi cô: “Chị, xin chị tha thứ
cho em đi. Hiện tại chỉ có chị mới
có thể cứu em. Em nghe nói thượng
tướng bắt giữ chúng ta là con trai
thứ ba của cha dượng chị. Chị có
thể xin anh ta thả chúng ta một lần
không. Em không có bán dâm, cũng
không hít thuốc phiện. Em không
thể ngồi tù. Em…”
Bạch Nhược Hy tức giận liếc cô ta:
“Kiều Huyền Thạc ghét tôi hơn bất
cứ ai. Tôi bây giờ ốc còn không
mang nổi mình ốc”
Sắc mặt Bạch San San nháy mắt tối
đen, ánh mắt biến thành khinh miệt.
Mau chóng thả tay ra, lập tức từ
dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối,
giọng điều tràn đầy giếu cợt: “Hại
tôi mắc công quỳ. Hóa ra cô cũng
không có đặc quyền gì.”
Bạch Nhược Hy không để ý đến ả, đi
ra cửa dùng sức kéo nhưng bị khóa
mở không được. Cô gấp gáp nói:
“Mở cửa ra có được không? Tôi có
chuyện quan trọng muốn nói với
thượng tướng của các người…”
Bạch San San phía sau truyên đến
giọng nói đầy trào phúng: “Có điều
cũng chẳng trách. Mẹ cô phá hoại
gia đình của người khác, quang
minh chính đại gả vào. Cô là con gái
của “con giáp thứ mười ba” mang
theo, người ta không muốn tìm cách
giết chết cô mới kỳ quái.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, ngọn
lửa tức giận bùng lên nhưng lại nén
không phát ra ngoài.
Bạch San San hai tay vòng trước
ngực, vênh váo chế nhạo: “Có điều
trời có mắt. Cái loại đàn bà độc ác
như mẹ cô cuối cùng cũng phạm
phải tội tày trời, gặp quả báo rồi. Chỉ
có cô ngốc như vậy còn muốn tìm
Kiêu Huyền Thạc cứu mẹ mình. Nói
thẳng ra chính là đần…”
Hai từ đần độn còn chưa nói hết,
Bạch Nhược Hy đã xoay người, một
cái tát ù tai giáng xuống.
“Chát!”
Thanh âm rõ ràng khiến mọi người
đều bị dọa tỉnh. Tất cả đều sửng sốt
nhìn hai người đứng ở cửa.
Bạch San San thẹn quá hóa giận,
che một bên mặt bị đánh đỏ lên, tức
giận dậm chân, nghiến răng nghiến
lợi muốn ra tay: “Con mẹ mày dám
đánh tao…”