Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

My Devil! Don't Go

Chương 115

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, dù Ren đã nói một câu khiến mặt tôi đỏ ửng như quả cà chua, sau đó hắn lại lăn ra ngủ thẳng cẳng như không có chuyện gì, thì hôm nay hắn vẫn lẽo đẽo theo tôi hệt như dân đeo bám chuyên nghiệp, dứt mãi cũng không chịu buông ra… nói một cách khác, hắn đã trở thành một con đĩa siêu cấp. Phải nhấn mạnh tính từ siêu cấp!! Thật đáng sợ…

Tôi đi rửa mặt đánh răng, hắn cũng đi theo. Tôi đi tắm, hắn đứng bên ngoài ca đi ca lại điệp khúc “Xong chưa??” không dứt. Tôi đi ăn, hắn cũng kè kè bên tôi, vai trái của hắn và vai phải của tôi có thể nói lúc nào cũng dính vào nhau.

– Này anh… đang làm gì thế? – tôi tức nước vỡ bờ, không thể chịu nổi cái hành động vô tư này của Ren. Từ sáng đến giờ, không biết áo tôi đã lủng mấy lỗ khi cứ phải chịu những ánh nhìn đâm chọt thế kia. Ren à, anh nên nhớ là xung quanh đây toàn là fan của anh cũng là quân địch chống đối lại em! Có thể suy nghĩ cho em một chút trước khi hạnh động không?

– Theo bảo vệ em chứ làm gì? Em nhìn đi, không những con trai mà bây giờ ngay cả con gái cũng nhìn em chằm chằm như thế, em chẳng phải ngày càng quyến rũ sao, thì anh phải ngày càng đề phòng giúp em. – Ren cố tình không hiểu… không hiểu câu hỏi của tôi, cũng không hiểu ý nghĩa của mấy ánh mắt căm thù ấy… lại còn cố ý trả lời cái kiểu… khiến tôi chỉ có thể im lặng.

Ờ. Cái tên này càng ngày càng bá đạo, còn tôi thì ngày càng bị dìm… dìm đến tận cùng vì quá vô dụng và ăn hại… cuối cùng đành ngoan ngoãn để hắn làm gì thì làm. Tốt nhất không nên động đến những người có IQ ba chữ số như hắn.

Tôi liên tục thở dài khi đi đâu cũng có những ánh mắt soi mói đến chân răng kẽ tóc khiến tôi không khỏi chóng mặt. Không khéo sau vụ này, lực lượng anti fan của tôi có thể nói là tăng vùn vụt.

– Chito!!! – tôi vui mừng cười hớn hở vẫy vẫy tay chào cô bạn.

– Ôi! Yuki! Tớ nghe nói tối qua cậu ngủ với Ren à?

– Ặc!! Nhỏ nhỏ tiếng thôi. – tôi hoảng hốt bịt mồn Chito – Sao cậu biết.

– Sáng nay ở khu làm vệ sinh tập thể của con gái DW A1, ai cũng nói về lều của Ren cả đêm hôm qua không tắt đèn. Mà sáng nay lại mở khóa rất sớm. Ai cũng nghĩ đêm qua đã có… vấn đề đó phát sinh. Sáng nay cô gái đó vì quá ngượng ngùng nên mới đi thật sớm.

– Ạch… li kì vậy. Vấn đề phát sinh gì chứ, tớ ngủ thẳng cẳng có biết trời trăng gì đâu. – tôi thở hắt ra một tiếng.

– Ren thật đáng thương. – Chito lầm bầm gì đó.

– Sao cơ?

– K… Không có gì. – cô nàng đỏ mặt lấp liếm.

– Cậu hiểu tôi thật đấy Chito. – Ren tì cằm lên đầu tôi, đưa mắt liếc một lượt những người đang nhìn chúng tôi với ánh mắt tức tối.

– Hiểu gì? Hai người nói gì vậy? – tôi khó hiểu cau mày, nhìn Chito rồi đến Ren, vậy mà cả hai chẳng ai có ý định sẽ giải đáp thắc mắc cho tôi.

– Đi ăn sáng. – Ren nói một câu cụt ngủn rồi nắm tay tôi lôi đi.

Trong khi dùng bữa sáng, ông thầy hiệu trưởng đã phổ biến về một trò chơi giữa các nhóm bốn người với nhau, điều đặc biệt là không giới hạn độ tuổi, loại pháp sư hay giới tính. Tức là… bạn có thể ở cùng một đội với ba người bạn yêu quý…

Haha… tuyệt thật! Cứ như cuộc thi này được đặt ra là dành cho bốn người chúng tôi vậy. Vừa vặn bốn người.

Cứ thế chúng tôi tiến vào trò chơi hay chính xác hơn chính là cuộc thi truy tìm kho báu.

Một nhóm xuất sắc cả về thông minh lẫn thể lực chúng tôi không gặp mấy khó khăn nên nhanh chóng có thể tìm thấy cái kho báu biến thái nhà trường này sắp đặt.

Dựa theo một tấm bản đồ mục nát mỗi nhóm một kiểu, tôi nhanh chóng dự đoán được hướng đi… thực ra… ngoài biến thái thì trò chơi này còn rất là ngốc xít. Không hề yêu cầu thu thập đóng dấu hay đại loại vậy trên đường đi, vậy mà con đường được vẽ ra lại cố gắng vòng vèo hết sức cụ thể để học sinh tốn thời gian và mất sức a.

Chúng tôi vẽ một đường thẳng từ điểm xuất phát đến đích đến rồi theo thẳng hướng đó mà tiến… trong khi những nhóm khác lại đo góc rồi vẽ đủ thứ hướng lên tấm bản đồ đáng thương.

Chúng tôi cười thầm trong lòng rồi lướt qua họ đi trước. Tất nhiên không phải ai cũng ngu ngốc như đám học sinh gương mẫu nhưng não nhỏ như hột nho tuân thủ luật chơi một cách đáng sợ, một số nhóm khác thấy chúng tôi xuất phát đã nhanh chóng theo đuôi.

Nhóm của tôi là nhóm duy nhất có giáo viên tham gia… dù chỉ là giáo viên trực phòng y tế, nhưng anh cũng chính là giáo viên trẻ nhất trường với IQ cao ngất ngưỡng, ai cũng nghĩ một giáo viên như anh đã biết trước mọi thứ.

Thật ra trường tôi giáo viên thì rất nhiều, nhưng trẻ và hòa đồng như Ajita thì chỉ có một, vậy nên anh vô cùng nổi tiếng, ai cũng rất mong đợi những đột phá mới từ anh… họ tin tưởng anh là một điều đương nhiên. Hơn nữa, trong nhóm của chúng tôi còn có Ren… chính là một hiện tượng thần đồng khác của DW.

Vậy nên, bám theo một nhóm hoàn hảo như thế chính là quyết định thông minh nhất.

Đã thông minh đến mức được người khác tin tưởng vô điều kiện như thế thì Ren không thể nào không nhận ra bản thân mình đang bị theo đuôi, hắn cười khẩy phun ra một từ thật rùn rợn:

– Cắt.

– Được. – Ajita cười đểu.

Cả hai đột nhiên nắm tay tôi và Chito. Ren bỗng dưng kéo tôi chạy sang một bên, Ajita cùng Chito chạy sang hướng ngược lại.

Nhất thời không kịp phản ứng, mấy nhóm còn lại không biết nên theo ai, đành ngậm ngùi ăn may người nhóm này người theo nhóm kia.

Ren rẽ khúc vài lần rồi kéo tôi phóng lên cây. Họ đã mất dấu.

Ngồi trên cây nhìn bộ mặt ngơ ngác đến đáng thương của họ khiến tôi rất muốn cười. Ren bên cạnh cũng chỉ nở nụ cười nhạt đầy khinh bỉ. Đợi họ đi hết, hắn đỡ tôi nhảy xuống. Thật là một trò chơi nhạt nhẽo.

Chúng tôi nhanh chóng trở về con đường cũ và gặp lại nhau. Trên mặt Chito cũng xuất hiện một nụ cười khinh bỉ vô cùng kiêu ngạo. Bốn chúng tôi sau đó nhanh chóng đến được ‘kho báu’…

*mặt ngu* x4.

Các bạn có biết kho báu chúng tôi vất vả hướng đến là gì?!

Chính là một ông già ham hố bụng mỡ mặt phệ đầu hói mắt hí đeo kính râm to tổ chảng với nón rộng vành áo đỏ hoa trắng với quần trắng phong cách Hawaii chính hiệu nằm ườn trên chiếc ghế dài đọc báo…

Ờ… cái kho báu này chẳng quá biến thái là gì…

Chúng tôi đến đầu tiên, ngồi vào chiếc ghế dài đối diện ông ta… đưa ra vẻ mặt khinh bỉ nhất có thể. Ông thầy hiệu trưởng trông thấy chúng tôi chỉ cười khì khì rồi tiếp tục xem báo.

Ngay sau đó, nhóm của Ryuu cũng đến nơi. Cậu nhìn một lượt bốn đứa tôi rồi im lặng. Tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình… hình như là Ryuu… và Ren.

Tôi nuốt nước bọt cúi gằm mặt xuống. Gì thế này, tôi đâu phải thủ phạm giết người hay gì đó đâu, bị cả hai người này cùng nhìn chằm chằm như thế tất nhiên sẽ khó chịu.

Tôi lừ mắt Ryuu rồi liếc Ren. Vậy mà cả hai chẳng có vẻ gì sẽ sợ, vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị nhìn đến bối rối đành lại cúi gằm mặt xuống.

Một bàn tay to lớn đặt lên bàn tay tôi, một hơi ấm phủ lên vành tai tôi, chất giọng quen thuộc cất lên:

– Em đừng nhìn hắn nữa được không? Hắn sẽ ngộ nhận.

Ờ… bây giờ thì quản lý đến cả việc tôi đang nhìn ai… chậc chậc… Ren ơi là Ren. Hắn ghen đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất!!!

Tôi thở dài không thèm đáp. Hắn siết tay tôi. Chẳng biết Ren lôi đâu ra trái quýt đã bóc vỏ, hắn đưa cho tôi.

Tôi tròn mắt nhìn, sau đó mới phát hiện, trên chiếc bàn giữa hai cái ghế dài chính là một rổ quýt, bên cạnh là vòi nước rửa tay. Ha… cũng chu đáo gớm.

Tôi lắc đầu mỉm cười. Ren lạnh lùng ra lệnh:

– Ăn đi.

– Có thể không ăn không?

– Không.

– Chua lắm.

– Chỉ cần là anh đưa thì đều rất ngọt. – Ren nói một câu như thánh phán. Ách…

– Ăn đi Yuki, đặc quyền của người đến trước. – Chito nói rồi kín đáo liếc nhìn biểu hiện của Ryuu… khuôn mặt khó coi hết sức. Quả thật Ryuu ‘cảm nắng’ mất rồi… Chito cũng kín đáo thở dài… cảm thấy thương cảm cho cậu ta. Ở cạnh cái cặp đôi này… là một người (có lẽ) cũng đang hưởng thụ cảm giác màu hồng của tình yêu như nhỏ còn cảm thấy… hai cái kẻ này thể hiện tình cảm quá công khai dù một người là DW, một người là WW… bản thân không khỏi cảm thấy tủi thân. Đằng này, Ryuu chính là điển hình của công dân độc thân vui tính, còn là người thầm thương trộm nhớ nữ chính.

Ryuu… cái người này sẽ cảm thấy khó chịu đến cỡ nào chứ?! Mặc kệ vậy, chẳng phải nỗi đau đó là do tự cậu ta chuốc lấy ư? Tự mình làm người thứ ba xen vào mối tình của người khác thì tất nhiên sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.

Bỏ qua! Bỏ qua! Mặc kệ Ryuu! Trở lại kết quả của cái trò chơi vớ vẩn này.

Đơn giản thế thôi, vậy mà đến tận trưa mới có vài người lết xác đến.

Khi tất cả đều đã hoàn thành trò chơi cũng đã hơn đầu giờ chiều.

Chúng tôi lục đục theo ông già hiệu trưởng rỗi hơi đang bô lô ba la phía trước với cái loa mini rằng trò chơi này ngoài vận dụng thể lực còn phải quan tâm đến trí óc… vân vân mây mây.

Cuối cùng cũng về đến trại rồi dùng bữa trưa.

Sau bữa ăn trưa, chúng tôi có một hoạt động khá là… hoang dã.

– Cuộc tranh tài vừa rồi khá vất vả phải không, các em bây giờ có lẽ nóng lắm, vậy nên hãy thoải mái tận hưởng làn nước mát và trong lành của thiên nhiên. Ý thầy là mấy đứa đi tắm thác đi. Tuy nhiên, hãy nhớ cho kĩ và đừng bơ đi giờ về. – thầy hiệu trưởng vẫn khoác trên người áo sơ mi cụt tay nền đỏ, in hình loài hoa gì đó màu trắng nổi lên, thêm quần sọt trắng ngang gối… một phong cách vô cùng phóng khoáng…

Cả trường đáp lại với vẻ mặt phấn khởi.

Tôi thở dài một tiếng… chẳng phải nước rất bẩn? Tắm gì chứ…?

– Đi không?! – Chito bĩu môi hỏi tôi.

Đúng là bạn thân có khác, chưa than vãn cô nàng đã hiểu cái tiêu cực của việc tắm thác.

– Ừ. Chơi gì đi. – Ajita gật gù nói.

– Gì đây? Dắt vợ anh đi chỗ khác. Chúng tôi đi hẹn hò. – Ren lạnh nhạt nói rồi nắm lấy tay tôi…

Tất cả mọi người vẫn còn đang hào hứng với hoạt động của trường lon ton đi lấy quần áo… ngay lập tức đứng hình khi thấy cảnh tượng… theo họ thấy là ngứa mắt này… và rồi… hàng ngàn con mắt xỉa xói lại hướng về phía tôi mà soi… hức… Cái tên này đúng là mặt dầy… suốt ngày làm những hành động gây chú ý như vậy! Thật đáng ghét mà!

– Gì đây, tụi này đi hẹn hò, hai người đi chơi đi. – tôi nhanh chóng túm lấy cánh tay Chito rồi khoát qua.

Tay đang trong tay Ren bị tôi vằng ra không thương tiếc. Mặc hắn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi.

Tôi và Chito bỏ đi một mạch. Tôi không nhìn lại, nhưng hình như Ren và Ajita ngơ đến mức không biết phải cư xử thế nào. Chito kéo tôi lên nguồn thác… leo lên biết bao nhiêu bậc thang khiến chân tôi mỏi nhừ.

Chúng tôi leo lên một cành cây hơi ngả ra dòng nước mà ngồi, thả hai chân xuống đung đưa.

Gió thổi bình yên mang theo hơi nước mát mẻ, tiếng róc rách nước chảy nghe thật tuyệt, giống một bức trang với điệu nhạc du dương.

Chân tôi có hơi chạm vào dòng nước, cảm giác vô cùng sảng khoái, không làm ướt cả bàn chân, nhưng mang lại cảm giác man mát.

– Yuki,… cậu bỏ tớ sang lều của Ren như thế à? Rõ ràng hôm qua tớ đã rủ cậu…

– Cậu biết đó… chuyện bất đắc dĩ thôi.

– Ừ… tớ biết Ren hắn ta vô sĩ đến mức nào.

– Haha… đúng đấy!! Đúng đấy!! – tôi liên tục gật đầu với nụ cười đểu trên môi. Nhận định của Chito cậu là vô cùng chuẩn xác a…!!

– Thật ra thì… tớ thấy đó cũng chính là điểm đáng yêu của cậu ta. – Chito nói, huých huých tay tôi.

– … – tôi không nói, chỉ cười bẽn lẽn cùng với cái gật đầu đầy ngượng ngùng. Chito à… nhận định của cậu lại hoàn toàn đúng nữa rồi. Thôi hãy chuyển chủ đề đi, nếu còn nói về hắn nữa, có khi lát nữa đem cái mặt tôi đi chiên trứng cũng được a.

(Còn tiếp)

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 115
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...