Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

My Devil! Don't Go

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

– Yuki? Dậy đi Yuki. – tiếng Chito lại réo gọi tôi dậy từ giấc mơ…

Lần này lại là nằm mơ thấy mình được đưa đi tham quan cung điện của ma cà rồng… ầy… thật là kì lạ! Giấc mơ của tôi đang ngày trở nên quái dị hơn.

– Ừm… Chito?? Hôm nay tớ muốn nghỉ học. – tôi lèm bèm rồi lại ôm lấy cái gối ngồi ngủ.

– Yuki? Ngủ nữa hả? – cô nàng ra sức lay tôi. Nhưng trái với mong

muốn của Chito, tôi lại bị đẩy đến nằm dài ra giường, cả cơ thể yếu ớt

như cọng bún. Tôi lèm bèm:

– Hôm nay ở nhà làm bánh đi, vài ngày nữa Ren và Ajita về, chúng ta

sẽ ăn mừng thắng lợi của họ. – một lý do tuyệt vời để hôm nay tôi được

nghỉ học. Thật ra, tôi chỉ là nhất thời nghĩ ra điều này, không ngờ

Chito lại vô cùng hào hứng.

– Được đó! Được đó!! Mau lên! Dậy đi, tụi mình đi mua nguyên liệu. – cô nàng lại ra sức lay tôi.

– Ừ ừ… – tôi nói bừa vài từ lại chìm vào giấc ngủ.

Đừng trách tôi ngủ như heo, hãy trách Kurai ấy!!! Tối qua, viện cớ

tạo kết giới cho căn nhà mà anh ta ở đây đến hơn nửa đêm. (dù hôm qua

lúc cả bọn về đến nhà Ajita đã là nửa đêm ==”) Anh ta còn bảo nếu về

biệt thự của Ren thì không nói làm gì, ở đó cũng có cả một hệ thống bẫy, nhưng gia đình Ren đã phát hiện ra chúng tôi đang ở căn nhà đó, sợ rằng ông bố cáo già ấy sẽ không chịu buông tha mà đuổi theo đến.

Hơn nữa, anh ta rốt cuộc có suy nghĩ trước khi nói hay không? Trước

khi ngủ mà uống trà, anh ta muốn thức cả đêm cũng đừng lôi tôi và Chito

theo chứ! Nhờ anh ta mà đêm qua tôi trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại, quằn quại, quắn quíu trên giường đến gần sáng mới ngủ được. Mi mắt tôi bây

giờ đang mở không lên, nặng như đeo chì vậy.

Vậy Chito vẫn còn ngời ngời sức sống, năng lượng tràn trề như không bao giờ cạn. Thật ngưỡng mộ.

Ở cạnh Chito suốt, tôi lại có cảm giác mình là một người già… ngày

ngày chỉ muốn ngồi đan len đọc sách ngắm cảnh gì đó, cơ thể vô dụng, thể lực kiệt quệ… tự ti chứ!

– Này!! Dậy mau! – Chito dùng hết sức, nện gối vào tôi.

– Vâng vâng… – tôi lèm bèm rồi ngồi dậy bò vào nhà vệ sinh.

Đến lúc giật mình tỉnh lại đã thấy mình đang đứng cạnh Chito trong

siêu thị gần nhà Ajita. Tôi hoàn toàn không biết mình đã đến đây bằng

cách nào.

Ờ. Chúng tôi mặc kệ lời dặn dò của Kurai đi mua sắm. Tối hôm qua, anh ta rất kiên quyết a, cứ luôn miệng dặn đi dặn lại chúng tôi phải ngoan

ngoãn ở trong nhà, không được manh động, không được ló mặt ra đường.

Chúng tôi cũng chỉ gật gật cho có… chẳng thèm để tâm. Làm sao hai cô gái xinh đẹp đầy năng lượng như chúng tôi có thể ngoan ngoãn ru rú trong

nhà?

Chito đang toe toét bên cạnh, nói với tôi nên mua loại nào cho tiết kiệm, loại nào giá tốt mà chất lượng cũng tốt.

Thực chất tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ biết đứng bên cạnh nhìn nhìn rồi ậm ừ cho có lệ.

– Cái này nhé! Yuki! Yuki! Cậu có nghe tớ nói không hả? – Chito gào

lên. Lúc này tôi mới giật mình quay sang nhìn nhỏ với đôi mắt khiếp đảm.

Chito à… cậu có biết giọng hét của cậu có sức công phá lớn đến cỡ nào hay không? Không thấy mọi người trong siêu thị đều đang đưa mắt nhìn

cậu chằm chằm à?

Có vẻ cô nàng chẳng quan tâm đến việc mình đang là tâm điểm của sự chú ý, rất là bình thản thở dài và nói với tôi:

– Người đề xuất ý tưởng này là cậu, mà sao nhìn cậu chẳng có vẻ gì muốn làm nhỉ?

– Ừ… tớ không biết làm. – tôi cúi đầu nhận tội,

– Vậy mà ban đầu cũng đòi làm cơ. – cô nàng cười cười rồi bỏ gói bột vào xe đẩy, nhanh chóng đi trước.

Tôi lại lẽo đẽo theo sau như một con nô tì không hơn không kém.

– Cái này nhìn đẹp hơn, hay cái này nhìn đẹp hơn? – Chito đưa cho tôi hai cái khuôn bánh rồi hỏi.

Một khuôn tạo thành hình ngôi sao năm cánh đều đặn, kích cỡ bằng nhau đến từng mi li một. Một khuôn tạo thành hình trái tim tròn tròn xinh

xắn.

Tôi và Chito gần như ngay lập tức đồng thanh:

– Cái hình ngôi sao.

Ờ, đã biết đáp án còn hỏi tôi? Cái khuôn trái tim trông tệ hết sức…

tưởng tượng xem bánh được làm từ cái khuôn này sẽ có hình gì? Là hình

trái tim đấy! Sến chết được!!

Tiếp theo, chúng tôi đi mua thêm trứng và một số thứ nữa để làm bánh

gato khổng lồ. Đến quầy sữa, tôi và Chito trông thấy một cặp tình nhân

đang cãi nhau rất quyết liệt.

Tôi ý mà… vừa thích vừa ghét những cảnh như thế này a.

Vì sao tôi ghét? Vì họ quá phô trương. Thích cãi nhau thì về nhà đóng cửa rồi tha hồ đánh đập nhau, sao lại đứng giữa siêu thị gây ồn ào náo

loạn như thế ở nơi công cộng! Vừa gây chú ý còn gây tắt nghẽn giao

thông. Nhưng cũng vì thế tôi mới thích.

Hì hì… một buổi sáng đẹp trời bị bắt dậy sớm ra ngoài mua đồ làm bánh đột nhiên được xem hài kịch a.

Hai người đó có thể nói là vứt bỏ sĩ diện, người rống, kẻ hét, um sùm cả lên, mất hết hình tượng, chẳng ai chịu nhường ai. Chẳng lẽ tôi chứng kiến mà cười ha hả thì thật chẳng ra thể thống gì nữa, lúc ấy không chỉ những người đi ngang nhìn tôi, mà có khi hai nhân vật chính còn quay

sang trợn mắt rồi trút hết giận dữ vào người tôi a… kết quả cuối cùng,

xem như không thấy gì là tốt nhất.

Tôi liền kéo Chito len qua làn người lấy sữa, nhưng một điều không

ngờ là lúc tôi vừa đi đến, cũng là lúc cô nàng đó lùi về phía sau, khiến tôi mất đà suýt ngã, nhưng may mắn đứng lại được. Ai ngờ người ngã lại

là cô gái ấy.

Tên con trai đứng cãi nhau với cô ấy từ nãy đến giờ trợn mắt lên,

nhanh chóng xin lỗi tôi rồi cúi người đỡ cô người yêu, lo lắng liên tục

hỏi “Em có sao không? Có đau không? Có bị gì không?”

Và kết quả… nhờ tôi nên cả hai người họ làm lành với nhau. Nhìn hai người này âu yếm nhau… thật là…

Ầy… là tôi xui xẻo hay cuộc đời của tôi chỉ tồn tại mỗi một màu đen?

Sau cả buổi sáng đi lòng vòng trong siêu thị, cuối cùng tôi và Chito

cũng về đến nhà. May mắn thay, nhà của Ajita đã có đầy đủ dụng cụ nên

chúng tôi không phải tốn kém thêm một khoảng.

Tôi mạn phép được thắc mắc một điều a. Ajita rõ ràng là một người đàn ông bận rộn, hơn nữa ở nhà một mình, vậy tại sao nhà bếp lại có đầy đủ

dụng cụ để làm bánh, thậm chí đến dao cũng đủ một bộ hai mươi cây, đầy

đủ kích cỡ lớn bé đủ kiểu. Lưỡi dao sắc bén, từng chút một đều thật tinh tế.

Xin lỗi nhưng tôi có chút hoang mang về sở thích cũng như giới tính của Ajita a… dù anh ấy có thích Chito đi nữa…

Tôi nhăn nhó nhìn đống bột văng lung tung một cách thô thiển trên bàn bếp… thật sự nhìn căn bếp bây giờ không khác nào một bãi chiến trường

đáng sợ… cứ nước biển đã tràn qua đây oanh tạc mọi thứ.

Tôi nói với Chito:

– Cậu chắc là ăn được?

– Có lẽ vậy, tớ đã xem rất kĩ cách làm trong sách cơ mà. Với đầu óc

thiên tài như tớ thì không thể nào nhầm lẫn được. – Chito gật đầu khẳng

định khả năng làm bánh đất phú của mình. Gì đây??? Cái sự tự tin quá

đáng này làm tôi thấy rợn cả người a.

– Được. Vậy tại sao cậu lại cho đường nhiều hơn bột. Công thức bánh

cái kiểu gì thế? – tôi chỉ chỉ vào cái thau nhỏ bằng inox đang yên vị

trên tay Chito. Cô nàng đang khuấy lấy khuấy để.

– Ờ… nhỉ?? He he… là tớ nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi mà. Bình thường tớ

cũng rất có khiếu nấu nướng. – Chito chữa ngượng, đổ hết thau đường đó

rồi bắt tay vào làm lại từ đầu.

Cứ thế này thì tôi bị giữ lại trong căn bếp này đến chiều mất.

Không thể trách Chito được. Tôi biết cô nàng đã quen sống một cuộc sống tiểu thư, lần trước cùng cô ấy làm bữa trưa cho cả bốn, cũng toàn tôi

làm là chính, Chito chỉ có thể loay hoay ở mấy món đơn giản. Tôi thật sự rất đau đầu… rất đau đầu!

Tôi nói:

– Đưa cuốn sách đây, rồi làm theo những gì tớ nói.

– Được! Được!! Chuyện này tất nhiên là được!! – đôi mắt Chito lúc này lấp lánh như sao, mà miệng thì nhe răng cười toe. Thật hết nói nổi. Vậy mà ai là người hào hứng hơn?

Chúng tôi loay hoay trong bếp đến chiều thật. Cuối cùng thành quả

cũng… không khiến chúng tôi thất vọng mấy. Ít ra nó vẫn ra hình ra dạng, nhưng ngón tay trỏ của Chito bị bỏng nhẹ do ban nãy sơ ý đã làm đổ ít

nước sôi vào, để Ajita thấy nó không khéo cho tôi tắm bằng nước sôi mất. Tôi thở dài chán chường, biết vậy hôm nay thà đi học còn hơn, còn không thì ở luôn trong nhà như lời dặn của Kurai cũng được.

Sau khi hoàn thành mớ bánh, tôi vác ba lô lên vai chạy thẳng đến Tiffa, hét lên:

– Cậu ở nhà nhé, tớ đến Tiffa làm việc.

– Ớ!! Khoan đã! Chờ tớ đi cùng đi. – Chito lại hét lên đáp lời tôi.

– Không! Cậu nấu bữa tối đi, tối tớ sẽ về sớm. – tôi nói, đồng thời

đưa tay đóng cửa cái rầm để ra hiệu cho Chito thấy tôi đã rời khỏi nhà,

cô ấy có đuổi theo cũng không kịp… đóng xong mới nhớ ra đây là cửa kính, mạnh tay quá có khi nứt kính không chừng. Thế là tôi lại phải bỏ ra một đống thời gian đứng soi tấm kính trong suốt trước mặt mới có thể rời

nhà đi làm. Mà ngặt nỗi… vừa bước ra khỏi nhà, trời bắt đầu mưa…

Ờ… ngày hôm nay của tôi đúng là hết sức đen đủi.

Tôi lại phải vòng vào nhà lấy ô, đến lúc bước ra ngoài lại bị kẹt

cửa, đẩy mãi không được. Tôi thật sự… không biết nói gì nữa. Vạch đen

trên trán tôi ngày càng rõ rệt.

Tôi đá mạnh một cái, cánh cửa bung ra tôi thở hồng hộc như con sói

đói, hàng chân mày cứ như dính chặt vào nhau. Tôi tức tối đi ra, không

quên đập cửa mạnh thêm một cái để trút giận… một tiếng rắc vang lên. Ơ…

quên mất đây là cửa kính… cơ mà theo tôi nhớ không lầm thì đây là kính

cường lực… mà. Dễ vỡ thế này thì chỉ có thể là hàng dởm. Phải báo lại

cho Ajita, em vừa chạm nhẹ một cái, cánh cửa này đã nứt ra mất. Vậy nên, anh đến kiện chỗ bán cửa cho em…!

Sau những tình tiết gây cấn ở cổng nhà, cuối cùng tôi cũng đến được Tiffa.

Thay xong đồng phục tôi bước ra, nhìn bên ngoài, mưa càng ngày càng lớn, thế này thì tuyệt rồi.

Những ngày mưa thế này, tôi rất rảnh rỗi a. Khách hàng ai cũng trú

mưa ở nhà, đâu có ai rảnh rỗi đến quán cafe ngồi ngắm mưa, vậy nên xem

như tôi không có việc để làm.

Tôi chui vào một góc nằm dài ra bàn ngủ.

Trong mơ, tôi thấy mình nằm gọn trên một đám mây nhỏ, trôi đi khắp

nơi. Đám mây này chạm vào rất thoải mái, vừa êm vừa mịm, giống mấy cái

bánh chúng tôi vừa làm xong. Tôi nhìn xuống phía dưới, tôi đang rời khỏi đất liền, nhanh chóng đến một lục địa khác, không biết sao, trong thâm

tâm tôi nghĩ đây là lục địa trung tâm, nơi Ren đang ở. Tôi khẽ cười. Đám mây bay đến một con đường nhỏ, nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp.

Hai bên đường là những dãy nhà xây dựng theo phong cách mới lạ, nhưng cũng rất cổ kính. Cái mới và cái cũ phối hợp hài hòa nhìn thật trang

nhã. Con đường lát gạch đá đen hết sức sang trọng, khu này người người

tấp nập, trẻ con nô đùa, người lớn dạo phố, không khí hết sức tươi vui

và nhộn nhịp. Nhiều gian hàng mở ra dọc theo lối đi càng khiến nơi đây

trở nên thật vui vẻ. Tôi cứ trầm trồ khen ngợi, trên môi thường trực nụ

cười.

Phía cuối con đường là một công viên nhỏ, ở trung tâm có một đài phun nước khổng lồ. Những giọt nước rơi xuống như đang nhảy múa theo tiếng

nhạc từ đâu đó phát ra vang vọng khắp nơi. Tôi được thả xuống đây.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Trong dòng người tấp nập, tôi nhanh chóng

nhận ra một người… người con trai khiến tôi nhớ mong suốt mấy ngày qua.

Tôi thừa nhận, kể từ khi hắn đi, tôi rất nhớ hắn nên thường mơ thấy hắn.

Ren của tôi đứng đối diện tôi mỉm cười dịu dàng. Hắn tiến lại gần

tôi, trong khung cảnh nhộn nhịp lúc này, chỉ còn lại những hành động của Ren là thu vào tầm mắt tôi. Xung quanh, mọi thứ như đứng lại. Cả tiếng

nhạc cũng dần trôi đi xa.

Hắn khẽ cười đưa tay chạm má tôi, hơi ấm từ bàn tay hắn lan tỏa khắp mặt tôi. Tôi khẽ cười.

Ờ khoan, đang mơ thì làm sao có cảm giác thật như thế?!

Tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra có một bàn tay thật sự đang đặt trên má tôi.

(Còn tiếp)

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...