Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

My Devil! Don't Go

Chương 167

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôi nhìn mình trong gương… thật là thê thảm… dấu hôn khắp nơi, khuôn mặt đỏ ửng, cả da toàn thân cũng đỏ hết lên.

Liếc nhìn thấy ánh mắt vô tư của Ren trong gương, hắn nằm dài trên giường nhìn tôi đầy thích thú, tôi quay lại lườm Ren một cái.

Tôi tức điên nhìn Ren, hắn lại nhếch mép nhìn tôi… ‘liếc mắt đưa tình’ một hồi, Ren ngoắc ngoắc tôi sang chỗ hắn:

– Sang đây anh giúp em lau tóc.

Tôi suy ngẫm một hồi, nhìn qua nhìn lại, mới rụt rè chui vào vòng tay hắn. Ren nhanh chóng ôm lấy tôi, bàn tay dịu dàng xoa xoa đầu tôi. Qua

lớp khăn lông dày, tôi vẫn có thể cảm thận được bàn tay xương xẩu của

Ren.

– Mau ngồi yên.

Không ngờ tôi ngoan ngoãn nghe theo. Tôi ngồi im re, hai chân hắn kẹp hai chân tôi, bàn tay lau lau đầu tôi đầy dịu dàng.

– Một lát nữa để em giúp anh lau.

– … – hắn im lặng một hồi – Được.

Sau khi tóc tôi tạm ổn, tôi mới đứng dậy, quỳ lên giường phía sau

hắn. Ren nhắm hờ mắt để yên cho tôi quậy phá. Mái tóc ngắn của hắn rối

tung hết lên, tôi ra sức vò, vò đến mức Ren còn phải lên tiếng:

– Em đừng có lợi dụng.

– Em đâu có làm gì đâu mà. – dù nói thì nói vậy, tôi vẫn không giấu được nụ cười gian.

– Em như vậy ai tin cho được. Đồ ngốc. – hắn nhếch mép, chất giọng dịu dàng như rót mật vào tai tôi.

Được rồi, không đùa nữa. Tôi lau tóc cho Ren…

– Chú ý. – giọng của Kurai truyền qua điện thoại.

– Có chuyện gì sao? – Ren nói.

Tôi buông tay định xuống giường thì Ren giữ cổ tay tôi lại. Tôi ngẩng người nhìn hắn. Ren quay đầu, mắt vẫn nhắm hờ, nhướn mày lên ý bảo tôi

cứ tiếp tục.

Tôi chép miệng… giờ phút nào rồi mà vẫn còn hưởng thụ thế kia… trên thế giới này chỉ có duy nhất một người làm được như vậy…

– Bọn chúng rời đi không ít, chỉ còn bốn DW thôi. Mấy đứa chuẩn bị

tấn công. – thế là Kurai nói, măc kệ Kurai nói, tôi vẫn có nhiệm vụ cao

cả hơn là lau tóc cho Ren. Hắn vô cùng hưởng thụ.

– Được. Năm phút nữa hẹn nhau trước cửa phòng Ajita. – Ren nói giọng đều đều, không thèm che giấu sự thoải mái.

– Này hai người kia đang làm gì mà giọng Ren nghe… thư thả vậy?! – Chito bên đầu dây kia tinh ý nhận ra, hỏi thẳng luôn.

– Chuyện riêng, đừng có tò mò. – Ren cười khẩy đáp.

Chuyện riêng cái con khỉ!!

Anh cứ nói những thứ mập mờ như thế thì chết em… Chito sẽ đè em ra thẩm vấn mất thôi…

– Xong rồi. – tôi đẩy nhẹ đầu hắn. Ren ngẩng ra một hồi, đến khi tôi

đã đứng yên vị trước mặt hắn, Ren mới có chút phản ứng, hơi ngước nhìn

tôi.

– Thoải mái thật đấy! Sau này ngày nào em cũng phải làm cho anh.

Nói xong, Ren đứng dậy bước ra phòng khách với mái tóc rối như ổ quạ, tôi bất giác cười khẽ.

– Này! Hai người làm cái gì hả? – tiếng Chito lại văng vẳng.

Ấy! Chưa tắt sao?!

Tôi bối rối vội vơ lấy nó tắt đi. Tắt rồi tay vẫn còn run.

Khoan đã, tại sao mình lại phải tắt chứ? Rõ ràng tôi và Ren đâu có làm gì đen tối đâu… cái này chính là tự mình hại mình rồi!

Chito một lát nữa thể nào cũng hỏi tội tôi… hơn nữa nếu có kể ra hết thì cô nàng cũng sẽ không tin… trời ơi… ngốc ơi là ngốc.

– Yuki, mau ra đây.

– Vâng… – tôi uể oải đáp, xỏ dép vào lết ra phòng khách.

Ren vẫn ngồi thản nhiên trên ghế bành, còn ngả người ra sau vô cùng

hưởng thụ. Mái tóc ổ quạ ban nãy đã được chải chuốt gọn gàng. Hắn vỗ vỗ

chỗ trống bên cạnh:

– Mau ngồi xuống đây, anh chải tóc giúp em.

– Chuyện đó không cần anh phải lo! Em tự làm được. – tôi lèm bèm ngồi xuống, giật phắt cây lược trên tay hắn, tự mình chải tóc.

Ren đơ ra rồi ngồi nhìn tôi chải, hắn còn có đầu óc trêu chọc tôi… cứ như thể năm phút sau tôi và hắn sẽ cùng nhau đi ăn tối vậy.

Ren không chịu ngồi yên mà vòng tay sang thít eo tôi, bị tôi thẳng

tay đẩy ra, hắn béo má tôi, cũng bị tôi hất ra. Hắn không biết từ khi

nào đã tiến sát tôi, hôn khẽ lên tai tôi… tôi bị giật mình hét khẽ một

tiếng mới đẩy hắn ra.

– Hai người kia… đừng thấy tôi đang đọc báo và để yên cho hai người

thì cứ làm tới nhé. Đừng quên sự hiện diện của tôi chứ! – giọng của

Dragon nhạt nhẽo vang lên.

– Xi… Xin lỗi. – tôi xấu hổ đáp… đến giờ mới phát hiện thằng bé đang

ngồi đối diện chúng tôi cầm một tờ báo thật to có khoét hai cái lỗ. Đáp

xong, mặt tôi vẫn còn đỏ quay sang lườm Ren – Anh nghĩ mình đang làm cái gì hả? Cứ chờ đó, em nhất định sẽ trả thù!!!

– Được rồi, chúng ta trực tiếp xông thẳng vào trong. Đầu tiên phải

bao vây chặn hết lối ra của chúng, không để một tên nào báo cáo lại với

cấp trên. – Kurai nhạt giọng ra lệnh qua điện thoại.

– Được. – Ren gật đầu theo phản xạ rồi nhét nó vào trong túi quần.

Chúng tôi toàn thân đồ đen đứng trước nhà bếp chuẩn bị đột nhập. Xung quanh không có ai, camera chốc chốc lại đảo vòng rồi quay về vị trí cũ… những cái đó chúng tôi không cần lo, vì Kurai đã hack sạch sành sanh.

Ren ra hiệu tay tiến vào trong. Vì ở khu vực này, phép thuật vẫn chưa bị cấm nên chúng tôi vẫn hành động riêng lẻ, vũ khí cũng chưa có đem

ra. Chia thành nhiều nhánh, chúng tôi bắt đầu tiến vào trong, giáp vòng

xung quanh.

Bếp gì mà rộng khiếp! Máy móc, đèn đóm,… đều được bố trí vô cùng cẩn

thận và đầy đủ. Tôi nấp trong bóng đen của tủ sắt cao lớn, vô tình đụng

độ một tên. Hắn ta thấy tôi nhất thời chưa kịp phản ứng bị tôi đá cho

một cái vào… e hèm… chỗ XX lăn quay ra sùi bọt mép. Tôi lại nhẫn tâm cho hắn bỏng một chút đến khuôn mặt bị biến dạng luôn rồi kéo hắn vào trong bóng tối giấu xác.

Tôi ra hiệu đã thành công xử lí một tên. Bốn người họ gật đầu tiếp tục tiến lên.

Sau đó thì Chito một tên, Ren một tên, Ajita một tên… chúng tôi dễ dàng tiến đến trước thang máy mini để vận chuyển thức ăn.

– Anh nói xem chỗ rò rỉ đó nằm ở đâu? – Ajita nói vào điện thoại.

– Từ trong thang máy. – anh ta trả lời rất nhanh.

– Vậy bây giờ phải làm sao đây? Không lẽ chui vào thang máy này đi xuống. – tôi hấp tấp nên hỏi một câu cực ngu.

– … – bốn người kia đồng loạt thở dài.

– Sau này cô đừng phát ngôn nữa Yuki à… – Dragon nhếch mép khinh miệt… dù rất xấu hổ nhưng tôi không thể phủ định nó nói đúng.

– Chắc chắn vẫn có cổng ra vào.

– Anh kiểm tra một lượt xung quanh khách sạn xem có nơi nào dẫn xuống lòng đất không? – Ren xoa cằm.

– Không. Đã xem hết rồi. Nếu có thì tôi đã nói từ lâu.

– Vậy chỉ có nước phá cổng đi vào. – Ren buông ra một câu, không để

ai kịp phản ứng gì đã đứng lên, xắn tay áo chuẩn bị giáng một đòn xuống

nền nhà.

– Này! Anh bị gì thế?! Làm vậy sẽ kinh động đến mọi người mất, không

những làm cho tổ chức chú ý đề cao cảnh giác, mà còn thu hút sự tập

trung của đại pháp sư ấy. Họ mà kéo đến đây thì kế hoạch đổ vỡ hết! –

tôi vội ôm chầm lấy cánh tay Ren.

– Em nghĩ theo nghĩa nào thế hả? Anh đâu có ý nói như thế. Chỉ là

khoét một lỗ nhỏ rồi chui vào thôi. – hắn vừa cười vừa nói, tôi mới yên

tâm thả tay Ren ra.

Hắn đưa tay ra trước mặt, lẩm ba lẩm bẩm, một lát sau trên sàn nhà xuất hiện một cái lỗ đen ngòm từ từ mở rộng.

Ren thò tay qua nắm lấy tay tôi:

– Đi thôi.

– Ừ.

Sau khi chân chạm đất, khung cảnh xung quanh khiến tôi bất giác rợn người.

Không khí nơi đây lạnh đến cực điểm, vừa theo nghĩa đen lẫn nghĩa

bóng. Nhiệt độ thật sự rất thấp, mà cách bày trí càng khiến người ta nổi hết da gà, dường như sở thích của chủ nhân nơi này là hù dọa người khác thì phải.

Ren không biết lôi đâu ra cái áo khoác màu đen, lập tức choàng lên vai tôi, ra lệnh:

– Mặc vào.

Tôi lập tức làm theo, vừa mặc vừa liếc nhìn xung quanh.

Đây nhìn như là một cái sảnh lớn, với tường, nền đất cả trần nhà đều

màu đỏ sẫm của máu, trên tường treo rất nhiều xác thú vật, cả đầu sư tử

hay đầu linh dương nữa… tôi nhìn một hồi hoa mắt hết cả lên. Hơn nữa,

ánh sáng ở đây rất yếu, mọi thứ cứ mờ mờ, vô cùng huyễn hoặc.

Đặc biệt là cái sảnh này không có một nội thất nào… e hèm… ngoài trừ những thứ kinh dị kia. Ở hai đầu căn phòng có hai cánh cổng bằng gỗ thật lớn đang mở sẵn.

– Chúng ta chia ra, hai người bên kia, ba chúng tôi sẽ đi về bên này. – Ren vừa nói vừa huơ tay. Nhận được cái gật đầu của Chito và Ajita

liền nắm lấy tay tôi kéo đi.

Hắn hành động nhanh, dứt khoát, gọn gàng, khiến tôi vẫn còn đơ đơ.

Bởi thế ta nói… tôi mà không đi cùng Ren thì không khéo đã bị bắt từ

kiếp nào rồi… cái thể loại ngơ ngơ như tôi đúng là ăn hại hết biết.

Tôi bất giác thở dài.

Qua khỏi cánh cửa ấy, chúng tôi đi trên một hành lang… có vẻ ấm hơn.

Thay vì màu đỏ máu, thì bây giờ, nền, trần nhà, tường đều có màu vàng

kem rất vừa mắt, hơn nữa, đèn đóm rất đầy đủ, khiến cả con đường như rực sáng. Tuy nhiên, cái hành lang này cong cong, đi mãi nó vẫn cong cong…

có chút nhức đầu.

Ren đột ngột túm lấy đẩy tôi vào tường. Tôi nép kín mình lại, toàn

thân thu nhỏ hết sức, thiếu điều co rúm lại như sâu róm. Dragon cũng nép bên cạnh tôi, nhưng ra sức nhòm ngó phía trước mặt Ren rốt cuộc là có

cái gì.

Tôi nuốt nước bọt áp sát tường. Cũng thật may cho chúng tôi tòa nhà

kì lạ này thiết kế ra cái hành lang cong cong, nếu nó thẳng một đường

như ruột ngựa thì quả thật chúng tôi chẳng biết phải trốn đi như thế nào nữa.

Tôi tựa người vào tường, vừa đặt tay chống tường thì ấn phải cái gì

đó, tôi giật mình vì cả người mình bị nghiêng qua, chới với. Ngay lập

tức, bức tường bị đẩy vào trong. Cả ba chúng tôi ngả ngửa. Sau đó, nền

nhà xoay qua một cái, rồi bức tường khép lại.

Chúng tôi bây giờ đang nằm dài trên sàn, trong một căn phòng trang trí bắt mắt.

Tiếng bước chân ngày càng gần. Ren liền lôi tay tôi và nắm cổ áo Dragon kéo vào một góc khuất.

Căn phòng này rất hoàn mĩ a, màu sắc chủ đạo là hai màu trắng đen,

nội thất phối hợp với nhau nhìn rất hòa hợp… rất tinh tế, hơn nữa, căn

phòng này không có hình chữ nhật hay hình vuông như bình thường, nó hơi

cong cong, tường bên này cong vào, tường bên kia cong ra, giống như một

giọt nước vậy. Hình như đây là phòng tiếp khách, bởi ngoài bộ bàn ghế

thật to ở giữa phòng ra thì xung quanh toàn là nội thất trang trí, nào

ti vi nào tủ gỗ xưa, nào tượng đồng, nào hòn non bộ,…

Chúng tôi bây giờ là đang nấp phía sau lưng một cái tủ.

Lại một thiết kế kì lạ nữa, chính là đồ vật không được kê sát tường,

chúng cách ra một khoảng nhất định… đặc biệt là những khoảng giữa nội

thất và bức tường này lại rất tối, ánh sáng hoàn toàn không đến được…

rất quái dị, mà cũng thật thú vị.

Bức tường ban nãy bật mở, có hai người bước vào. Mà từ khi có sự xuất hiện của hai người đó, tôi hoàn toàn sửng sốt, không dám hó hé một lời, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chẳng phải là… boss và ba của Ren!

Tôi liền liếc mắt sang hắn, Ren mặt không cảm xúc, hình như cũng

không phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, mà cũng không phát hiện ra tay hắn đang vô thức nắm chặt, bởi tay tôi đau quá… mà không có dám rên rỉ nửa

lời, chỉ có thể nhíu chặt hàng chân mày.

Mãi đến khi hai người đó đã yên vị trên ghế, Ren dường như bừng tỉnh, hắn đột ngột nhìn xuống bàn tay của tôi đang sắp biến dạng trong tay

hắn, hàng chân mày nhíu lại.

Ren vội dùng cả hai tay đưa tay tôi lên chầm chậm như nâng niu thủy

tinh, săm soi một hồi hắn mới nhép miệng nói: “Đồ ngốc!” nhưng chân mày

đen rậm vẫn không có dấu hiệu giãn ra… dường như đang tự trách móc bản

thân mình.

Tôi cũng nhép miệng: “Không sao đâu, đừng quan tâm đến em. Hai người kia kìa…”

Tôi dứt câu thì Ren mới gật đầu, lại nắm lấy tay tôi hạ xuống áp sát

người hắn, tất nhiên dịu dàng hơn chứ không có nắm đến xương kêu rôm rốp như ban nãy. Ánh mắt sáng ngời của hắn lại dõi về phía xa.

– Từ xưa đến nay, gia tộc nhà anh bao nhiêu thế hệ đã đóng góp không

ít cho G chúng tôi. Đột ngột rút khỏi tổ chức, anh muốn tôi phải làm gì

đây? – giọng nói đầy uy lực của boss nhàn nhạt vang lên.

(Còn tiếp)

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 167
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...