Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 134

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kỳ triều, hoàng cung.

“Công tử có hay tin gì chưa? Mạc công tử và Nam Thiên giáo chủ đã rời khỏi hoàng cung!” Sơn Trúc trợn mắt, nói khẽ vào tai Chúc Liên.

Chúc Liên nhíu đôi mày thanh tú, nhếch môi. Y nghe có nói, chuyện của Mạc Tuyệt đã truyền khắp thiên hạ.

Người trong thiên hạ đều nói, Hoàng quý quân rất vô tình, bệ hạ yêu hắn như vậy, chỉ chuyên sủng mình hắn, nhưng hắn lại cùng nam tử khác rời khỏi hoàng cung. Tuy vậy, nhưng bệ hạ vẫn một mực si tình, vẫn giữ lại phong hào Hoàng quý quân và chờ hắn hồi tâm chuyển ý.

Trong khoảng thời gian này, Mạc Tuyệt bị người người phỉ nhổ, bị thiên hạ mắng là kẻ phụ tình. Còn Lam Dục Quỳnh, tuy chẳng ai dám nói nhiều vì cái danh thị huyết thành tính của hắn, nhưng khắp nới đều rỉ tai nhau, nói hắn là kẻ thứ ba phá vỡ tình cảm giữa Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt.

Trước đây, loạn thế song hùng và hoặc thế song quân nổi tiếng khắp thiên hạ, những người hâm mộ họ đều nói, “Sinh nữ không bằng sinh nam, làm không được song hùng, phải làm được song quân!”

Thế nhưng một trong hai mỹ nhân song quân đã thay lòng đổi dạ, bỏ đi cùng người khác.

Mạc Tuyệt nên đối mặt với những lời đồn đại đó thế nào đây? Chúc Liên thấy lo lắng.

“Sơn Trúc, có tin tức gì của Mạc ca không?”

“Nghe nói là theo Lam giáo chủ về Nam Thiên giáo rồi!”

Chúc Liên thở phào một hơi, “Vậy cũng tốt, Nam Thiên giáo là một nơi rất an toàn!”

“Sao Mạc công tử không ở lại trong cung? Không phải hoàng thượng sủng ái người có thừa hay sao?” Sơn Trúc thấy khó hiểu.

Chúc Liên thổi thổi lá trà trong tách, trầm giọng nói, “Mạc ca làm gì đều có lý của huynh ấy. Bất kể huynh ấy chọn thế nào, ta đều đứng về phía huynh ấy!”

Chúc Liên biết mấy năm qua Mạc Tuyệt chịu rất nhiều đau khổ, giờ thấy Mạc Tuyệt đi, y lại thấy vui lòng. Có thể thoát khỏi quá khứ để bắt đầu lại từ đầu, biết đâu lại là chuyện tốt, chỉ là, nhất định sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Mạc ca, giờ ca có khỏe không?

Chúc Liên rất muốn gặp Mạc Tuyệt, muốn xem giờ Mạc Tuyệt có tốt hay không, muốn xem Lam Dục Quỳnh có tốt với y không.

Lúc Kỳ Cảnh bước vào liền trông thấy dáng vẻ nặng nề tâm sự của Chúc Liên, hắn đi tới, ôm y vào lòng, hỏi: “Sao vậy?”

Chúc Liên mê mẩn vòng tay ấm áp của Kỳ Cảnh, y cọ cọ, đáp: “Người trong thiên hạ đều không hiểu Mạc Tuyệt!”

Kỳ Cảnh biết Mạc Tuyệt rất quan trọng với Chúc Liên, biết trước đây Chúc Liên có thể bình an là do người này bảo vệ, cũng biết mấy tin đồn trong dân gian. Hắn sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của y, nói khẽ, “Hắn cũng không cần người ta phải hiểu!”

Kỳ Cảnh là người như vậy, chuyện hắn quyết định, người hắn quyết định, mặc kệ kẻ khác có nói gì, hắn cũng không để ý. Cũng giống như thế, hắn cho rằng, nếu Mạc Tuyệt đã lựa chọn con đường đó, ắt là phải chuẩn bị kỹ càng rồi.

“Nhưng những tin đồn thất thiệt đó… sẽ khiến người nghe phải đau lòng!” Chúc Liên không có khả năng như Kỳ Cảnh, bị người khác đánh giá, y vẫn rất để ý.

“Muốn gặp hắn?” Kỳ Cảnh nâng cằm Chúc Liên lên, hỏi.

Chúc Liên chớp chớp đôi mắt to, “Huynh ấy đang ở Nam Thiên giáo, ta không gặp được!”

Nhưng y vẫn rất muốn gặp, bởi vậy, trong mắt y vẫn còn một tia hy vọng.

“Nam Thiên giáo không có liên quan gì tới triều đình, nếu như ngươi muốn đi gặp Mạc Tuyệt, trẫm sẽ có cách!” Thấy Chúc Liên ở mãi trong cung cũng buồn chán, nên hắn định thừa dịp này cùng y ra ngoài hít thở một phen.

Nghe Kỳ Cảnh nói vậy, Chúc Liên vui mừng, nhảy dựng lên,”Phu quân, người nói thật sao?”

Kỳ Cảnh nhéo cái mũi nhỏ của y, giọng điệu cưng chiều, “Chờ thêm mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn!”

“Thật tốt quá!” Chúc Liên ôm cổ Kỳ Cảnh, hôn lên mặt hắn một cái rõ to.

Bị một nụ hôn của mỹ nhân mua đứt, trong lòng Kỳ Cảnh lại thấy ngọt ngào. Cảnh này nếu để các đại thần trông thấy, chắc là có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ rụng.

Kỳ Cảnh rất sủng ái Chúc Liên, chỉ cần Chúc Liên muốn, hắn đều làm, chỉ cần khiến Chúc Liên vui vẻ, hắn sẽ làm tất cả. Cho tới hiện tại, Kỳ Cảnh không hề thấy mình làm như vậy có gì là không ổn, cũng không hề nghĩ gì tới chuyện có ổn hay không. Trước đây hắn không yêu ai, nhưng giờ Chúc Liên là người mà hắn yêu nhất, yêu đến hết thuốc chữa. Người ta thường nói những người đa tình thường là kẻ vô tình nhất, vậy người vô tình có phải sẽ rất thâm tình?

Kỳ Cảnh phái người đi thăm dò tin tức của Lam Dục Quỳnh, xác định phương vị của họ xong, mới dẫn Chúc Liên đi. Dạo trước, chuyện ở hậu cung cũng là đã làm Chúc Liên một phen hoảng sợ, giờ ra ngoài giải sầu cũng coi như hợp lẽ.

Cuối cùng, Kỳ Cảnh đã hứa với Chúc Liên là sẽ xuất cung vào đầu tháng chín. Mỗi ngày, Chúc Liên đều chờ đợi, mỗi ngày, y đều khắc lên thân cây một vạch, nhìn số vạch rồi tự cười một mình.

Nhìn mấy hành động trẻ con của y, Kỳ Cảnh thấy rất buồn cười. Hắn đứng phía sau y, nói: “Ngươi muốn gặp Mạc Tuyệt tới vậy sao?” Câu này có một chút ghen tuông.

Tất nhiên Chúc Liên sẽ không để hắn ghen, y nghiêng người qua, ôm cổ hắn, chớp chớp đôi mắt nai con, nghịch ngợm nói: “Phu… quân, Liên Nhi muốn đi đạp thanh với người…”

Cố ý kéo dài ngữ điệu, Chúc Liên để lộ hai chiếc răng tiểu hổ ra ngoài.

“Bướng bỉnh!” Kỳ Cảnh bế Chúc Liên áp lên thân cây, hạ thân chĩa vào mông y, khóe miệng câu lên một nụ cười mờ ám, “Liên Nhi còn muốn gì không?”

“…Ờ, ta, ta…” Biết Kỳ Cảnh đang chỉ điều gì, khuôn mặt trắng nõn của y lập tức đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không nói hết câu.

Nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Chúc Liên, Kỳ Cảnh lại càng thấy ngứa ngáy trong lòng, hắn kề sát vào tai y, như mê hoặc, “Liên Nhi muốn gì nào?”

Nghe tiếng Kỳ Cảnh, Chúc Liên cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, y vươn tay ôm chặt hắn, sợ mình rơi xuống đất.

Cảm giác Kỳ Cảnh sắp hôn mình, y đột nhiên mở to mắt ra.

“Ưm ưm… sẽ bị nhìn thấy…”

Kỳ Cảnh liếm liếm đôi môi mềm mại, khàn khàn đáp, “Bọn họ không dám nhìn…”

Chúc Liên nhìn quanh, quả nhiên không thấy người nào cả, mới yên tâm đáp lại. Kỳ Cảnh rất hài lòng với việc bảo bối trong lòng hắn tham luyến nụ hôn của hắn như vậy. Hắn vuốt nhè nhẹ lên thắt lưng y, khiến y run rẩy và…

“Ư…” Tiếng rên rỉ ngọt ngào.

“Thích không, Liên Nhi?” Kỳ Cảnh không ngừng châm lửa, hỏi khẽ.

Bấy giờ, đôi ngươi của Chúc Liên đã nhiễm đầy ***, “Th…ích!”

“Ha ha, rất thành thật!” Mở vạt áo trước của y ra, vào đông thời tiết có hơi lạnh, nên hai viên hồng quả vừa tiếp xúc với không khí lập tức dựng thẳng lên.

Kỳ Cảnh thỏa mãn, ngậm một viên vào miệng, từ từ nhấm nháp.

Cứ như có thứ gì đó đang xôn xao trong người, Chúc Liên cảm thấy rất ngứa, chừng đó vẫn chưa đủ, y muốn nhiều hơn.

“Không…”

Kỳ Cảnh cúi đầu, nở nụ cười, buông tha cho hai viên đỏ hồng trước ngực mà chuyển sang ngậm vành tai nho nhỏ, phả hơi thở ấm áp vào tai y, “Liên Nhi… mau nói cho trẫm nghe, ngươi còn muốn gì?””

Mỗi lần đều muốn Chúc Liên nói ra những câu rất xấu hổ, Chúc Liên lắc lắc đầu, từ từ mở mắt ra, kết quả…

“Bì Đản!”

Thì ra con mèo mà Chúc Liên nuôi vẫn luôn ở cành cây đối diện nhìn qua…

Một tiếng ‘Bì Đản’ vang lên khiến toàn bộ hưng trí của Kỳ Cảnh mất sạch hết, hắn quay đầu lại trừng Bì Đản vẫn đang vắt vẻo trên cây, khiến Bì Đản sợ run người.

“Con mèo chết tiệt, chờ bổn quân bắt được ngươi, bổn quân sẽ cho ngươi biết mùi, dám ăn vụng mai hoa cao của bổn quân!” Chúc Liên cũng không chỉnh lại quần áo, nhảy phắt khỏi người Kỷ Cảnh, chạy tới gốc cây ở đối diện, không ngừng lắc lắc thân cây, “Ta sẽ nấu ngươi thành Bì Đản thật cho ngươi biết!”

Mặt Kỳ Cảnh ngày càng đen, hắn vội vàng túm Chúc Liên lên, để y trông thấy ánh mắt tức giận của mình, “Lần sau phải đổi tên con mèo đó lại!”

Bì Đản, Bì Đản! Tên này đúng thật là phá hoại phong cảnh.

Chúc Liên gật đầu, làm như đã hiểu, “Vậy thì sửa thành Trà Diệp Đản nha!”

“……”

Kỳ Cảnh nói không ra lời, đành xách Chúc Liên vào phòng.

Sau đó, tất nhiên là… Phi lễ chớ nhìn.

Ngày xuất cung, không ai đến tiễn, bởi vì chuyến đi lần này là bí mật, che giấu vẫn tốt hơn.

Lúc nhìn thấy xe ngựa, Chúc Liên hưng phấn đến nỗi chỉ còn thiếu mỗi chuyện vẫy đuôi… nếu như y có. Lúc này, Kỳ Cảnh thật buồn bực, đến tột cùng thì Chúc Liên muốn đi gặp Mạc Tuyệt, hay là muốn đi đạp thanh với mình đây? Hoặc giả, y chỉ muốn chạy ra ngoài chơi?

Vị trí của Nam Thiên giáo hắn đã dò la được, nhưng để đề phòng kẻ địch tập kích, ngoài cánh rừng dẫn vào tổng đàn có bày bố sẵn Mê Huyễn trận. Bởi vậy, hắn đã sớm viết một phong thư cho Lam Dục Quỳnh, yêu cầu của đế vương một nước, chắc là đối phương không thể không nể tình.

Khoảng bảy, tám ngày sau, Lam Dục Quỳnh đã sắp xếp người ở ngoài bìa rừng đợi sẵn.

Thấy Kỳ Cảnh tới, sứ giả hành lễ một cái, lấy lễ đối lễ mời họ vào trong.

Giờ Chúc Liên trầm tĩnh rất nhiều, y cuộn tròn trong xe ngựa, không hề hăng hái tinh thần như lúc mới đi. Kỳ Cảnh hiểu y, cũng không nói gì, chỉ kéo y lại, ôm vào lòng.

Kỳ Cảnh không phải là một người dịu dàng, nhưng hắn có thể đối với Chúc Liên như thế, Chúc Liên đã thấy hạnh phúc vô cùng. Y nằm trong lòng Kỳ Cảnh, hỏi khẽ, “Phu quân, sao người tốt với ta như vậy?”

“Ta cũng không biết!” Kỳ Cảnh ngẫm một chút rồi đáp, dường như cả hắn cũng không rõ nguyên nhân.

“Người tốt với Liên Nhi như vậy, Liên Nhi muốn ở cạnh người cả đời!”

“Vậy sang năm sẽ phong ngươi làm Hoàng quý quân, đến trăm tuổi cùng hợp táng với trẫm!”

“Vậy Liên Nhi muốn gì, phu quân đều cho Liên Nhi, có đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Bất kể Liên Nhi đã phạm sai lầm gì, phu quân cũng không bỏ mặc Liên Nhi phải không?” Lúc hỏi câu đó, Chúc Liên ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Cảnh.

Kỳ Cảnh không biết ý của y là gì, nhưng hắn vẫn đáp, “Đời này, ngươi đừng mong rời khỏi ta!”

Coi như tội của ngươi có là ác tày trời, phải chết, cũng phải chết trên tay ta.

Chúc Liên đã từng hỏi Kỳ Cảnh như vậy, y thích nghe hắn đáp, hắn sẽ để y ở cạnh hắn cả đời.

Tới giờ này, Chúc Liên mới mỉm cười, chớp đôi mắt to, vô tội, “Phu quân, hôm qua ta mới bắt được một con thỏ, ta sợ người không cho nuôi… Nhưng khi nãy người vừa mới nói, Liên Nhi muốn gì người cũng cho hết…”

Kỳ cảnh, “……”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 134
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...