Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 62

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thị vệ cầm roi trúc nhìn Kỳ Cảnh, do dự, dường như đang chờ chỉ thị.

“Đánh!” Nghe được câu nói lạnh lùng ấy, Chúc Liên rùng mình.

“Bệ hạ, điện hạ là Văn quân, thuộc hạ…” Dứt lời, quỳ xuống, “Theo cung luật của Kỳ triều, thị vệ không được dụng hình với hậu phi!”

Chúc Liên ngẩng đầu lên nhìn thị vệ có khuôn mặt búp bê đó, phát hiện rất quen.

“Hình Liêm, ngươi lôi thôi quá rồi đấy!” Nhưng ngẫm lại, Kỳ Cảnh cũng không muốn để ai đụng vào người kia, nên hắn sai Hình Liêm mang roi tới, quất cho Chúc Liên một roi.

“A…” Chúc Liên hô khẽ một tiếng, không hề cầu xin.

Sơn Trúc ở một bên bị giữ chặt giận đỏ mắt, hô: “Các ngươi dám đối xử với điện hạ như thế, bệ hạ của chúng ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Lúc roi thứ hai giáng xuống, y phục xanh biếc của Chúc Liên đã bị cắt qua, lộ ra làn da trắng nõn.

Nước mắt chảy xuống, nhưng y lại cắn môi không nói tiếng nào. Hiện tại, Chúc Liên không còn là một người hay sợ sệt nữa, y rất quật cường. Chúc Liên không cầu xin, Kỳ Cảnh cũng không ngừng lại. Quất roi lên người Chúc Liên, nhìn vẻ mặt thống khổ, nghe tiếng rên đau đớn của y, Kỳ Cảnh lấy roi nâng chiếc cằm đã ướt đẫm mồ hôi của Chúc Liên lên, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước, “Ngươi cho là ngươi chết đi sẽ xong chuyện?”

“Ta cũng không muốn chết…” Chúc Liên thốt ra một câu đứt quãng, “…Là bệ hạ không cho ta đường sống…”

“Hừ, vẫn chưa chịu nói à?” Khuôn mặt Kỳ Cảnh dần dần phóng đại trước mặt Chúc Liên, cuối cùng dán lên đôi má y, một động tác thật thân mật, nhưng lại không thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

“…Ta nói bệ hạ cũng không tin, chắc là bệ hạ cũng đã có tính toán trong lòng rồi đúng không?” Chúc Liên cảm nhận được hơi ấm trên mặt mình, dường như y rất muốn hấp thu nó.

Giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai y, “Ta xem ngươi có thể chịu được bao lâu!”

Lại một roi giáng xuống, Chúc Liên đã không còn sức chống đỡ thân thể mình.

Sơn Trúc vẫn đang không ngừng giãy giụa, “Các ngươi không được đánh điện hạ!”

Hình Liêm cũng ở cạnh bên khuyên nhủ, “Hoàng thượng, dù gì thì điện hạ cũng là Văn quân, tân sủng của người…”

Hình Liêm biết ở trong lòng Kỳ Cảnh, Chúc Liên rất đặc biệt, hắn không muốn đắc tội Chúc Liên, lỡ như sau này Kỳ Cảnh hối hận, người lại chết rồi, người gánh họa chắc chắn là hắn – kẻ có mặt ở hiện trường! Nhưng nếu như hôm nay hắn cứu Chúc Liên, sau này… Nhất định rất có lợi.

Kỳ Cảnh vung một roi về phía Hình Liêm, tất nhiên là không nhẹ, Hình Liêm văng ra rất xa.

“Hình Liêm, tự đến hình bộ chịu phạt đi!” Kỳ Cảnh lại quay qua nhìn Chúc Liên, đưa tay chạm nhẹ vào làn da vì bị đánh mà lộ ra ngoài, “Vẫn không chịu nói à?”

“…Bệ hạ!” Chúc Liên chớp chớp đôi mắt rưng rưng, mím môi, nói: “Hôm nay cho dù người có đánh chết ta cũng vô dụng thôi!”

“…Vậy à?” Kỳ Cảnh liếm ngón tay dính chút máu chảy ra từ vết thương của Chúc Liên, thốt ra một câu tàn khốc khiến Chúc Liên run lên một chút, “Trước lúc trẫm chơi đùa đủ, trẫm sẽ không đánh chết ngươi! Trẫm, biết chừng mực!”

Hiện tại, Chúc Liên rất sợ, y sợ y chịu không nổi sẽ khai Mạc Tuyệt ra. Y mím đôi môi đang rỉ máu tươi, nắm lấy ống tay áo Kỳ Cảnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn, “Bệ hạ không thích Chúc Liên sao?”

Giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, chờ chủ nhân tới mang về. Tất nhiên, không thể nghi ngờ rằng Kỳ Cảnh thích như thế, hắn cong khóe môi lên, vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của Chúc Liên. Tỏ vẻ nuối tiếc, “Vậy Liên Nhi phải ngoan, đúng không nào?”

Chúc Liên mấp máy đôi mắt ngấn lệ, cái dáng vẻ vừa muốn nói lại thôi, ai oán ấy lại càng khiến người ta thương tiếc hơn.

Đương nhiên Kỳ Cảnh cũng không tránh khỏi, hắn ngây ra.

Chúc Liên thuận thế nhào vào lòng Kỳ Cảnh, khóc to: “Bệ hạ nói cho dù có thế nào cũng chỉ cần ta vui là được rồi… Giờ người lại đổi ý…”

Bàn tay cầm roi của Kỳ Cảnh ngày một nặng nề, một đế vương luôn lạnh lùng, giờ lại vì nước mắt của một nam phi mà mềm lòng. Hắn vươn tay ôm lấy Chúc Liên, để tâm trạng mình dịu đi một chút rồi ôm y đi khỏi đó.

Suốt dọc đường, Chúc Liên đều khóc thút thít, xoay xoay đôi mắt to tròn ở một nơi không ai trông thấy.

Chắc là không sao chứ? Không phải mang mình tới địa lao đúng không?

Chỉ cần nghĩ tới mấy hình cụ trong địa lao, Chúc Liên lại nổi da gà. Dường như Kỳ Cảnh cảm nhận được thân thể y biến đổi, lại càng ôm chặt y hơn.

Lộ cái đầu nhỏ nhắn ra khỏi lòng Kỳ Cảnh, túm lấy vạt áo hắn, y gọi khẽ: “…Bệ hạ…”

“Hử?” Cung nhân quỳ hành lễ suốt dọc đường làm Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng.

Chúc Liên thấy sắc mặt hắn không tốt, vả lại, dường như con đường này cũng không phải tới địa lao. Mà cho dù có tới địa lao, chắc là hắn cũng sẽ không tự mình ôm đi như thế, nghĩ tới đó, y mới thở phào một hơi. Y nắm chặt áo Kỳ Cảnh, lắc lắc, nghiêng đầu, “…Đau!”

Kỳ Cảnh không nói gì, hắn ôm Chúc Liên về tẩm cung, đặt lên giường, rồi bảo tất cả cung nhân lui xuống hết.

Nhìn thiếu niên áo xanh đang ngây ra trên giường, hắn bảo: “Nhìn ngươi, e là không thể chịu đựng những hình phạt đó, tuy nhiên… Trẫm sẽ từ từ tra tấn ngươi!”

Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên một lượt, bước tới gần, hôn lên làn da bị đánh sưng, “Da dẻ thế này, trẫm thật không muốn để kẻ khác làm hỏng mất!”

Hiện tại, Chúc Liên cũng không biết mình phải đối mặt với những chuyện gì, nhưng y rất sợ y sẽ khai Mạc Tuyệt ra. Vừa rồi, mới bị đánh có mấy roi mà y đã chịu không nổi, nếu như dùng hình tàn khốc hơn nữa… Khó bảo đảm chuyện y có nói hay không.

Bấy giờ, trong đầu y bỗng hiện lên một người, đó chính là Sơn Trúc! Tên sai vặt ngu ngốc, mỗi lần y gặp chuyện đều lặn mất tăm, chờ y bình an trở về Kha triều, y nhất định phải đổi một người khác mới được. Y đâu biết, hiện tại Sơn Trúc đang ôm cây cột ngoài cửa điện không chịu đi, mấy thị vệ sợ hắn kêu gào làm ảnh hưởng tới hứng của Kỳ Cảnh, nên đã điểm ngay vào á huyệt của hắn rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...